Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 11-2: Săm soi 2





Edit: Mavis Clay

Mấy thanh niên lưu manh kia chờ ba người Vân Phong xin lỗi, lại không ngờ căn bản bọn họ từ đầu đã không để ý, xoay người lướt qua đi thẳng vào quán rượu, động tĩnh ở bên ngoài đã sớm kinh động đến bên trong quán rượu, người xem náo nhiệt từ cửa sổ nhìn ra ngoài, không ngừng nghị luận ầm ĩ.

"Nhị thiếu gia của Triệu gia kia lại ra ngoài kiếm chuyện kìa, hắn không gây chuyện thì không chịu nổi sao?"

"Ngươi quản làm gì, hắn nổi tiếng là tên chuyên gây rối ở Nhạc Thành, người đụng phải hắn đúng là gặp phiền phức lớn."

"Còn không sao? Triệu gia còn che chở hắn đến vậy, nói trắng ra là một đám người nhà não tàn."

Nhị thiếu gia Triệu gia biết đang có rất nhiều cặp mắt đang đổ dồn vào hắn, hắn cho là ba người Vân Phong sẽ nói lời xin lỗi, sau đó sẽ làm ra bộ đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, lại không ngờ ba người này chẳng hề nhìn hắn lấy nửa con mắt, xem hắn cứ như một tên hề tự biên tự diễn. Quét mắt qua quán rượu, quả nhiên thấy được rất nhiều ánh mắt nhạo báng, Nhị thiếu gia Triệu gia lập tức không nhịn được đỏ mặt tức giận.

Ở Triệu gia hắn chính là một tiểu bá vương, phụ thân và đại ca đều rất cưng chiều hắn, hắn muốn cái gì là có cái đó, ở Nhạc Thành này ngoại trừ vài gia tộc không thể trêu, ai lại dám có thái độ như vậy với hắn? Ba người này lại dám coi hắn không ra gì.

Lệ quang trong mắt Triệu Nhị thiếu gia lóe lên, ra dấu tay, mấy người hầu ở dưới lập tức nhảy lên, ba bốn người vòng ra phía sau lưng Vân Phong lao tới, Triệu Nhị thiếu gia đứng trên không trung lạnh mắt nhìn, ba kẻ không biết phải trái, xem ta giáo huấn các ngươi như thế nào.

Trong nháy mắt ba bốn người sau lưng có hành động, Vân Phong đã sớm đoán trước, thân thể nhảy phốc lên trời cao. Mấy người kia thấy mình vồ hụt thì sững sờ, sau đó bàn tay Khúc Lam Y đột nhiên xẹt qua, một lực vô hình đánh ngang đám người, khiến bọn chúng đã lăn ra đất.

Triệu Nhị thiếu gia đứng trên không trung vốn đang chờ xem kịch vui thấy vậy sửng sốt, lúc hắn còn chưa kịp hồi hồn, ám phong bên cạnh đột nhiên nổi lên, một bóng người đứng trước mặt hắn, Triệu Nhị thiếu gia thấy gương mặt Vân Phong đột nhiên hiện ra thì há hốc mồm, "Ngươi...ngươi, ngươi…!"

Vân Phong đứng trên không trung, lạnh lùng nhìn hắn, "Đứng trên không cũng khá lâu rồi, nên đi xuống thôi."

Triệu Nhị thiếu gia mở to hai mắt, Vân Phong vung bàn tay đánh xuống một cú như trời giáng, chém thẳng lên xương sống của hắn ta. Thực lực của nàng đã là Tôn Vương cấp năm, tên Nhị thiếu gia chỉ mới Tôn Vương cấp một, khoảng cách hai người cách nhau thực sự rất xa.

"A ——!"

Một tiếng hét thảm vang vọng, Triệu Nhị thiếu gia ngã từ trên không xuống, từ xương sống truyền tới cảm giác đau đớn như bị ai đó chặt đứt từng khúc, ngũ quan của hắn đau đớn đến vặn vẹo.

