Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 167: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Thời gian Vân Phong nán lại ở Hoàng Kỳ không lâu, mặc dù Khúc Lam Y không quá tình nguyện để nàng đi sớm như thế, nhưng Nhị Hoàng Tử phía bên thành Trang Ninh không biết sẽ giá lâm lúc nào, Vân Phong nghĩ mình nên trở lại thì tốt hơn. Thi đấu ở thành Hoàng Kỳ kết thúc, Khúc Lam Y hoàn toàn nghiễm nhiên đứng đầu, giống như Vân Phong, tiếng danh vang khắp Hoàng Kỳ, nếu không nhờ mặt nạ Thiên Ảnh che đi dung mạo thực sự của hắn, e rằng sẽ có nhiều trái tim vấn vương thầm nhớ.

Lưu luyến không rời đưa Vân Phong đi, mặc dù Khúc Lam Y không nguyện nhưng trong lòng vẫn rất vui, vì hắn đã bắt được bộ dáng ghen tuông khó gặp của nàng, vẻ mặt vừa quan tâm vừa tức giận đó khiến hắn rộn rạo không thôi, họ rất rõ tình cảm của nhau, nhưng Vân Phong hầu như không chủ động nhiều, càng không có bất kỳ biểu hiện ghen tỵ nào, hắn vừa nghĩ tới việc muốn thấy là lòng lại ngứa ngáy, cuối cùng lòng này cũng như ý nguyện. Nữ nhân mình yêu thích vì mình lộ vẻ ghen tuông, hình ảnh đó khắc sâu trong lòng.

Hai người tạm thời thảo luận về kế sách tiếp theo nên ứng đối thế nào, hai người xuất sắc nhất từ Hoàng Kỳ và Trang Ninh hiển nhiên sẽ theo Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử tới Vương Cung, cùng ra mắt trực diện với Vương Thiên Yêu tộc. Tới lúc đó thì sẽ nhìn rõ được những người ở trong Vương Cung, dù Huyết Hồn có trốn kỹ tới cỡ nào cũng sẽ để lại dấu vết. Mấu chốt hiển nhiên là phía bên Nhị Hoàng Tử, Vân Phong hiểu rõ điều đó nên mấy ngày tiếp theo sẽ chú ý Nhị Hoàng Tử kỹ hơn, tranh thủ trong khoảng thời gian này chiếm được sự tin tưởng của Nhị Hoàng Tử, tìm ra căn cứ của Huyết Hồn.

Hai phe cuối cùng sẽ gặp lại nhau ở Vương Thành, Vân Phong nhanh chóng rời đi, Khúc Lam Y chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Mất nửa ngày sau, Vân Phong từ Hoàng Kỳ trở lại Trang Ninh, trải qua đoạn thời gian Vương Tuần náo nhiệt, thành Trang Ninh từ ồn ào náo động trở nên thoáng đãng hơn nhiều, mặc dù trong thành vẫn còn huyên náo, nhưng so với lúc Vương Tuần thì đã yên bình hơn.

Vừa tới cửa, Vân Phong lập tức cảm nhận được rất rõ có rất nhiều hơi thở lạ tụ tập ở đây, hơn nữa thực lực của ai nấy cũng đều rất cường hãn. Nàng cau mày, chẳng lẽ là Nhị Hoàng Tử tới?

Vừa vào bên trong, nàng đã nghe thấy tiếng vui mừng của Luân Sanh, “Liên tiểu thư! Ngươi về rồi!”

Vân Phong ngẩng lên, trong đình viện, Luân Sanh mặt mày vui vẻ nhìn mình, Tang Nguyệt ở bên cạnh thì ngoắc ngoắc khóe miệng hơi nhếch lên, còn người đang mỉm cười chậm rãi đứng lên chẳng phải Nhị Hoàng Tử sao? Vân Phong choàng hiểu ra, bước tới, “Sao Nhị Điện Hạ lại tới đây?”

Nhị Hoàng Tử cười, “Ta tới khéo nhỉ, Liên tiểu thư đây ra ngoài làm gì thế?”

Vân Phong khẽ liếc sang Luân Sanh, hắn căng thẳng nhìn nàng, trong lòng nàng hiểu được chút gì đó, mỉm cười, “Không có gì, chỉ là đi dạo một chút thôi, mới đi hồi sáng.”

“A, hóa ra là thế.” Nhị Hoàng Tử cười nói, “Dù sao ngươi và Luân Sanh cũng là người mà ta coi trọng, lỡ có gì sơ suất ta sẽ hối hận không kịp mất. Ha ha ha, tất nhiên, với bản lĩnh của Liên tiểu thư, kẻ có thể khiến ngươi bị thương chắc hẳn rất ít.”

