Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 16: Dám động vào người của bổn thiếu gia, các ngươi chán sống rồi





"Ngươi nói cái gì, láo xược!" U gia chủ đột nhiên đứng dậy, nhìn U Nguyệt đang xông vào với ánh mắt giận dữ, ông ta chỉ muốn cho gã một cái tát thật mạnh vì tội liều lĩnh xông vào làm hỏng chuyện. Nhưng U gia chủ đã nén lại, dù sao Vân Phong đang ở đây, nếu như ông ta thật sự làm vậy, không chừng từ nay chẳng còn cơ hội gặp vị Dược tễ đại sư kia nữa.

U gia chủ lời lẽ nghiêm nghị khiển trách U Nguyệt một câu, trong lòng Vân Phong ít nhiều có chút không vui nhưng cũng không nói gì. U Nguyệt xông vào tìm Vân Phong với ánh mắt lo lắng: "Phong Nhi, đừng chấp nhận bất kỳ yêu cầu gì của ông ta!"

"U Nguyệt, ngươi có còn là người của U gia không? Không ngờ ngươi dám nói ra những lời như vậy!" U gia chủ tức giận nắm chặt bàn tay run run, kích động đến nỗi muốn đập chết gã tại chỗ.

U Nguyệt mở to mắt nhìn thẳng vào mặt U gia chủ: "Mặc dù máu chảy trong người U Nguyệt ta là của U gia, nhưng ta không thừa nhận gia tộc này! Ông muốn lợi dụng Phong Nhi, đừng hòng mơ tưởng!"

"Thật to gan!" U gia chủ gào lên, bàn tay lập tức xuất chưởng, một dòng khí lưu cuồn cuộn bổ tới U Nguyệt. Dòng khí tạo ra từng đường gợn sóng trên không trung, U Nguyệt căn bản không thể tránh kịp, Vân Phong và Khúc Lam Y phải đồng thời xuất chưởng mới kịp thời hóa giải đòn công kích của U gia chủ trong gang tấc.

"U gia chủ!" Vân Phong đứng dậy, mặt lạnh lùng bước đến trước mặt U Nguyệt.

Khúc Lam Y kéo tay U Nguyệt đến bên cạnh, ánh mắt sắc nhọn liếc gã, hạ giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ Tiểu Phong Phong lại không rõ lão đầu kia đang bàn tính gì? Ngươi quả thật quá manh động rồi!"

U Nguyệt giật giật khóe miệng, đương nhiên gã biết điểm này, gã biết Phong Nhi sẽ không chịu thiệt, nhưng U gia chủ là người tham lam cuồng vọng, U Nguyệt chỉ sợ Vân Phong bất cẩn bị cắn. Một khi bị con sói đói này cắn phải, mất một miếng thịt cũng bị tổn thất lớn nhường nào.

"Phong Vân, tiểu tử này ăn nói hàm hồ…"

Mắt U gia chủ lóe lên định giải thích gì đó, nhưng Vân Phong cười ha ha: "Ta quá hiểu tâm tư của U gia chủ, ngươi muốn lợi dụng ta, tự ta rõ hơn hết, ngươi đừng tự nâng cao mình quá!"

U gia chủ thấy mình bị người khác nhìn thấu tâm can, ông ta cười: "Vậy thì càng tốt, thế nào, với quan hệ giữa ngươi và U Nguyệt, U gia cũng có tư cách gặp vị Dược tễ đại sư chứ! Ngươi yên tâm, đến lúc đó đương nhiên U gia sẽ không bạc đãi U Nguyệt."

Vân Phong cười, trên thế gian này nàng đã từng chứng kiến người có da mặt dày, nhưng U gia chủ lại làm cho Vân Phong lĩnh hội được, người này mặt dày nhưng có người còn mặt dày hơn nữa.

"Nhân nhược vô kiểm, khả vị chí tiện, nhân nhược chí tiện, khả vị vô địch."

Những lời này của Vân Phong khiến mặt U gia chủ đổi sắc: “Đừng tưởng rằng ngươi có chút quan hệ với Dược tễ đại sư kia thì muốn nói gì nói, ta sẽ không dám động tới ngươi!" U gia chủ đột nhiên hét lớn.

Vân Phong khẽ nhếch môi: “Ta đã nói trước, ta không có một chút quan hệ gì với U gia, U gia chủ vẫn liều mạng bám lấy, há chẳng phải mặt dày hay sao?"

"Ngươi…!" U gia chủ bị nói đến đỏ mặt tía tai.