Người trong quán rượu thấy vậy kinh ngạc cảm thán, "Ai da da! Thì ra cô nương kia là Tôn Vương nha!"

"Vừa rồi có vài người bị tên Triệu Nhị thiếu gia kia ức hiếp, bây giờ thì hắn đã bị đập ngược gậy lại rồi."

Triệu Nhị thiếu gia bị Vân Phong đánh rớt từ trên cao xuống đất, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy, từ trên mặt xuống dưới chân dính đầy bụi bặm, nhận lấy ánh mắt cười nhạo của mọi người xung quanh, khiến tâm hắn cảm thấy như chết lặng. Mấy người hầu thấy hắn bị ngã xuống thì lồm cồm bò sang, mang hắn ảo não rời đi, Triệu Nhị thiếu gia nghiến răng hung dữ nói, "Mấy người các ngươi, Triệu gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Chờ đó cho ta!"


Vân Phong hừ lạnh, từ trên không đáp xuống, nhìn Triệu Nhị thiếu gia được khiêng đi, Khúc Lam Y đi tới, "Pha vừa rồi, hắn không liệt thì cũng là phế vật."

Vân Phong nhếch môi, đòn đánh vừa rồi của nàng là nhằm vào nơi yếu nhất của cơ thể, dám động vào người của nàng, nàng sẽ cho kẻ đó biết rõ hậu quả. Trước hành động của Triệu Nhị thiếu gia, Vân Phong phản kích lại là chuyện bình thường.

"Quan tâm hắn làm gì, nếu Triệu gia lợi hại như vậy, nuôi một tên phế vật đâu phải chuyện khó, đúng không?"

Khúc Lam Y cười, từ lúc đi tới Trung Vực Vân Phong không nói gì nhiều, nhưng hắn có thể cảm nhận được nội tâm nàng đang khá là phiền não, đối với việc yêu cầu thực lực cao hơn, đều là do muốn sớm tới tổng bộ Vân gia, nếu như không phải có U Nguyệt ở đây, e là nàng đã sớm chui vào Long Điện, lấy cây Kim Đỉnh ra, tu luyện đến khi nào đạt được cảnh giới hài lòng mới thôi.

Ba người vào quán rượu, những người vừa rồi chứng kiến tình huống hồi nãy không khỏi tăng thêm vài phần kính trọng họ, chủ quán rượu đon đả tiến lên tiếp, "Vị tiểu cô nương này, ngươi dũng cảm thật đấy, Triệu gia ở Nhạc Thành này chẳng mấy ai dám chọc tới, nhất là tên Nhị thiếu gia kia, ỷ sủng sinh kiêu, tiểu cô nương, sau này ngươi nhất định phải cận thận thêm chút, nếu có thể, nên mau chóng rời khỏi Nhạc Thành đi thì hơn."

Vân Phong cười, "Chuyện này ông chủ không cần lo đâu, ta muốn hỏi thăm một chút, U gia ở đâu trong Nhạc Thành vậy?"

Ông chủ sững sờ, những người trong quán rượu thấy Vân Phong hỏi chuyện thì vểnh tai lên nghe, "U gia?" Ông chủ nghi hoặc hỏi lại, Vân Phong gật đầu, "Lần này có chút chuyện cần tới U gia, nhưng lại không hỏi được chỗ, lúc đến Nhạc Thành mới nhận ra ở tòa thành này thực không hề dễ tìm chút nào."

Ông chủ nghe xong cười lớn, "Tiểu cô nương không biết rồi, mặc dù Nhạc Thành này đúng là được rừng núi tự nhiên tạo nên, nhưng không khó tìm lắm đâu, U gia dạo này đang trở thành đề tài mới ở Nhạc Thành, gia tộc này không tầm thường đâu! Nghe nói là xuất hiện một nhân vật khó lường, mới có thể một bước lên trời."

