Trầm Nguyệt Lâm khá là rộng lớn, chung quanh có một lớp sương mù bao phủ, mắt người bình thường không thể xuyên qua làn sương nhìn vào bên trong. Làn sương bao phủ mỗi một ngóc ngách ở Trầm Nguyệt Lâm, Vân Phong từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy được sương mù, nó khiến Trầm Nguyệt Lâm càng thêm bí ẩn. Vân Phong nhìn ngọc bội Chỉ Linh trên tay, người Thân Đồ gia và Bách Lý gia rõ ràng hợp tác hành động, lúc này cả hai đã xâm nhập vào Trầm Nguyệt Lâm, mà người Phương gia lại đứng yên không nhúc nhích gì.
Vân Phong khó hiểu chau mày, sao người Phương gia lại đứng yên đó? Chẳng lẽ là người nọ vừa vào Trầm Nguyệt Lâm thì đã phát hiện được thứ gì? Vân Phong cũng theo sát vào Trầm Nguyệt Lâm, vừa bước vào nàng không thấy có gì khác lạ cả, làn sương mỏng này không có gì khác biệt. Vân Phong đi hẳn vào làn sương, Nhục Cầu đứng trên vai nàng không thoải mái uốn éo người, không lâu sau cảnh tưởng hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Vân Phong.
Trước mặt nàng là một rừng cây xanh um tươi tốt, rọi bóng một vùng, Vân Phong nhìn chung quanh, không vội vã làm gì cả, đồ tốt cần phải quan sát cẩn thận, nóng lòng quá rất dễ dàng bỏ qua. Nhục Cầu trên vai nàng thân thể mập mạp đứng thẳng, mắt to hiếu kì nhìn chung quanh. Vân Phong nhìn thoáng qua ngọc bội Chỉ Linh trên tay mình, phát hiện người Phương gia đã bắt đầu hành động, nhưng hướng đi của người nọ là tới gần mình?
Vân Phong nheo mắt lại, điểm sáng trên ngọc bội Chỉ Linh đang chạy lại gần nàng, chẳng lẽ người Phương gia nắm được hành tung của mình? Vân Phong nhíu mày, muốn thăm dò chuyện này không khó, người nàng loé lên một cái, tiếp tục đi tới, mắt nhìn điểm sáng trên ngọc bội Chỉ Linh, nàng liên tục thay đổi phương hướng, quả nhiên người Phương gia vẫn cứ đi theo hướng của nàng, không hề thay đổi.
Vân Phong lập tức đứng lại, bị người ta nắm giữ hành tung làm nàng thấy rất khó chịu, dù người Phương gia sẽ không làm gì Vân gia nhưng Vân Phong không muốn mình có thêm cái đuôi nào trong lúc làm việc. Không lâu sau động tĩnh rất nhỏ vang lên cách đó không xa, một bóng người nhanh chóng đứng trước mặt Vân Phong, chính là người của Phương gia.
“Vân Phong tiểu hữu.” Người của Phương gia lạnh nhạt gọi một tiếng, Vân Phong lạnh lùng gật đầu, thấy Vân Phong không vui người Phương gia cười ha hả: “Vân Phong tiểu hữu đừng hiểu lầm, chỉ là có vài thứ bám lên người ngươi nên ta mới biết được hành tung của ngươi, ta không có ác ý.”
Vân Phong nhướn mày, Nhục Cầu trên vai nàng đảo mắt lùng tìm khắp người Vân Phong, đột nhiên nó nhảy lên, đuôi co mạnh lại, có một thứ nhỏ nhỏ trong góc áo Vân Phong bị nó rút ra, người Phương gia thấy vậy cười: “Đó chính là thứ giúp ta tìm được Vân Phong tiểu hữu.”
“Tìm ta có việc gì?” Vân Phong lạnh nhạt hỏi một câu, xem ra cách dùng ngọc bội Chỉ Linh để xác định hành tung của người khác chỉ mình nàng dùng, là cách hữu hiệu nhất cũng là cách bí mật nhất.
“Gia chủ đã dặn, khi vào Trầm Nguyệt Lâm ta phải đi theo Vân Phong tiểu hữu, có thể giúp thì giúp tiểu hữu.”
Vân Phong lại nhướn mày, người Phương gia khẽ cười: “Vân Phong tiểu hữu thực lực rất mạnh, nhưng nếu bàn về trải nghiệm và kiến thức, tuổi tác của Vân Phong tiểu hữu vẫn còn rất nhỏ, chuyện này sợ là ba vị trưởng lão Vân gia cũng không nghĩ tới, ta có chút kinh nghiệm ở mặt này, chi bằng...”
Vân Phong cười, biết Phương gia có ý tốt nàng cũng nhận: “Ý tốt của Phương gia chủ, Vân Phong nhận, dù tuổi tác Vân Phong còn nhỏ nhưng những gì cần biết Vân Phong đều đã biết, không phải kiểu người trẻ còn non nớt chưa biết gì.”
Người Phương gia giật mình: “Nếu Vân Phong tiểu hữu nói vậy... Là gia chủ nhà ta quá lo lắng rồi.”
Vân Phong cười: “Cảm ơn Phương gia chủ, Vân Phong biết rồi.”
Người Phương gia cười khẽ: “Nếu đã như vậy, ta đi trước.”