U Nguyệt lạnh lùng cười: "U gia chẳng qua cũng chỉ được như thế, mấy ngày nay ta đã nhìn rõ, U gia chủ, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý niệm trong đầu đi!"

Vân Phong hơi quay đầu: "Nhị ca, huynh đã nghĩ kỹ chưa?"

U gia chủ nghe hai người đối thoại, không khỏi khẽ nhíu mày. U Nguyệt nhìn Vân Phong: "Phong Nhi, muội nói không sai, U gia sớm đã thay đổi diện mạo, góc tối trong gia tộc này nhiều hơn ta nghĩ rất nhiều, ta không thể chấp nhận, căn bản không chấp nhận được! U gia mà ta toàn tâm toàn ý muốn quay lại kia, sớm đã không còn nữa rồi!"

Khúc Lam Y khẽ nhếch miệng: “Chuyện này đáng ra nên biết từ sớm chứ."

"Đúng vậy, chính vì ta biết quá muộn, gia tộc như thế ta thà không cần, ta thà trở lại Ngoại vực làm lại con người trước kia!" Giọng của U Nguyệt kìm nén đau thương. Mộng tưởng đẹp đẽ về gia tộc trong lòng gã đã hoàn toàn sụp đổ, mà người hủy diệt giấc mộng này cũng chính là gia tộc mà hắn một lòng một dạ mong ngóng trở về.

U gia chủ nghe vậy coi như cũng đã hiểu, xem ra U Nguyệt muốn thoát ly khỏi gia tộc, chuyện này làm sao có thể! Khoan nói đến chuyện vẫn chưa gặp vị Dược tễ đại sư kia, chỉ nói việc U Nguyệt vừa mới quay lại gia tộc đã muốn thoát ly gia tộc, đối với U gia mà nói đây là chuyện đáng xấu hổ nhất! Vốn dĩ U Nguyệt trở lại U gia là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, tiếc rằng lúc gã trở lại đã dấy lên ngọn sóng, kéo thêm mâu thuẫn với Triệu gia, khiến cho tiểu nhân vật U Nguyệt khi trở về U gia trở thành chuyện mà cả Nhạc thành đều biết. Bây giờ gã nói muốn thoát ly gia tộc, chẳng khác nào tát vào mặt U gia, khiến cho U gia không thể nào ngẩng mặt lên làm người được.


U gia vốn đứng không vững ở Nhạc thành, nay lại thêm chuyện xấu hổ này, những gia tộc lớn nhỏ khác sẽ nhìn họ thế nào đây? Mất mặt đến mức chui xuống lỗ mất. Huyệt thái dương của U gia chủ giật giật, lửa giận nổi lên bừng bừng: "U Nguyệt, U gia là nơi ngươi muốn bỏ đi là bỏ đi ư. Ngươi muốn thoát ly gia tộc, ngươi muốn khiến cho U gia không ngẩng đầu lên trước mặt người ngoài được ư?"

"Nếu ông muốn ngẩng mặt làm người, cần gì phải lợi dụng Phong Nhi! Lúc Phong Nhi và Triệu gia mâu thuẫn, ông ngoảnh mặt làm ngơ, nay dính dáng đến vị Dược tễ đại sư kia, ông lại tỏ ra nhiệt tình sốt sắng. U gia chủ, hành động của ông giúp cho U gia ngẩng cao đầu sao?" U Nguyệt lớn tiếng nói, âm thanh vang vọng không ngừng trong tiền sảnh.

U gia chủ đứng đó khuôn mặt cứng đờ, sắc mặt tối tăm không thể tả: "Việc ta làm, không cần ngươi bình luận! Đối với U gia, ngươi chỉ là đồ vô dụng, nếu không phải ngươi có chút quan hệ với vị Dược tễ đại sư kia, ngươi cho rằng U gia có thể tha cho các ngươi sao?"

U gia chủ tức điên lên, hiện giờ tình thế đã tới mức này, không thể thông qua Vân Phong tiếp cận vị Dược tễ đại sư kia được nữa, nếu đã như vậy thì cá chết lưới rách thôi!

"Đồ phế vật vô dụng, ngươi đang nói ai?" Mặt Vân Phong đột nhiên phủ lên một lớp mây đen, khẩu khí lạnh lẽo giống như hàn băng của mùa đông. U gia chủ cười ha hả, ông ta còn sợ những cái này sao?

