Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 168: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Một bóng người băng xuyên qua khu rừng, tốc độ cực kỳ mau, Vân Phong được Hoa tỷ dẫn đường không ngừng lao về phía trước, địa hình dưới chân không biết đã qua bao nhiêu kiểu, cảnh tượng cũng dần thay đổi liên tục, Vân Phong vẫn không hề dừng lại, giọng Hoa tỷ vang lên trong đầu, “Tiểu Vân Phong, nhân loại kia trốn kỹ lắm, dù có đánh động tới ma thú cũng chưa chắc tìm được hắn đâu.”

Vân Phong cười nhạt, dù sao với tình huống thế này thì đổi lại là nàng cũng sẽ cẩn thận sợ bị phát hiện. Căn cứ vào phỏng đoán của Hoa tỷ, nhân loại kia hẳn đang ở một chỗ, bởi vì từ lúc Vân Phong tiến vào tới giờ, hơi thở kia vẫn chưa từng di chuyển.

“Sắp tới rồi, ở đằng trước.”

Tốc độ dưới chân Vân Phong tăng nhanh hơn, lấy Linh Mẫn Ngọc Bội ra quan sát vị trí của bản thân, Nhị Hoàng Tử và Luân Sanh đã rời khỏi phạm vi tìm kiếm của nó, Khúc Lam Y cũng không nằm trong phạm vi này, cất Linh Mẫn Ngọc Bội giữa ngón tay, nàng chuyên chú đi về phía trước, dưới sự nhắc nhở của Hoa tỷ dừng bước lại.


“Chính là ở chỗ này?” Vân Phong nghi ngờ, trước mặt chính là một vách đá dựng đứng, địa thế hiểm trở như vậy, cơ bản không có nhân loại nào leo lên nổi, thà là ma thú thì còn nghe được. Nhìn kỹ lại địa thế xung quanh cũng chẳng có bất kỳ chỗ nào có thể ẩn thân được, nhưng Hoa tỷ lại rất chắc chắn nói hơi thở con người kia chắc chắn đang ở đây.

“Hoa tỷ, nơi này làm gì có chỗ nào có thể trốn được.” Vân Phong đứng đó đánh mắt nhìn xung quanh, “Hơi thở kia vẫn còn ở đây sao?”

“Ở ngay đây, chưa từng di chuyển đâu, nếu hắn có di chuyển dù chỉ một ly thì ta chính là người cảm nhận được đầu tiên.”

Vân Phong cau mày, tiếng Hoa tỷ lại vang lên, “Tiểu Vân Phong, hơi thở kia không có ở trên mặt đất đâu, mà là đang ở dưới đất cơ.”

Dưới đất? Vân Phong nhìn mặt đất dưới chân, tính chất với sức lực bình thường không thể xuyên qua nổi, sao hắn có thể chui xuống đất được? Nàng bật cười, chạy xuống dưới đất cũng được, nếu thế thì sẽ không dễ bị phát hiện ra, có lẽ dù Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử tìm thấy hẳn cũng không phát hiện ra được.

“Đây chẳng phải là cường giả tên Liên Y bên cạnh nhị đệ sao?” Sau lưng đột nhiên có một bóng người, toàn thân Vân Phong cứng đờ. Đại Hoàng Tử? Hắn lại im lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng mình mà mình không hề phát hiện ra?

Vân Phong chậm rãi xoay người lại, Đại Hoàng Tử với nụ cười quái dị đứng sau lưng nàng, Khúc Lam Y và một Dược Tề Sư khác theo hai bên, Vân Phong cười, “Thật là khéo quá, vậy mà gặp được Đại Hoàng Tử ở đây.”

Đại Hoàng Tử nhíu mày, dung mạo trước mặt thực sự quá đỗi bình thường, nếu bàn về thực lực cũng chỉ gọi là khá, hoàn toàn không tới mức kinh ngạc. So sánh giữa nàng và Khúc Lam Y bên mình, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, Nhị Hoàng Tử phải chịu thiệt rồi.

“Ngươi ở đây làm gì?” Đại Hoàng Tử hỏi, Vân Phong mỉm cười, thân là thuộc hạ của Nhị Hoàng Tử hiển nhiên không nhất thiết phải trả lời vấn đề này.

Đại Hoàng Tử thấy nàng không lên tiếng thì cười lạnh, “Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, hơi thở con người kia mỏng tới như thế, vốn tưởng ta là người đầu tiên tìm được chứ, không ngờ lại bị ngươi nhanh chân tới trước.”


Vân Phong nhíu mày, “Hơi thở con người? Ý của Đại Hoàng Tử là hơi thở con người kia lẩn trốn ở đây?”

Đại Hoàng Tử sửng sốt, sắc mặt đột nhiên tối sầm, Khúc Lam Y không nhịn được nâng khóe môi, may mà Đại Hoàng Tử không nhìn thấy.

“Không hổ là thuộc hạ của nhị đệ ta, thật đúng là khiến người ta thấy ghét như nhau.” Đại Hoàng Tử cười âm hiểm.

Vân Phong cười lớn, “Ta chỉ ngẫu nhiên tới được đây thôi, nhưng mà phải cảm ơn Đại Điện Hạ đã cung cấp cho một tin tức như thế, Nhị Điện Hạ có thể đỡ tốn sức hơn rồi.”

Không thể để Đại Hoàng Tử tìm người một mình được, nếu hơi thở yếu mỏng tới vậy mà cũng có thể tìm ra được, thì chắc chắn Nhị Hoàng Tử cũng sẽ không kém, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới. Nghĩ tới hơi thở nhân loại trốn ở đây, hai Hoàng Tử ở chung với nhau chắc chắn sẽ có va chạm, như thế thì có thể tạo ra được cơ hội cho kẻ kia chạy thoát thân.

Đại Hoàng Tử cười lên ha hả, “Được! Thông báo cũng được! Ta ở đây chờ hắn.”

Đây là chuyện ngoài dự đoán của Vân Phong, cá tính Đại Hoàng Tử đúng thực là hào sảng, chỉ chốc lát sau, Nhị Hoàng Tử và Luân Sanh đã khoan thai chạy tới, Nhị Hoàng Tử vẫn mỉm cười, Đại Hoàng Tử thấy thế lập tức cảm thấy chán ghét.


“Đại ca.” Nhị Hoàng Tử khẽ gọi, Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh không thèm đáp lại, Vân Phong đi tới bên người Nhị Hoàng Tử, hắn quăng ánh mắt tán thưởng tới, bây giờ hai huynh đệ đã tụ lại với nhau rồi, sắp có náo nhiệt rồi.

“Đại ca nghĩ thế nào?” Nhị Hoàng Tử vô cùng cung kính hỏi, Đại Hoàng Tử giương mắt, “Thế nào? Dĩ nhiên là bằng bản lĩnh của mình rồi.”

Nhị Hoàng Tử ngạc nhiên, sau đó tươi cười, “Đại ca nói rất đúng, bằng bản lĩnh của mình.”

Vân Phong đứng bên người Nhị Hoàng Tử, chuyển tầm mắt nhìn về phía Khúc Lam Y, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, trao đổi với nhau ánh mắt chỉ họ mới


//