"Ông chủ, trên đường đến đây chúng ta cũng nghe được không ít lời đồn đãi về nhân vật này, đó là một thiên tài thế nào?" Khúc Lam Y rướn lên hỏi, ông chủ cười khà khà, "Ta chưa gặp qua thiên tài này, nghe nói là đệ tử mà một trưởng lão trong Học Viện Tụ Tinh rất hài lòng, tiền đồ vô hạn. Được trưởng lão nhìn trúng như vậy, về sau U gia hẳn còn được thăng tiến dài dài."

Khúc Lam Y mấp máy môi, không tỏ ra ý gì thêm, lời đồn trên đường tới đây khá nhiều, là một đệ tử mà trưởng lão hài lòng, không hề thấy xuất hiện cách nói thứ hai.

"Ông chủ, vậy rốt cuộc U gia ở đâu?" Vân Phong kéo về chủ đề cũ, ông chủ cười lớn, "U gia đang ở trên đỉnh núi kia, đỉnh núi ở Nhạc Thành phân bố có quy tắc, Cung gia, một trong tứ đại gia tộc ở đỉnh núi cao nhất, Cung gia độc chiếm cả một ngọn núi, kế tiếp là U gia, Triệu gia, mười gia tộc kế tiếp ở đỉnh núi cao thứ hai, thấp hơn nữa là những gia tộc nhỏ lẻ hơn, tiểu cô nương, ngươi hiểu chưa?"

Vân Phong gật đầu, thì ra U gia và Triệu gia hôm nay đã đứng ngang hàng, có điều U gia chỉ mới tới Nhạc Thành trong thời gian gần đây, so với Triệu gia đã tại vị lâu vẫn kém một khoảng cách xa, nghĩ lại cuộc chạm trán vừa rồi với Triệu Nhị thiếu gia, có khi nào vì vậy mà Triệu gia gây gổ với U gia không? U Nguyệt biết Vân Phong đang lo lắng cái gì, đưa tay xoa nhẹ gáy nàng, "Phong nhi, là do tên Triệu Nhị thiếu gia kia khinh người quá đáng, hắn động thủ trước, nếu không phải do ta, muội căn bản chẳng quan tâm tới hắn. Chuyện này lỡ như để Triệu gia mách tội xuống, để một mình ta chịu là được rồi."

Vân Phong cười, nắm lấy tay U Nguyệt, "Nhị ca, ta biết rồi."

Ba người lấy tin xong thì rời khỏi quán rượu, qua lời giải thích của ông chủ tìm hiểu lại một lần bố cục của Nhạc Thành, quả thực như giống như lời ông ta nói, mặc dù do rừng núi tạo thành, nhưng độ cao các đỉnh núi là khác nhau, nơi bọn họ đang đứng là một nơi tương đối thấp, ngọn núi tầng thứ hai nơi U gia đang ở vẫn còn cách khá xa.

Vân Phong thầm tính toán khoảng cách, cứ lượn vòng quanh kiểu này thì có qua cả mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc tới được U gia, nàng thì không thể nào mang cả Khúc Lam Y và U Nguyệt lên cao được, chỉ còn một cách.

"Lam Dực." Vân Phong nhẹ giọng gọi, một luồng ánh sáng màu xanh bay ra từ nhẫn khế ước, đáp xuống bên cạnh nàng, khi ánh sáng lùi đi, một nam nhân tuấn mỹ hiện ra, một bên gương mặt mang một dấu ấn màu xanh, khiến gương mặt tuấn tú càng thêm sắc sảo.


"Chủ nhân." Lam Dực mỉm cười với Vân Phong, nàng nói, "Lần này lại nhờ ngươi rồi."

Gương mặt tuấn mỹ của Lam Dực cười rạng rỡ, "Có thể phục vụ cho chủ nhân, là bổn phận của ta." Ánh sáng lại lóe lên, thân thể thanh niên tuấn mỹ biến mất, thay vào đó là bản thể khổng lồ của Sư Ưng.