"Ngươi tưởng ta đang nói ai! Tôn giả đỉnh phong đối với U gia mà nói chỉ là phế vật, căn bản không có một chút tác dụng gì. Vốn dĩ nuôi hắn cũng không sao, nay hắn dám làm ra chuyện mất mặt này, sao ta có thể dễ dàng tha cho hắn!"

Lòng U Nguyệt vốn đã nguội lạnh, nhưng lúc này tựa như tro tàn. Khúc Lam Y nhìn mặt U gia chủ, không khỏi nhếch miệng mỉm cười vẻ mỉa mai, tay thúc vào U Nguyệt đang hồn bay phách lạc: “Nghe rõ chưa? Gia tộc của ngươi xem ngươi như thế đấy."

U Nguyệt tự cười giễu mình, tia lửa cuối cùng đã bị dập tắt hoàn toàn, lúc ngước mắt lên, trong mắt chỉ còn sót lại vẻ thất vọng, lạnh lùng: “Thấy rõ ràng lắm rồi, từ nay trở đi, ta và U gia không còn quan hệ gì nữa, phế vật như ta từ nay thoát ly khỏi U gia!"

"Nhị ca ta không phải phế vật!" Vân Phong đột nhiên quát to một tiếng, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía U gia chủ, ánh mắt ấy không khỏi làm U gia chủ có chút khẩn trương. Rõ ràng thực lực của nàng không bằng ông ta, nhưng vì sao giờ phút này khí thế của nàng lại khiến cho ông ta cảm giác bị áp chế. Không sai, chính là cảm giác như bị áp chế nặng nề!

U gia chủ trấn tĩnh tinh thần, lạnh lùng cười: “Muốn thoát ly khỏi U gia chỉ có một con đường, chết."

Nếu như một phế vật vô dụng muốn rời khỏi U gia, đương nhiên U gia rất hoan nghênh, chỉ có điều với tình huống hiện giờ của U Nguyệt, thà cho gã chết ở U gia chứ không để gã dễ dàng rời đi, làm cho U gia trở thành trò cười cho thiên hạ.

Đồng tử U Nguyệt co lại, không ngờ U gia tuyệt tình với mình đến thế, chết ư? Nói cho cùng không phải gã cũng là huyết mạch của U gia sao? Thật là đáng buồn, đáng thương!

"Chết? Không phải do U gia chủ ngươi quyết định." Vân Phong lạnh lùng mở miệng.

U gia chủ nhìn Vân Phong châm biếm: "Sao? Ngươi cho rằng dựa vào ngươi và tiểu tử kia có thể chống lại ta ư? Chỉ hai kẻ Tôn vương cấp năm mà thôi!"

Mắt Vân Phong tối đi, thực lực lão già này đúng là cao hơn nàng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được Tôn vương cấp chín thôi. Nhưng nàng không chiến đấu một mình, nếu liều mạng mà đánh cũng không phải là không thể.

"Gia chủ, người của Triệu gia lại đến gây chuyện! Lần này bọn họ đến trước cửa nhà rồi!" Bên ngoài sảnh đường vang lên tiếng ồn.

U gia chủ nghe vậy cười to: “Tới đúng lúc lắm! Người Triệu gia muốn tìm đều đang ở U gia, tới đúng lúc lắm!"

U gia chủ lắc mình một cái đã bay ra sảnh bên ngoài. Vân Phong thấy vậy lập tức thầm nghĩ chuyện không lành, vung tay bắn Hỏa nguyên tố ra, nhưng lúc này đã muộn rồi. Hỏa nguyên tố bay tới cửa lớn liền bị bức tường vô hình bắn ngược trở lại, ánh mắt mọi người đều trầm xuống.

"Lão già kia đã phong tỏa nơi này rồi." Khúc Lam Y nhìn xung quanh, giờ phút này không gian đại sảnh đã bị phong tỏa, chỉ dựa vào sức lực của bọn họ thì căn bản không thể thoát ra ngoài.

Giọng của U gia chủ từ ngoài truyền vào: “Mấy người các ngươi chờ đó, tự ta sẽ dẫn Triệu gia chủ đến đây!"

"Quả thật hèn hạ vô liêm sỉ hết chỗ nói!" Khúc Lam Y cười nhạo. Giao họ cho Triệu gia, hai thiếu gia của Triệu gia bị đánh thành tàn phế, Triệu gia đang cơn lửa giận không có chỗ trút, bây giờ họ mà rơi vào tay Triệu gia, kết cục chờ đợi bọn họ chỉ có một.