Luân Sanh đột nhiên thở phào một hơi, Vân Phong mỉm cười cũng ngồi xuống, “Lần này Nhị Hoàng Tử tới là để báo ngày về Vương Thành sao?”


Nhị Hoàng Tử nhếch miệng đầy thâm ý, “Liên tiểu thư thật biết suy đoán.”

Vân Phong cười rộ lên, "Đã lâu không gặp Nhị Hoàng Tử, bây giờ xuất hiện lại hiển nhiên là nguyên nhân này rồi, chẳng lẽ còn vì chuyện khác nữa sao?”

Mắt Nhị Hoàng Tử lóe lên, nhìn thẳng vào Vân Phong, “Thực ra không có đâu, tới đây thực sự là vì lý do đó.”

Luân Sanh cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, “Nhị Điện Hạ, khi nào thì chúng ta về lại Vương Thành?”

“Phía bên Hoàng Kỳ đã thi đấu xong, ngày mai hai người các ngươi sẽ trở về cùng ta.” Nhị Hoàng Tử mỉm cười, “Ngày mai ta sẽ phái người tới đón các ngươi, hôm nay các ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đến Vương Cung rồi sẽ còn rất nhiều chuyện cần sự thể hiện của các ngươi đấy.” Nhị Hoàng Tử đứng dậy rời đi, những hơi thở ẩn giấu cũng di chuyển theo, đợi sau khi toàn bộ những hơi thở đều đã biến mất, Vân Phong khẽ cau mày.

“Trông Nhị Hoàng Tử khá thân thiện.” Tang Nguyệt nhỏ giọng thì thầm, Luân Sanh nghe vậy giật nhẹ khóe miệng, “Đến Vương Thành rồi muội phải ngoan đấy.” Hắn dặn dò.

Tang Nguyệt xấu hổ, “Mấy chuyện đó muội sẽ làm được, Luân Sanh ca khỏi cần cố ý dặn muội đâu.”

Vân Phong khoát tay, “Ta về trước đây.”

“Liên tiểu thư…” Luân Sanh khẽ gọi, nhưng Vân Phong làm như không nghe thấy bước tiếp.

Tang Nguyệt bĩu môi, “Nhiều ngày như thế nàng ta có thể đi đâu chứ? Sao Luân Sanh ca không nói thật cho Nhị Hoàng Tử biết?”

Luân Sanh không trả lời, sờ tóc Tang Nguyệt, “Thôi, suy cho cùng cũng là chuyện của bản thân nàng ấy, có hỏi cũng không biết được đáp án.”

Ngày hôm sau, Nhị Hoàng Tử phái người tới đây sớm hơn bình thường đón hai người Vân Phong, Tang Nguyệt có thể đi cùng Luân Sanh ở lại Vương Thành, nhưng không được phép vào Vương Cung. Nhưng có thể được vào Vương Thành đã khiến Tang Nguyệt cực kỳ vui vẻ rồi.


Vừa tới cửa chính thành Trang Ninh đã thấy Nhị Hoàng Tử tươi cười đứng chờ ở đó, Vân Phong liếc nhìn sang bên, từ sau lần đó người Huyết Hồn không hề xuất hiện nữa, xem ra là đã trở lại căn cứ để xử lý đống linh hồn ma thú kia rồi.

“Đã tới hết rồi.” Nhị Hoàng Tử tới ngọt ngào, xem ra tâm trạng khá tốt, “Vậy chúng ta đi thôi.”

Vân Phong và Luân Sanh im lặng theo sau, Tang Nguyệt thì vui sướng hỏi, “Không biết bên thành Hoàng Kỳ có kết quả thế nào, chắc chắn là không có người ưu tú như Luân Sanh ca rồi.”

Tang Nguyệt còn muốn nói gì đó thì bị Luân Sanh gõ một cái lên trán để nàng im miệng, Vân Phong nhìn sườn mặt mỉm cười của Nhị Hoàng Tử, mặc dù là đang cười nhưng tiếng cười rất trống rỗng. Trên đường gần như không nói lời nào, qua hai ngày đã tới được Vương Thành vừa tới cửa chính Vương Thành Thiên Yêu tộc, Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đã chạm mặt nhau.

“Thật đúng là xúi quẩy.” Đại Hoàng Tử lạnh mặt nói.

Nhị Hoàng Tử thì lại cười như gió xuân, “Đại ca, thật là trùng hợp.”

Ánh mắt Đại Hoàng Tử hiện lên vẻ khinh thường, trông dáng vẻ không hề muốn nói tiếp, mặt mày lãnh ngạo dẫn người mình tới cửa thành, Vân Phong nhìn lướt qua, Khúc Lam Y cũng đúng lúc ngẩn đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hắn tinh nghịch nháy mắt một cái, sau đó đi theo sau Đại Hoàng Tử.