"Đây là…" U Nguyệt thấy bản thể của Lam Dực, không khỏi cảm thán, đây là lần đầu tiên hắn thấy được bản thể của ma thú khế ước của Vân Phong, thật là to lớn, lại còn là Sư Ưng.

Mấy người trong quán rượu kia cũng không khỏi sững sờ, mắt nhìn ra Sư Ưng bên ngoài cửa sổ, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, có vài người thậm chí còn rướn người ra ngoài cửa sổ, đối với thế giới này, cho dù là ở đâu, Triệu Hồi Sư luôn là một ngành nghề đáng ngưỡng mộ nhất.

Vân Phong mang theo U Nguyệt tung người nhảy lên Lam Dực, Khúc Lam Y theo sau, sau khi đứng yên ổn, đôi cánh Sư Ưng khổng lồ vỗ mạnh, mang theo từng trận gió lớn. Cánh cửa và cửa sổ quán rượu bị thổi bay phần phật, thậm chí người trong quán rượu cũng bị nhấc lên, còn có vài bộ tóc giả bị thổi rớt. (Mavis: Khúc này mà vẽ truyện tranh thì hài phải biết:v.)

"Ôi trời ơi, thì ra tiểu cô nương kia là Triệu Hồi Sư…"

"Tuyệt quá, tuyệt quá, ở Nhạc Thành này vậy mà cũng có nhiều Triệu Hồi Sư đến vậy, với thân phận đó của tiểu cô nương, lại còn là cấp bậc Tôn Vương, thực lực không kém, rốt cuộc nàng là ai?"

"Nàng đi tìm U gia phải không? Chẳng lẽ nàng là người U gia?"

"Không phải chứ! U gia đã xuất hiện ra một thiên tài rồi, bây giờ lại tới thêm một Triệu Hồi Sư, sao chuyện tốt gì cũng tới chỗ U gia hết vậy!"

"Nếu lời ngươi mà là thật, Cung gia chẳng phải là bị ông trời ghen ghét rồi sao!"

"Ta chưa có nói gì nhan, U gia sao có thể so được với Cung gia… Đây rõ ràng là so sánh không ngang bằng..."

Trên bầu trời, bóng dáng Sư Ưng khổng lồ xẹt qua, bay thẳng về phía ngọn núi tầng hai của Nhạc Thành. Sau khi bay lên không, U Nguyệt không hề cảm nhận thấy áp lực không gian, Vân Phong thầm kết luận, chưa đạt được cấp bậc Tôn Vương, mình mà ngự không sẽ phải chịu hạn chế của quy tắc không gian, nhưng vẫn có thể mượn ngoại lực để lên bầu trời, không chịu quy tắc đã đề ra.

Lam Dực bay nhanh, Vân Phong trên đường có thể nhìn thấy được rõ Nhạc Thành bên dưới, quả nhiên như nàng đoán, độ cao của đỉnh núi tầng hai rất cao, đường núi quanh co, thời gian hao phí rất lớn, nhưng bây giờ có thể tự do bay lượn trên không, chỉ cần chưa tới nửa ngày, khoảng cách kém rất xa.

Nửa ngày trôi qua, Lam Dực đã tới gần được đỉnh núi tầng hai, Vân Phong kêu Lam Dực dừng lại để quan sát rõ tình huống của đỉnh núi, đột ngột lại gần sẽ gây ra một số phiền phức không cần thiết, nếu đang ở tầng hai của ngọn núi, những gia tộc này sẽ có một số biện pháp bảo hộ.

"Gia tộc ở tầng hai không nhiều lắm nhưng cũng không ít, U gia là một trong số đó?" Khúc Lam Y đứng trên lưng Lam Dực nhìn về phía trước, có rất nhiều tòa nhà các gia tộc xây dựng ở đó, khó mà phân biệt được nhà nào với nhà nào.