"Đều tại ta!" U Nguyệt căm giận quát: “Đều tại ta làm liên luỵ mọi người!"

"Đừng tự trách mình!" Vân Phong đến bên U Nguyệt: “Nhị ca, mục đích hôm nay muội đến đây là muốn dẫn huynh rời khỏi chỗ này, huynh không nên ở lại đây. Lão già kia tưởng rằng như vậy có thể nhốt được chúng ta ư?"

Vân Phong đột nhiên cười lạnh, Khúc Lam Y dường như hiểu ra điều gì đó, nói: “Không được!"

"Phong Nhi, muội muốn làm gì?" U Nguyệt lo lắng nhìn Vân Phong.

Khúc Lam Y lập tức đến bên cạnh Vân Phong: “Không được! Nếu nàng muốn dùng nguyên tố dung hợp thì mau từ bỏ suy nghĩ này đi. Cho dù nàng có cố gắng phá vỡ tầng phong tỏa này, bên ngoài còn hai lão già đang chờ, một khi bọn họ liên thủ, tình huống của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm. Cho dù ta phát huy toàn lực cũng không thể bảo vệ nàng bình yên rút lui, không được!"

"Mặc dù ta không biết nguyên tố dung hợp là cái gì, nhưng nhất định là chuyện nguy hiểm, Phong Nhi, tuyệt đối không thể!"

Vân Phong bất đắc dĩ cười, nhìn Khúc Lam Y, giờ phút này khuôn mặt đẹp như một nữ nhân của hắn hiện rõ hai chữ “không được”. Vân Phong lắc đầu: “Chẳng lẽ ta thật sự lỗ mãng như vậy sao? Muốn phá được tầng phong tỏa không gian này, không nhất thiết phải dùng nguyên tố dung hợp, hơn nữa với tình hình hiện giờ, ta cũng rõ tình huống của bản thân như thế nào, ta không làm bừa đâu."

"Nàng đã làm bừa rất nhiều lần rồi." Khúc Lam Y vẫn không yên tâm, chăm chú nhìn Vân Phong. Vân Phong hơi nhếch khóe miệng: “Yên tâm, ta thật sự không dùng nguyên tố dung hợp."

Khúc Lam Y nhướn mày, nhìn bộ dạng Vân Phong cực kỳ tự tin, khoanh hai tay trước ngực: “Vậy nàng muốn dùng phương pháp gì, nói nghe thử xem?"

Vân Phong cười ha ha, nói: “Ta làm cho chàng xem thử nhé." Ba chiếc nhẫn khế ước xuất hiện lòng bàn tay Vân Phong, xem ra nàng muốn triệu hồi ba con ma thú khế ước. Lông mày Khúc Lam Y nhíu lại, nàng muốn sử dựng sức mạnh kết hợp của ba con ma thú khế ước? Ba con ma thú Tôn vương cấp năm cộng lại, lực lượng cũng tương đương với Tôn vương cấp sáu, cấp bảy rồi, nhưng cấp bậc như vậy đối phó với tầng phong tỏa của lão đầu kia dường như vẫn không đủ.

Ba tia sáng chói mắt phát ra từ ba chiếc nhẫn khế ước, rơi xuống bên cạnh Vân Phong.

"Ta cần sự trợ giúp của các ngươi." Vân Phong nhìn ba con ma thú khế ước, nói. Ba con ma thú khế ước đều gật đầu.

“Chủ nhân, người nói gì vậy!" Tiểu Hỏa bất mãn nói thầm một câu.

Lam Dực cũng cười: “Đúng vậy chủ nhân, chúng ta là ma thú khế ước của người, người muốn chúng ta làm gì, chúng ta sẽ làm nấy."

"Đúng vậy, Tiểu Phong, chúng ta đều nghe theo lệnh của người!" Yêu Yêu ở bên cạnh dùng sức gật gật cái đầu nhỏ.

U Nguyệt không còn xa lạ gì với ba con ma thú này nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút chấn động, có tận ba con ma thú khế ước, Phong Nhi thật sự quá giỏi!

Vân Phong vui mừng cười: "Tốt, cho ta mượn nguyên tố của các ngươi!"

Ba con ma thú khế ước sững sờ, Khúc Lam Y cũng giật mình:

“Chủ nhân, chúng ta không giống chủ nhân, chủ nhân có thể dung hợp nguyên tố, có thể phối hợp các nguyên tố với nhau một cách hoàn mỹ, nhưng chúng ta không thể, một khi các nguyên tố khác nhau tiếp xúc với nhau, hậu quả sẽ…" Lam Dực lo lắng nói nhưng Vân Phong lắc đầu.