“Trông mấy người bọn họ có vẻ không lợi hại cho lắm.” Tang Nguyệt bên cạnh lẩm bẩm, Luân Sanh lại ký lên đầu nàng, tới Vương Thành không thể tùy tiện đàm tiếu về bất kỳ một Hoàng Tử nào được, kể cả người bên cạnh họ.

“Chúng ta đi thôi.” Nhị Hoàng Tử nói nhỏ, sải bước đi vào trong Vương Thành, Vân Phong mặt không đổi sắc theo sau, tới Vương Cung thủ vệ sâm nghiêm hơn hẳn, quả không ngoài dự đoán, phàm là Vương Cung đều được phòng bị nghiêm ngặt, cơ bản không thể nào xông vào được.

Dưới sự chỉ dẫn của Nhị Hoàng Tử không ngừng vào trong, mức độ phòng bị cũng ngày càng tăng lên. Tới trước bậc thềm vô cùng nguy nga, Nhị Hoàng Tử dừng lại, “Tiếp theo sẽ diện kiến Vương của tộc, các ngươi hãy thể hiện thật tốt.”

Luân Sanh nôn nao gật đầu, Vân Phong bình tĩnh gật đầu, Nhị Hoàng Tử hài lòng nhếch miệng, đưa hai người vào, vừa bước vào đã có hai hơi thở hùng hậu quét tới, xuyên thẳng qua toàn thân. Vân Phong chợt cảm thấy lòng ngực mình buồn nôn, còn Luân Sanh thì nặng hơn, sắc mặt trắng xanh, bước chân bắt đầu loạng choạng không vững.

Tầm mắt hơi nâng lên, ngồi trên vị trí cao nhất là một lão giả nghiêm túc, mái tóc hai bên lấm tấm bạc, đôi mắt thú sáng quắc sắc bén, hai hơi thở quét tới chính là từ hai bên ông ta, có thể thấy là hộ vệ cao thủ thâm trầm.


Vân Phong ổn định thân thể và tinh thần, theo Nhị Hoàng Tử bước lên rồi đứng lại, Luân Sanh thì tái mặt đứng im, qua một lát sau, hai hơi thở đè ép mới rút, lúc này hắn tới thở phào được một hơi.

“Phụ vương, con đã dẫn người của mình tới rồi.” Nhị Hoàng Tử cung kính lên tiếng, Thiên Yêu Vương ngồi trên cao nhìn xuống quan sát Vân Phong và Luân Sanh, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Đại Hoàng Tử đứng ở bên kia, sau lưng cũng có hai người, khá giống với bên này, một người là cường giả một người là Dược Tề Sư. Cường giả chắc chắn là Khúc Lam Y không thể là ai khác rồi, còn nam tử trầm mặc bên cạnh hắn chắc là Dược Tề Sư.

Nhị Hoàng Tử ra dấu tay với Vân Phong và Luân Sanh, Luân Sanh hít một hơi thật sâu tiến lên trước, “Vương, tại hạ là Luân Sanh, Dược Tề Sư Đại Sư ba sao.”

Đại Hoàng Tử khẽ cười khẩy, nụ cười trên mặt Nhị Hoàng Tử vẫn không giảm. Vân Phong tiến lên, “Liên Y, Tôn Thần cấp bảy.”

Đại Hoàng Tử nhìn Vân Phong, không hiểu sao giọng nói này nghe quen quen, Khúc Lam Y thì thầm mỉm cười, tiểu Phong Phong của hắn đúng là bình tĩnh, trong tình huống này mà vẫn có thể lông mày không nhíu tim không nhảy được.

“Vương Tuần lần này, kết quả của các ngươi không tồi.” Thiên Yêu Vương lên tiếng, giọng nói trầm thấp hữu lực, giống như tiếng của chuông lớn trầm muộn. Nhị Hoàng Tử mỉm cười, còn Đại Hoàng Tử lại hơi ảo não, nói, “Lần này muốn chúng con làm gì?”

Tính tình Đại Hoàng Tử đúng là nóng nảy, hơn nữa tính kiên nhẫn lại không tốt. Vân Phong thầm nghĩ, nhưng mà dù sao tính tình đó cũng còn tốt hơn Nhị Hoàng Tử ngoài mặt tốt lành nhưng bên trong thâm hiểm. Thiên Yêu Vương tối mặt, “Có hơi thở con người xông vào Thiên Yêu tộc, các ngươi đều đã biết rồi nhỉ.”

Nghe tới đó, Vân Phong và Khúc Lam Y thầm chấn động trong lòng, xem ra Thiên Yêu tộc không hề có ý định bỏ qua cho tên quỷ không may đó rồi, có vẻ như sẽ điều tra tới cùng.

“Vẫn chưa tìm được nhân loại xông vào sao?” Nhị Hoàng Tử hỏi.