U Nguyệt cũng đưa mắt nhìn, thân là người U gia mà hắn cũng không nhận ra, U gia mà hắn quen thuộc là lúc trước khi hắn rời đi, khi đó U gia chỉ là một tiểu gia tộc chẳng có tiếng tăm gì, lúc đó đâu nghĩ sẽ phát triển đến cảnh ngày hôm nay.


Vân Phong quan sát cẩn thận, khi ánh mắt rơi xuống thân núi không khỏi thoáng qua ý cười, "Dễ nhận ra thôi, U gia ở chỗ kia." Nàng duỗi tay, Khúc Lam Y và U Nguyệt nhìn theo hướng tay nàng chỉ, "Phong nhi, sao muội có thể chắc đó chính là U gia?"

Vân Phong cười, "Hai người nhìn thân núi đi, không phải là đều có khắc họ của mỗi gia tộc sao?"

Khúc Lam Y đưa mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên, trên ngọn núi tầng hai, trên mỗi đỉnh núi đều có khắc họ của mỗi nhà, mà trên một ngọn núi ở phía đối diện Vân Phong, vừa vặn lại khắc chữ “U”.

"Đúng là phô trương." Diendan Khúc Lam Y hừ một tiếng khinh thường, Vân Phong không để ý mấy, "Phô trương cũng tốt, đỡ công chúng ta lên đó tìm, Lam Dực, đi thôi."

Hai cánh Sư Ưng vỗ mạnh, phi thẳng tới chỗ U gia, U Nguyệt đứng trên lưng Lam Dực nhìn đại trạch U gia, trong lòng cực kỳ phức tạp, lúc hắn bị gia tộc đưa ra khỏi Trung Vực, hôm nay trở lại, không biết hôm nay U gia có không cần hắn nữa không.

Nhưng cho dù thế nào, gia tộc vẫn là gia tộc, thân là người U gia, đương nhiên là phải trở về.

Cùng lúc đó, trong lúc Lam Dực đang không ngừng tiến sát về phía U gia, một người U gia hốt hoảng chạy vào bên trong nhà chính, đột ngột đẩy cửa một căn phòng, bên trong có mấy người hình như đang bàn chuyện, thấy có người lỗ mãng tiến vào như vậy, không khỏi bốc lửa giận.

"Chuyện gì vậy? Không thấy chúng ta đang nói chuyện sao?"

"Gia, Gia chủ! Tình huống khẩn cấp! Có một con ma thú không rõ lai lịch đang bay về phía U gia!"

Nam nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị đứng phắt dậy, "Ngươi nói cái gì? Có ma thú bay về phía U gia? Ngươi thấy rõ không đó? Thật sự là ma thú?"

"Thật sự là ma thú! Vô cùng chính xác, hơn nữa còn rất to lớn."

"Chuyện gì xảy ra vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại có ma thú tới đây?" Mấy người ở trong phòng lục đục đứng dậy, "Chẳng lẽ là có đại nhân vật nào ghé qua U gia?"

"Mặc kệ đó là chuyện gì, cùng ta đi ra ngoài xem thử đã." Người ngồi ở vị trí chủ vị vội vã ra ngoài, những người khác trong phòng cũng đuổi theo, người chạy tới thông báo hối hả theo sau cùng, trên đường vẻ mặt vô cùng nóng nảy, tim không ngừng nhảy bang bang, con ma thú kia là sao?

Mấy nhân vật lớn của U gia vội vã chạy ra hướng cửa chính, vẻ mặt ai nấy đều khẩn trương nghiêm túc, điều này khiến những người quanh U gia cảm thấy tò mò, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là có đại nhân vật nào tới U gia?

"Đi đi, chúng ta đi theo coi thử!" Một số người trẻ tuổi tò mò đuổi theo, trong nháy mắt U gia kéo ra không ít người, tạo nên cảnh tượng mấy người quan trọng của U gia vội vã chạy ra, một đám người trẻ tuổi U gia xầm xì đi sau. Lúc này Lam Dực đã tới được đỉnh núi của U gia, ba người Vân Phong từ trên lưng Sư Ưng nhảy xuống, đúng lúc đó, người U gia cũng kéo nhau từ cửa chính bước ra.