Tiểu Hỏa nhìn Lam Dực: “Chủ nhân nói gì thì nghe nấy, ngươi không tin chủ nhân sao?"


Không phải Lam Dực không tin Vân Phong, chỉ là nó lo lắng một khi nguyên tố tiếp xúc nhau sẽ gây tổn hại đến Vân Phong. Vân Phong hiểu được nỗi lo trong lòng Lam Dực, nàng khẽ mỉm cười: "Yên tâm, trong lòng ta biết rõ."

Lúc này Lam Dực mới yên tâm, chỉ cần Vân Phong nói được là được. Ba con ma thú khế ước lấy ra ba loại nguyên tố của mình, Hỏa nguyên tố gào thét, Thủy nguyên tố thanh tịnh, và Phong nguyên tố không ngừng xoay tròn trên không trung. Ba loại nguyên tố được ba con ma thú khế ước cẩn thận khống chế, chỉ sợ bất cẩn chạm vào nguyên tố kia. Vân Phong lật bàn tay một cái, lập tức xuất hiện ba lọ thuốc khác màu, Khúc Lam Y thấy, vậy nói: “Nàng muốn sử dụng nguyên tố dược!"

Vân Phong gật đầu, đưa ba lọ thuốc cho ba con ma thú khế ước: “Đổ nguyên tố dược này vào nguyên tố của các ngươi!"

Ba con khế ước ma thú đều trợn tròn hai mắt: “Chủ nhân!"

Nguyên tố dược có tác dụng gia tăng năng lượng cho nguyên tố, nhưng chúng không phải Vân Phong. Mặc dù chúng có thể khống chế thuộc tính nguyên tố của chúng một cách chính xác, nhưng nếu thêm nguyên tố dược vào, năng lượng nguyên tố sẽ tăng lên nhiều, đến lúc đó chưa chắc chúng có thể khống chế được nữa.

Vân Phong cười ha hả: "Nếu muốn phá vỡ tầng phong tỏa không gian này, cần phải có năng lượng phá hủy có tính bộc phát. Bản thân nguyên tố dung hợp chính là các nguyên tố khác loại kết hợp với nhau, từ xưa đến nay, ai cũng biết nguyên tố khác loại tiếp xúc với nhau sẽ xảy ra hậu quả gì."

Khúc Lam Y cười, nhìn Vân Phong với ánh mắt khen ngợi: “Hóa ra chủ ý của nàng là thế, thay vì để nó khống chế, chi bằng đừng khống chế nó."

Vân Phong mỉm cười gật đầu: “Đúng là như thế, thứ càng nguyên thủy, sức công phá càng lớn!"

"Liều luôn!" Tiểu Hỏa giương đầu lên, đem nguyên tố dược đổ vào bên trong Hỏa nguyên tố. Ngay tức khắc Hỏa nguyên tố phóng lên gào thét, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng lên, Tiểu Hỏa sợ đến nỗi thiếu chút nữa nhảy vọt ra. Dù sao cũng là tác dụng của nguyên tố dược, thực lực của bản thân nó không được tăng lên, chỉ là năng lượng bên ngoài của nguyên tố tăng lên mà thôi.

Sau đó Yêu Yêu và Lam Dực cũng đổ nguyên tố dược vào, trong nháy mắt nhiệt độ bên trong căn phòng quỷ dị vô cùng, lạnh và nóng không ngừng thay đổi, Phong nguyên tố cuồn cuộn nổi lên khiến cho mọi vật càng không đứng vững nữa.

"Được rồi, phóng chúng ra." Mắt Vân Phong lóe lên, nàng hạ lệnh, ba con ma thú khế ước đang cắn chặt răng lập tức buông lỏng hai tay.

Băng lạnh và hỏa nhiệt va chạm lẫn nhau, quấn quanh nhau, hung hăng cắn xé nhau, giống như hai con thú có thù oán sâu nặng, không ai bỏ qua ai, thêm vào Phong nguyên tố khiến cho hai nguyên tố kia càng thêm kịch liệt. Ba con ma thú khế ước tức khắc hóa thành tia sáng trở lại nhẫn khế ước, Vân Phong cũng đồng thời lấy ra ma trượng hét lớn: “Thổ thuẫn!"

