Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 163: Gặp lại!





Edit: Mavis Clay

Vân Phong trở lại phòng, khẽ mất hồn nhìn tay của mình. Trong nháy mắt vừa rồi, hơi thở vốn Tôn Thần cấp bảy của nàng tăng vọt tới Thần Vương. Sức mạnh xuyên qua cơ thể Tôn Thần cấp năm thực sự do nàng phát ra, nhưng nàng không rõ trong nháy mắt nàng lại có thể tăng lên được ba cấp. Tuy tằng nàng có thể tăng lên thêm được ba cấp, nhưng đã hơn một lần tiến hành rồi, lần này chính là chớp nhoáng.

Xem ra sức mạnh lão giả cho nàng đã dung hợp rất tốt với bản thân mình, tốc độ gia tăng sức mạnh rõ ràng đã biến đổi. Đây thực sự rất có lợi cho mình.

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Vân Phong nhíu mày, “Có chuyện gì sao?”

“Vừa rồi… là ngươi giúp sao?” Tiếng Luân Sanh vang lên ở ngoài, Vân Phong cau mày không mở cửa phòng, “Không phải ta, ngươi nhầm rồi.”

“Thật sự không phải ngươi?” Luân Sanh vẫn không hề từ bỏ ý định, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín trước mặt, Tang Nguyệt bên cạnh tái mặt không nói gì, Vân Phong nói, “Ta không thích xen vào việc của người khác.”

Luân Sanh ngẩn ra, sau đó giật nhẹ khóe miệng, mặc dù nàng phủ nhân nhưng hắn vẫn cảm thấy đó chính là nàng. Người vừa nãy ra tay tương trợ nhất định là nàng. “Dù sao thì… cũng đa tạ.”


Vân Phong im lặng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ, nhìn bóng người ngoài cửa đã đi xa, Vân Phong thở dài vuốt trán của mình. Một bóng đen thoát ra, đứng trên bàn, móng vuốt gãi nhẹ lên cánh tay nàng, nàng cười, “Nhục Cầu, ngươi ra ngoài à.”

Nhục Cầu mở to mắt nhìn chung quanh, không phát hiện thấy bóng dáng của Khúc Lam Y thì tương đối vui vẻ, cái đuôi ve vẩy vài cái. Vân Phong duỗi ngón tay chọc chọc cơ thể tròn vo của Nhục Cầu, nó lười biếng đánh ngáp để mặc nàng chọt mình, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bàn, dáng vẻ an nhàn.

“Nhục Cầu, rốt cuộc năng lượng của ngươi bao lâu mới tích lũy được một lần?” Vân Phong chọt bụng Nhục Cầu, nó ngẩng đầu, “Nyanya, kya!”

Vân Phong nghe không hiểu, đành phải cười khẽ, “Rốt cuộc ở đây có đụng phải Huyết Hồn không nhỉ, không biết bên kia Khúc Lam Y sao rồi.”

Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu chuyển động, hừ một tiếng quất cái đuôi đầy mất hứng. Nhục Cầu thấy thế bật cười, đưa tay bốc lấy gáy của nó, tăng sức nhấc cơ thể mập mạp của nó sang, đã lâu rồi nàng không trêu nó như thế.

“Nyanya!” Tiếng phản đối vang lên, Vân Phong mắt điếc tai ngơ, còn cố ý quơ quơ, đôi mắt Nhục Cầu hiện vẻ bất đắc dĩ, để mặc nàng làm gì thì làm.

“Ngươi nặng hơn rồi.” Vân Phong xách Nhục Cầu chợt nhận thấy trọng lượng bay giờ nặng hơn rất nhiều so với hồi mới gặp được nó, mặc dù bề ngoài không thay đổi bao nhiêu, nhưng thể trọng lại tăng thêm không ít. Điều này khiến Vân Phong rất nghi hoặc, rốt cuộc sức nặng này là từ đâu ra?