"Người tới là vị đại nhân nào? Tới U gia có chuyện gì sao?" Gia chủ U gia đứng đầu lễ độ hỏi, Vân Phong sững sờ, hiển nhiên biết bọn họ đã hiểu lầm, Lam Dực hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh bay vào nhẫn khế ước, hình ảnh này khiến đám người U gia thất kinh, người tới chính là Triệu Hồi Sư cấp bậc Tôn Vương.

"Ta là U Nguyệt!" U Nguyệt tiến lên một bước, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn về phía những người U gia, trong mắt mang theo một sự nhiệt huyết, hắn trở lại, về nhà rồi.

Gia chủ U gia nghe vậy sửng sốt, U Nguyệt?

"Ngươi nằm trong đám người huyết mạch của U gia lần trước bị đưa ra Ngoại Vực?" Nam tử đứng cạnh Gia chủ U gia lên tiếng hỏi, U Nguyệt lập tức gật đầu, "Vâng! U Nguyệt chính là một người trong số đó."


"Vậy thực lực hôm nay của ngươi ra sao rồi? Có thể tới được Trung Vực, có nghĩa là đã đột phá được cấp bậc Tôn Giả rồi hả?" Gia chủ U gia hỏi, thân thể U Nguyệt khẽ run lên, "Vâng! Trước mắt thực lực của U Nguyệt là Tôn Giả tột cùng!"

"Tôn Giả tột cùng, vẫn còn khá kém." Trong đám người lớn tuổi U gia có một người nói nhỏ, Vân Phong nghe vậy cười lạnh, "Vậy theo ý tiền bối, thế nào mới gọi là không kém?"

Gia chủ U gia nghe nàng hỏi vậy không khỏi nhíu mày, nếu U Nguyệt là huyết mạch U gia, không lẽ hai người này cũng là người U gia? Nếu đúng là vậy, đây quả thực đúng là một chuyện tốt.

"Hai người các ngươi cũng là huyết mạch của U gia sao?" Gia chủ U gia hỏi, trong lòng tràn ngập mong đợi, Khúc Lam Y cười khẩy, "U gia chủ, chúng ta không có nửa phần máu mủ với U gia ngài, nên sớm hết hy vọng đi."

Mặt U gia chủ nóng lên, nhìn sang Vân Phong, nàng bối rối không biết làm sao, U Nguyệt lên tiếng giải thích, "Gia chủ, đây là muội muội mà ta nhận thức được, tên là Phong Vân."

"Nếu đã là muội muội, thì cũng là người U gia, Gia chủ, ngươi nói có phải không?" Một lão đầu tài lanh nói, lập tức kéo Vân Phong vào phạm vi thế lực của U gia, trong lòng nàng có chút không thoải mái, nàng nhận U Nguyệt làm Nhị ca, nhưng không có nghĩa là sẽ tạo quan hệ với U gia, trong lòng nàng, U gia và U Nguyệt là hai định nghĩa hoàn toàn khác nhau.

U Nguyệt cũng cau mày, "Gia chủ, chuyện này...." Cái này thật không ổn! Nhưng U Nguyệt không nói ra ngoài miệng, U gia chủ vung tay lên, "Nói thế nào đi nữa, đã tới thì là khách, đã tới U gia rồi thì ở lại vài ngày đi, ngươi nói xem được không, U Nguyệt?"