Trong không gian dao động tràn ngập năng lượng nguyên tố cuồng bạo, thổ thuẫn bao bọc ba người ở giữa, ba người có thể nghe thấy âm thanh công kích tán loạn vào thổ thuẫn từ tứ phía, điều đó cho thấy ba loại nguyên tố ở bên ngoài điên cuồng cỡ nào.

"Xem ra chúng ta phải đợi một lúc rồi." Khúc Lam Y khẽ ôm Vân Phong vào lòng, dùng thân thể của mình che chở nàng. Vân Phong nhìn sang U Nguyệt ở bên cạnh đang hết sức kinh ngạc. Phương thức như vậy quả thật không tưởng tượng nổi, và cũng chỉ có Vân Phong mới nghĩ ra được.

Chỉ mười mấy giây sau, trong không gian bị phong tỏa, ba loại nguyên tố không cách nào tránh va chạm với nhau, ba loại nguyên tố vốn không chủ động dung hợp nhưng dần dần tạo thành một kiểu cuồng phong, trận cuồng phong này dần dần muốn thoát khỏi không gian bị phong tỏa. Ba loại nguyên tố càng ngày càng quấn vào nhau mãnh liệt, xung động càng ngày càng lớn, bức tường xuất hiện dấu hiệu bị phá vỡ.

"Đến lúc rồi!" Mắt Vân Phong lóe sáng, lòng bàn tay xuất hiện miêng ngọc bội hình rồng, cả không gian đang ở ngưỡng sụp đổ. Một giây sau, ba loại nguyên tố va chạm mạnh vào nhau, ba dải màu đẹp đẽ vặn xoắn vào nhau, sau đó, từ chỗ vặn xoắn đan chồng lên nhau phát ra năng lượng nguyên tố mãnh liệt, và thời khắc này, bùng nổ.

"Ầm…!" Tiếng nổ kinh thiên động địa, xé toạc không gian bị phong tỏa. Tiếng vang cực lớn, năng lượng nguyên tố tỏa ra từ không gian bị phá vỡ, chấn động toàn bộ U gia! Cùng lúc đó, một tia sáng lóe lên từ tâm điểm vụ nổ, một miếng ngọc bội hình rồng không chút hề hấn gì lẳng lặng nằm trên mặt đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" U gia chủ đang trao đổi với Triệu gia chủ thì đột nhiên nghe tiếng nổ lớn, sau khi trấn tĩnh lại, sắc mặt lập tức đại biến. Chỗ vừa phát ra tiếng nổ kia… chính là nơi ông ta đã tạo bức tường phong tỏa. U gia chủ liền quay người chạy về hướng chủ trạch.

Tiếng động lớn làm kinh sợ tất cả người U gia, Triệu gia chủ chứng kiến tình huống này, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tham gia náo nhiệt, lập tức đuổi theo sau. Khu vực tiền sảnh chủ trạch U gia lúc này đã hóa thành một bãi phế tích, nhìn từ không trung xuống, U gia chủ trạch giống như bị người ta đào cái lỗ to.

Sau khi vụ nổ kết thúc, ngọc bội hình rồng lại phát ra tia sáng lần nữa, ba người xuất hiện từ ánh hào quang. Lúc bước ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả ba người thoáng kinh ngạc.

“Đây chính là năng lượng nguyên thủy nhất của nguyên tố dung hợp, quả nhiên là kinh người…” Khúc Lam Y nhìn khu vực đã trở thành phế tích, không khỏi phát ra tiếng sợ hãi thán phục.

Vân Phong cũng không khỏi ngạc nhiên: “Chẳng trách nói nguyên tố dung hợp là một chuyện khá nguy hiểm, hoàn toàn không phải vô căn cứ, trong giới Ma pháp sư có không ít người chết vì nó, điều đó cũng là dễ hiểu."

U Nguyệt trợn mắt há mồm, chung quanh đều là mảnh vụn, căn bản không phân biệt được nguyên dạng trước kia, thế này đúng là hủy diệt hoàn toàn!

Ba người đứng trên đống tàn tích, thu hút không ít ánh nhìn của người U gia. Chỉ chốc lát sau, mọi người bao vây quanh đống tàn tích, U gia chủ trong cơn giận dữ nhanh chóng bay đến từ không trung, đột nhiên đánh xuống một chưởng ngang trời, thét lên một tiếng kinh thiên: "Các ngươi lại dám hủy hoại U gia chủ trạch của ta, muốn chết hả!"


