Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 155: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Edit: Mavis Clay

Thiên địch? Vân Phong nhíu mày, thái độ Hoa tỷ e ngại Nhị Lôi một cách khó hiểu, nàng và Nhị Lôi gần như không tiếp xúc nhiều, với lại trong lần gặp đầu tiên đã sợ rồi. Chẳn lẽ là…

Bản thể của Nhị Lôi là thiên địch của Hoa tỷ? Thiên địch của Song Diện Quỷ Luân sẽ là loài nào? Trước mắt Vân Phong chỉ biết được duy nhất một thông tin là trong người Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long Thượng Cổ, phần huyết mạch còn lại chính là từ thiên địch Song Diện Quỷ Luân sao?

“Không ngờ Song Diện Quỷ Luân cũng có thiên địch, thật thú vị.” Khúc Lam Y mỉm cười, Vân Phong cũng thầm ngạc nhiên, một loài cường hãn tới vậy mà cũng có thiên địch, xem ra dù có mạnh tới cỡ nào, quy luật tự nhiên vẫn thao túng mọi thứ.

Thuân lợi khế ước được Hoa tỷ, Vân Phong và Khúc Lam Y ra ngoài Long Điện, đôi mắt xám trắng ở một nơi nào đó mở ra, khinh thường nói, “Hai tiểu quỷ này kém hiểu biết rồi.”

“Ha ha, chỉ là đoán dựa trên những điểm đã biết thôi mà.” Giọng nói già cỗi vang lên.

Diệu Quang cười lạnh, “Có lẽ đến lúc Song Diện Quỷ Luân thực sự hung ác nha đầu kia mới hiểu được danh hiệu Ma Vương là từ đâu mà có.”

“Vả lại, đây là huyết mạch trực hệ của Ma Vương sao?”


Diệu Quang im lặng một thoáng, “Chắc là vậy, nhưng mà sao lại ra khỏi Thú Vực?”

Tiếng cơ thể khổng lồ di chuyển vang lên, “Có lẽ… Thú Vực đã có gì đó thay đổi mà chúng ta không hề biết.”

Mặt Diệu Quang trầm xuống, ngũ quan non nớt xoắn lại với nhau, sau đó cười khẩu, “Nếu quả thật như thế, lúc này nha đầu mà đi chẳng phải sẽ gặp rắc rối lớn sao?”

“Ha ha, Diệu Quang à, ngươi cứ lạnh lùng thế làm gì chứ? Rõ ràng là rất quan tâm Vân Phong.”

“Câm miệng đi lão già! Đợi tới được Thú Vực rồi… Hừ!” Diệu Quang nhắm mắt lại không lên tiếng nữa, tiếng di chuyển của cơ thể khổng lồ lại vang lên, càng lúc càng xa. Diệu Quang vừa nhắm hai mắt lại lại mở ra, chậm rãi nói, “Vân Phong.”

Giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu Vân Phong, nàng hơi ngạc nhiên, “Diệu Quang tiền bối?”

“Tốt bụng nói cho ngươi một câu: Trong khu vực của Tam Đại Gia tộc, hạn chế sử dụng Long Điện, tốt nhất là đừng dùng.”

Lúc này Khúc Lam Y đã đi, sắc trời đã chập tối, một mình Vân Phong ngồi trong phòng nghe Diệu Quang nói, sắc mặt nghiêm túc, “Có nguyên nhân gì sao?”

“Tất nhiên là có lý do, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết là tốt nhất đừng dùng Long Điện thôi, trước mặt Tam Đại Gia Tộc, và nhất là sau khi vào Thú Vực.”


“Nếu như… ta dùng thì sẽ thế nào?”

Giọng Diệu Quang khàn khàn cười lên, “Thật ra ngươi rất không sợ chết mà.”

Trái tim Vân Phong căng thẳng, tại sao Diệu Quang lại nói lời này với nàng, tại sao lại không thể sử dụng Long Điện?

“Những điều khác ta không muốn nhiều lời, Vân Phong ngươi phải hiểu rằng, mặc dù Long Điện nhân ngươi làm chủ nhân, nhưng suy cho cùng, đây vẫn là đồ vật thuộc về ma thú.”

Cái gì? Vân Phong khiếp sợ trợn tròn mắt, Long Điện là đồ của ma thú? Chuyện này rốt cuộc là sao? “Diệu quang tiền bối, ý của tiền bối là, từ đầu Long Điện vốn không phải là của con người?”

“Ha ha, đương nhiên! Con người sao có thể sở hữu được trân bảo cỡ này? Dù là Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa cũng không có tư cách này.”

“Vậy tại sao…”

“Ta nói rồi, ta không muốn nói nhiều về chuyện khác. Nếu ngươi không muốn gặp rắc rối, dù có trở thành mục tiêu đuổi bắt của toàn bộ các tộc quần cấp cao cũng đừng dùng Long Điện, vậy thôi.” Tiếng của Diệu quang đã hoàn toàn biến mất.

Vẻ mặt Vân Phong trở nên nghiêm túc và lạnh băng, lần này Diệu Quang


//