Ánh mắt mang theo áp bức vô hình quét tới, U Nguyệt rối rắm nhìn Vân Phong, hắn biết nàng có chuyện quan trọng cần làm, lần này chỉ đơn giản là cùng hắn về nhà mà thôi, bây giờ mà lại ở đây, chuyện này thực sự… "Phong nhi, muội còn có chuyện quan trọng, nên rời đi trước đi." U Nguyệt nói nhỏ, Vân Phong cười, đương nhiên nàng cảm nhận được sự nhiệt tình của mấy người lớn tuổi trong U gia, nhưng bọn họ tính lầm rồi, Vân Phong nàng chỉ xuất toàn lực vì Vân gia, về phần những gia tộc khác, nàng không quan tâm.

"Không sao đâu Nhị ca, muội đang tính dừng chân lại vài hôm, Triệu Nhị thiếu gia e là sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra được U gia này, đến lúc đó lỡ như không có muội ở đây, chuyện sẽ có chút khó giải quyết."

U Nguyệt sững sờ, "Hẳn chuyện không lớn gì mấy đâu, U gia đã có địa vị hôm nay, còn có thể bị Triệu gia tùy ý định đoạt sao?"

Khúc Lam Y bên cạnh thở dài ngao ngán, "U gia vừa gia nhập Nhạc Thành không bao lâu, Triệu gia lại ở đây tại vị lâu đến vậy, ngươi lại mới trở về U gia, nếu như vì ngươi mà U gia và Triệu gia xảy ra xung đột với nhau, ngươi thật sự cho là đám lão đầu kia sẽ đứng ra bảo vệ ngươi?"

U Nguyệt nghẹn lời không nói tiếp được, Vân Phong nắm lấy tay hắn, "Nhị ca, U gia có thể phát triển được tới bây giờ, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông bỏ vị trí cao như vậy, ca nhất định phải chuẩn bị tinh thần, gia tộc lớn luôn có một mặt tàn khốc."

U Nguyệt mấp máy môi không biết nói gì, chuyện này xét cho cùng hắn vẫn nên lo lắng, nhưng Vân Phong thì khác, Vân gia khác với những gia tộc khác, từ trong huyết mạch chảy xuôi của Vân gia là một sự đoàn kết, một sự tín nhiệm nhau không thể vứt bỏ, cho dù Vân gia nghèo túng hay sang giàu, người Vân gia vẫn luôn là một khối. Đây là thứ mà bất kỳ gia tộc lớn nào cũng khó mà đạt được, mặc dù vẫn chưa tới được tổng bộ Vân gia, nhưng trong lòng Vân Phong, Vân gia nhất định có hình dáng như vậy.

"Là ngươi đả thương nhị đệ của ta?" Một tiếng gầm vọng xuống từ bầu trời, mọi người trong U gia bất ngờ ngẩng đầu lên, U gia chủ kinh ngạc nhìn người tới, Vân Phong xoay người lại, thấy từ trên không có mấy người đang bay tới, dẫn đầu là một thanh niên mặt đầy lửa giận, cao giọng quát lớn, ngũ quan thô tục, chỉ lúc bình thường thôi đã thấy mang nét phẫn nộ rồi.

"Kiến Nhân hiền chất*, chuyện này rốt cuộc là sao?" U gia chủ hỏi, Vân Phong nghe vậy thấy tò mò, Kiến Nhân hiền chất? Cái tên này là ai đặt cho hắn vậy, trí tưởng tượng thật phong phú. (Mavis: Đoạn này mình không hiểu ý nghĩa cho lắm, nhưng chỉ là nhân vật tiểu tốt thôi, bỏ qua chắc không sao đâu:v)

*Hiền chất: Người hiền có tài (Mavis: nhưng tin tui đi, cái đuôi này xài lộn đối tượng rồi)

Thanh niên mặt đầy lửa giận quát, "U gia chủ, chuyện này tính sau đi, lần này ta tới tìm nàng ta." Thanh niên duỗi tay, binh khí trong tay nhắm vào Vân Phong, trong con ngươi đen của nàng ánh lên u quang, môi đỏ khẽ nhếch.

--- ----Hết chương 11---- ------ ----

Chương sau: Rảnh tay thả đồ nóng