Vân Phong nhanh tay kéo U Nguyệt qua một bên né tránh, Khúc Lam Y cũng nhanh nhẹn né qua một bên, ba người tránh được đòn công kích của U gia chủ. U gia chủ thấy vậy càng nổi cơn thịnh nộ.

Triệu gia chủ chạy đến theo sau, nhìn thấy U gia chủ trạch bị người ta oanh tạc như thế thì không khỏi hả hê trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Vân Phong, hai mắt đột nhiên nheo lại: "U gia chủ, nếu ngươi đã tức giận như thế, chi bằng ta giúp ngươi một tay, thế nào?"

U gia chủ cười lạnh, mắt lộ nét hung hãn: “Nếu có Triệu gia chủ giúp, đương nhiên không gì tốt hơn!"

Trong khoảnh khắc hai vị gia chủ đã đạt được thỏa thuận chung, cùng nhau khởi động tấn công. Khúc Lam Y và Vân Phong thấy vậy, ánh mắt trầm xuống. Vân Phong dẫn theo U Nguyệt né tránh tứ phía, dù mỗi lần đều tránh được nhưng nguy hiểm vẫn đang rình rập. Hai lão đầu kia đều cao tay hơn nàng không chỉ một cấp bậc, bây giờ bọn họ liên thủ lại càng khó chống đỡ. Hiện tại bọn họ hoàn toàn bị ép đến đường cùng, trước sau gì cũng bị trúng.

"Phong Vân, hôm nay ta sẽ trả thù cho hai nhi tử của ta!" Triệu gia chủ hốc mắt đỏ ngầu, nhớ lại lúc tra hỏi tình huống cụ thể của hai hài nhi, không nghĩ cũng biết, hai người vô cùng ăn ý đem tất cả tội lỗi đổ lên người Vân Phong. Trong lòng Triệu gia chủ lửa hận như sóng cuồn cuộn, chỉ muốn lấy mạng Vân Phong. U gia chủ bên cạnh cũng sinh lòng hận thù, U gia chủ trạch bị hủy, chuyện vị Dược tễ đại sư bị lỡ, chuyện xấu hổ U Nguyệt phản bội gia tộc, tất cả đều bắt nguồn từ nàng ta.

Hai vị gia chủ nổi cơn thịnh nộ, chiêu nào chiêu nấy đều không hề nương tay. Bởi vì thực lực chênh lệch, Vân Phong càng ngày càng cảm thấy đuối sức, U Nguyệt bên cạnh hô lên: "Phong Nhi, muội không cần lo cho ta, muội chạy trước đi!"

Vân Phong cắn răng, nắm chặt U Nguyệt: “Bảo muội mặc kệ huynh ư? Không thể được!"

Triệu gia chủ và U gia chủ phát giác được Vân Phong đang đuối sức, hai người lập tức tập trung tấn công, chỉ nhắm vào một mình Vân Phong. Khúc Lam Y thấy vậy, hắn muốn đến chỗ Vân Phong. Triệu gia chủ thấy liền lập tức bay đến bên cạnh Khúc Lam Y, giáng một chưởng cực mạnh lên người hắn, Khúc Lam Y lập tức bị chưởng này đánh bay đi ra ngoài.

"Khúc Lam Y!" Vân Phong thấy Khúc Lam Y bị công kích, trong lòng đau nhói, hắn là Ma pháp sư. Thân thể của Ma pháp sư vốn đã gầy yếu, vừa rồi bị một chưởng mạnh như thế, hắn sẽ thế nào đây. Người Khúc Lam Y rơi xuống đống tàn tích, phát ra tiếng vang cực lớn, mắt Vân Phong đen sầm lại, ngọc bội hình rồng lập tức xuất hiện, một tia sáng bay ra, U Nguyệt đã bị đưa vào Long Điện.

"Đó là vật gì?" Triệu gia chủ và U gia chủ hai mắt lóe sáng, ánh mắt ham muốn nhìn chằm chằm ngọc bội hình rồng trong bàn tay của Vân Phong, trực giác cho bọn họ biết đây chính là bảo bối.

Vân Phong phát hiện ánh mắt thèm muốn của hai người, không khỏi cười lạnh: "Các ngươi không xứng có được cái này."

"Ngươi chết rồi thì thứ này đương nhiên thuộc về người khác!" Triệu gia chủ hung hãn cười, trong lòng đã nảy ra ham muốn cướp đoạt. U gia chủ cũng thế, vừa nghĩ tới việc trên người Vân Phong có khả năng còn cất giấu bảo bối khác, trong lòng ông ta nhiệt huyết sôi trào.