Đại Hoàng Tử khẽ hừ lạnh, “Tìm chưa được, ngươi chưa rõ sao?”

“Nhân loại kia giảo hoạt bất thường, từ lúc tiến vào cấm địa Thiên Yêu tộc ta thì hoàn toàn biến mất.” Vương Thiên Yêu tộc nói xong, sắc mặt nghiêm lại hơn, “Lần này, các ngươi hãy đi vào cấm địa tìm ra nhân loại kia.”

Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử đều ngạc nhiên. “Phụ Vương, đây chính là cấm địa…” Nhị Hoàng Tử lên tiếng, “Thuộc hạ của Phụ Vương còn không tìm được chứ đừng tới con với đại ca.”

“Chẳng phải là cấm địa thôi sao? Nếu phụ vương đã đồng ý thì cứ đi vào là được. Nhưng mà ngươi sao lại từ chối nhiệt tình thế?” Đại Hoàng Tử bất mãn quát lớn, Nhị Hoàng Tử ngẩn ra, hướng mắt về phía Vương Thiên Yêu tộc, “Lần này con và đại vương còn mang theo cả người ngoài, cứ thế vào cấm địa thực sự ổn sao?”

Ánh mắt Thiên Yêu Vương âm trầm, “Không sao, chỉ cần các ngươi có thể tìm ra được nhân loại đang trốn.”


Nhị Hoàng Tử còn muốn nói gì đó, cuối cùng giật môi không nói được lời nào, Vân Phong lặng lẽ quan sát thần thái của hắn, hắn để ý tới cấm địa như thế, chẳng lẽ… căn cứ Huyết Hồn ẩn giấu trong cấm địa của Thiên Yêu tộc?

“Năm ngày sau các ngươi sẽ vào cấm địa.” Vương Thiên Yêu tộc phất tay, giải quyết dứt khoát.

Ánh mắt Đại Hoàng Tử hưng phấn, còn Nhị Hoàng Tử lại hơi u sầu, năm ngày sau sẽ là lúc vào cấm địa Thiên Yêu tộc đi tìm nhân loại lẩn trốn. Vân Phong hơi không đành lòng, dù sao nàng và Khúc Lam Y cũng nhờ có cái tên quỷ xui xẻo đó giúp một tay mới có thể thuận lợi tiến vào Thiên Yêu tộc được, lại còn có thể thuận lợi điều tra được nhiều tin tức như thế.

Buổi tối, các nhân tài trong Vương Tuần được hai vị Hoàng Tử đưa vào Vương Cung, chỉ là vị trí cực kỳ khác biệt, cũng may số người không nhiều, vẫn sắp xếp được. Vân Phong ngồi trong đình viện lặng lẽ suy tư, gió đêm lành lạnh thổi qua, khiến đầu óc của nàng có thể tỉnh táo hơn.

Tiếp theo là sẽ vào cấm địa Thiên Yêu tộc, thứ nhất là để tìm kiếm hơi thở nhân loại đang trốn, hiển nhiên Vân Phong không thể nào tận tâm tận lực được, thay vì đi kiếm cái hơi thở nhân loại kia, nàng muốn dồn tinh lực vào việc tìm kiếm căn cứ Huyết Hồn hơn. Vào cấm địa chắc chắn sẽ đi cùng Đại Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử, điều này tạo khá nhiều tiện lợi cho Vân Phong, quan sát Nhị Hoàng Tử cẩn thận là chắc chắn sẽ bắt được dấu vết của Huyết Hồn.

Còn về bên phía Đại Hoàng Tử, bọn họ cũng có hứng thú với Huyết Hồn, mặc dù con mồi của hai người giống nhau, nhưng mục đích thì khác nhau. Vẫn là đừng nên để Đại Hoàng Tử làm hỏng chuyện của mình thì hơn.

“Liên tiểu thư, đã trễ thế này rồi mà vẫn còn ngồi ở ngoài sao?” Một giọng nói vang lên ở sau lưng, Vân Phong quay đầu lại, Luân Sanh đi tới cười ha ha ngồi xuống cạnh nàng, “Hình như Liên tiểu thư không thích nói chuyện, thích im lặng hơn.”

Vân Phong cười nhạt, “Vừa rồi không có nghĩ gì cả.”

Luân Sanh cười, “Lần này ta không muốn vào cấm địa của tộc, Liên tiểu thư là hải tộc lại không hề ngạc nhiên chút nào nhỉ.”

Vân Phong hỏi, “Tại sao lại ngạc nhiên? Phân phó thế nào cứ làm như thế đó là được mà.”

Luân Sanh nhìn nàng, “Liên tiểu thư, ta vẫn luôn cho là ngươi đang giúp ta, trực giác nói cho ta biết rằng nó không sai.”

Vân Phong cười, dù nàng có ra


//