Móng vuốt lộ ra từ bộ lông tơ mịn, múa may vài cái trong không khí, ngón tay Vân Phong buông lỏng, miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi, “Thi đấu sức mạnh đó… Vẫn không thể quá lơ là được.”

Nhục Cầu nhìn nàng chằm chằm, “Phong Phong kya, nya.”

Vân Phong cười khúc khích, “Sao tới giờ ta vẫn không hiểu ngươi nói gì thế nhỉ? Thật sự sau khi ngươi khôi phục hình dạng Na Tà chúng ta mới có thể trao đổi với nhau được sao?”

Mắt Nhục Cầu lóe lên, tung người nhảy lên vai Vân Phong, cọ cọ bộ lông lên mặt của Vân Phong, nàng phì cười. Ngọc bội truyền âm trong không gian dung khí đột nhiên phát tín hiệu, hai mắt nàng sáng lên lập tức lấy ngọc bội ra.


“Tiểu Phong Phong, có nhớ vi phu chưa?’ Giọng nói lười biếng của Khúc Lam Y vang lên từ đầu bên kia ngọc bội, Vân Phong cười, thật đúng là cà chớn.

“Nyanya!” Nhục Cầu nhe răng về phía ngọc bội, cực kỳ khó chịu lên tiếng, Vân Phong cười khẽ, “Phía chàng vẫn thuận lợi chứ?”

“Nhục Cầu cũng chui ra ngoài à? Toàn là thừa lúc ta không có mặt…” Ngọc bội nhấp nháy, “Bên này vẫn ổn, không có nương tử thật chán quá đi… Ta quay lại được không?”

“Không được.” Vân Phong đánh bay.

“A, ta biết nàng sẽ nói thế mà, số vi phu… thật khổ mà…” Tiếng oán phu vọng tới.

Vân Phong bật cười, “Được rồi, nói chuyện đàng hoàng coi nào, phía Hoàng Kỳ có tung tích của Huyết Hồn không?”

“Thật là vô tình mà! Nàng còn chưa nói nhớ vi phu đấy…”  Tiếng vô lại của nam nhân lại truyền tới. Má Vân Phong không khỏi đỏ lên, cuối cùng mấp máy, “…Nhớ chàng…”

Nhục Cầu sững sờ, hơi khó tin nhìn Vân Phong, hình như không hiểu tại sao lại dễ dàng đồng ý như thế, ngọc bội nhấp nháy, “Tiểu Phong Phong, nàng vừa nói gì thế? Vi phu nghe không rõ, lặp lại lần nữa đi!”


Mặt Vân Phong càng đỏ hơn, tay siết chặt lấy ngọc bội, “Đủ rồi! Nói chính sự!”

Tiếng nam nhân cười vang lên, Nhục Cầu không khỏi lắc cái đầu, Vân Phong chỉ cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng hơn, “Ừ, ta biết nàng nhớ ta mà, chẳng qua là ngại nói ra thôi. Được rồi, nói chính sự nào.” Giọng nói chuyển đổi, trở nên nghiêm túc. “Tạm thời chưa phát hiện bất kỳ tung tích nào của người Huyết Hồn, phía bên Hoàng Kỳ là chỗ của thế lực Đại Hoàng Tử Thiên Yêu tộc, người tới đây tính tình khá không tốt lắm, may mà là ta tới đây.”

Vân Phong cau mày, thật đúng là tính thế nào thì tìm chủ thế nấy.

“Ta mới tới hoàng Kỳ chưa tới ba ngày, gần như mỗi thời mỗi khắc đều không hề ngừng, có khi thi đấu vẫn chưa bắt đầu, bọn họ đã có thể phân sơ lược được cao thấp rồi. Nói tới thi đấu, có phải tiểu Phong Phong giống vi phu đang nghĩ không?”

Vân Phong cười, “Tham gia mới đạt được nhiều thứ.”

Lịch post hiện tại: Thứ 3, 5, 7 và chủ nhật