"Triệu gia chủ, ta với ngươi hợp lực, chắc chắn giết được ả ta, còn chờ gì nữa!"

"Ha ha ha, U gia chủ nói đúng!"

Cuộc giao chiến kịch liệt của hai bên khiến cho người trong U gia trợn tròn mắt. Hai vị gia chủ không màng thân phận ra tay, ỷ vào thực lực của mình muốn cướp đoạt đồ của Vân Phong, nói ra thật đúng là không biết xấu hổ, nhưng hiện nay hai lão đầu không biết xấu hổ này không nghĩ nhiều nữa.

Cả hai cùng tiến đến gần Vân Phong, kẹp chặt Vân Phong ở chính giữa, một chọi hai, nhất là hai đối thủ cao tay hơn, dù là Vân Phong cũng không thể nào toàn mạng thoát thân. Một bóng người đứng lên từ trong đống phế tích, người đó cúi xuống nghiêm mặt, từ đống tro tàn bay lên. Người U gia vây xem bên ngoài lập tức ngừng thở, không dám phát ra tiếng động, có vài người bỗng ngã ngồi xuống đất. Một kẻ hai mắt đỏ lòm như máu tản ra tia sáng màu đỏ, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt trên bờ môi mỏng, lau đi vết máu trên môi, đầu lưỡi thò ra rụt vào trong miệng.

Hai lão đầu kẹp Vân Phong ở chính giữa căn bản cũng không phát giác tình hình bên này, bọn họ đang chuẩn bị một cú chí mạng, dồn Vân Phong vào chỗ chết. Cả hai người đều ngưng tụ năng lượng ở bàn tay, kẹp chặt Vân Phong lại, chỉ cần một chưởng này giáng xuống, nàng sẽ chết chắc!

"Đi chết đi!" Trong mắt Triệu gia chủ và U gia chủ bắn ra tia sáng khát máu, hai bên đồng thời xuất chưởng, từ hai bên trái phải đánh vào người Vân Phong. Cặp mắt đen của Vân Phong lóe lên, bản thân nàng biết rõ thân thể của nàng nhất, thân thể cường hãn đã được cải tạo qua này của nàng chính là bức tường bảo vệ nàng, cho dù hai người này hợp lực công kích, nàng cũng không thể chết.

Một luồng ám nguyên tố nồng đặc đánh úp tới, hoàn toàn bao trùm người Vân Phong, một giây sau, Vân Phong biến mất. Triệu gia chủ và U gia chủ trong lòng run lên, thầm nghĩ tiêu rồi. Hai người cùng nhau tấn công cùng lúc hai bên, giờ khắc này Vân Phong đột nhiên biến mất trong không trung, đòn công kích của hai người chắc chắn sẽ nhằm vào đối phương bên kia. Hai người cắn chặt răng, không thể thu lại thế công thì chỉ có thể cố gắng làm chệch phương hướng.

“Hự." Hai người kêu lên đau đớn, thân thể chật vật lui mấy chục thước rồi mới miễn cưỡng dừng lại, tay che vết thương oán hận nhìn đối phương, lần này quả thật không nhẹ.

Ám nguyên tố nồng đặc tức tốc trở lại bên cạnh người đứng trên đống phế tích, Vân Phong cũng từ ám nguyên tố lần nữa xuất hiện từ không trung. Hai vị gia chủ lúc này mới dời ánh mắt, nhìn thấy người đang đứng đó.

“Tiểu tử kia không phải bị ta một chưởng đánh ngã rồi sao?" Triệu gia chủ hồ nghi nói thầm.

U gia chủ đến bên cạnh Triệu gia chủ: “Tiểu tử kia có chút không bình thường."

Khúc Lam Y nhìn lên, hai mắt đỏ lòm phát ra tia sáng khát máu, hai vị gia chủ nhìn thấy không khỏi giật mình.

"Dám động vào người bổn thiếu gia, xem ra các ngươi sống chán sống rồi." Ngón tay thon dài chảy xuống từng giọt máu, lòng bàn tay nắm một miếng ngọc bội màu trắng. Vân Phong thấy ngọc bội kia ánh mắt không khỏi trầm xuống. Khúc Lam Y hung hăng nắm chặt tay lại, ngay lập tức âm thanh gào rú vang lên từ sâu trong ngọc bội. Triệu gia chủ và U gia chủ không khỏi lui về phía sau, kia, âm thanh kia… rốt cuộc là cái gì!