Vân Phong gật đầu, người Phương gia không dây dưa dài dòng, nói xong liền thoải mái lắc mình đi trước. Vân Phong lấy ngọc bội Chỉ Linh ra xem, thấy điểm sáng đại diện cho người Phương gia cách mình ngày càng xa, bất đắc dĩ cười. Mấy người này chưa chắc gì trải qua những gì nàng trải qua, mấy người này chưa chắc gì biết hết những gì nàng biết, nếu bàn kỹ, cho dù kiến thức của nàng không đủ nhưng nàng có rất nhiều sách quý sư tôn để lại, còn nếu không bàn kỹ vậy thì kẻ đang bị giam trong cơ thể nàng cũng sẽ cho nàng biết những gì nàng muốn biết.
Thu lại khí tức của mình, giới hạn nó trong phạm vi nhỏ, Vân Phong bắt đầu hành động, khu vực này chia làm rất nhiều khu khác nhau, vì phòng ngừa phiền phức, Vân Phong quyết định cẩn thận làm việc. Nhục Cầu trên vai cũng không ầm ĩ không lộn xộn, không nói một tiếng, chỉ trừng đôi mắt tròn nhìn quanh, có thể thấy nó rất hiếu kỳ với nơi này.
Bách Lý gia và Thân Đồ gia cùng hành động, người Phương gia thì đi về một hướng khác không ngừng đi sâu vào bên trong, Vân Phong nhìn hai điểm sáng đại diện cho Bách Lý gia và Thân Đồ gia, cười lạnh, tạm thời mặc kệ hai người này, sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau thôi. Dồn sức xuống chân, Vân Phong hoá mình thành bóng đen, chui vào rừng cây, nhoáng cái hoàn toàn biến mất.
Cơn gió khẽ thổi qua Trầm Nguyệt Lâm, mang theo những tiếng rì rào, từ ngoài nhìn vào một nơi sâu trong Trầm Nguyệt Lâm, có tiếng động truyền tới từ bụi cỏ, đó là những giọng khàn khàn khó nghe: “Hửm? Mùi của nhân loại!”
“Không sai, quả thật là mùi của nhân loại. Vậy mà có nhân loại xông vào đây!”
“Hì hì hì, nếu xông vào thì đừng hòng bước ra!”
Hai bóng người mờ mờ nấp trong bụi cây nói chuyện, bụi cây khẽ rung lên, hai bóng đen bay đi, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Một cơn gió mạnh trải rộng, ngọn gió nhẹ nọ ra khắp Trầm Nguyệt Lâm.
Vân Phong cẩn thận đi trong Trầm Nguyệt Lâm, cố gắng khống chế khí tức của mình trong phạm vi nhỏ nhất, vì muốn không để lại dấu vết nên nàng chỉ di chuyển trên cao, một đường tới đây nàng đã đi được hơn trăm dặm, vẫn không phát hiện được gì, nghĩ chắc bảo bối không thể nào ở ven đường được, nàng nên đi xa hơn.
“Na na.” Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong khẽ gọi, thân thể nho nhỏ quay nhìn một phía, nhe răng ra. Nhục Cầu đột nhiên đề phòng làm Vân Phong cảnh giác, đôi mắt đen quan sát chung quanh nhưng không phát hiện được gì cả.
“Na na, na na.” Nhục Cầu vẫn đang đề phòng, thậm chí ngày càng nặng hơn, Vân Phong nín thở tập trung quan sát những vẫn không phát hiện được gì. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nhục Cầu đã nhận ra điều gì?
“Chủ nhân, dường như có thứ gì đang lại gần chúng ta.” Giọng Tiểu Hỏa truyền vào đầu Vân Phong. Vân Phong khẽ giật mình, nàng kiểm tra chung quanh lần nữa vẫn không phát hiện ra gì.
“Thứ đó hình như dùng bí pháp gì đó, con người không thể thăm dò được khí tức của nó.” Giọng Lam Dực đầy nghiêm túc: “Chủ nhân, thả Tiểu Hỏa ra đi, độ linh mẫn của huynh ấy có thể sánh ngang với Nhục Cầu.”
Một tia sáng đỏ rực chợt loé trên ngón tay Vân Phong, thân thể Hỏa Vân Lang mang theo độ nóng đặc trưng của ngọn lửa bay vút ra, như thể cả không khí cũng bị nhiệt độ nóng bỏng này hoà tan, đôi cánh đen của Tiểu Hoa rung rinh, lát sau, bóng Hỏa Vân Lang nhảy ra khỏi tầm mắt của Vân Phong.
Yên lặng chờ một lúc, ánh sáng màu đỏ mới quay lại: “Chủ nhân, mau leo lên!” Giọng Tiểu Hỏa vang lên trong đầu Vân Phong, Vân Phong nhún người nhảy lên, Tiểu Hỏa tức khắc bay lên không, Vân Phong ngồi vững trên lưng Tiểu Hỏa, một giây sau, khí tức ma thú tinh khiết của Tiểu Hỏa bao bọc lấy người Vân Phong.
“Tiểu Hỏa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phong truyền âm, Tiểu Hỏa chở Vân Phong bay lên không, đôi mắt sói nheo lại nhìn bên dưới: “Ta đi không bao xa đã phát hiện có khí tức ma thú đang tới gần, xem ra chúng đã đến.”
Vân Phong nhìn xuống bên dưới, thấy có hai bóng đen đang lại gần chỗ vừa rồi mình đứng, Tiểu Hỏa đứng trên không, bốn chân từ lâu đã hực lửa, nhưng hai thứ dưới đất lại không hề phát hiện.
“Không phải vừa rồi chỗ này có nhân loại à?”
“Không sai, quả thực có nhân loại từng ở đây, ả ta vốn đứng chỗ này, sao đột nhiên lại biến mất?”
“Ả ta cảm nhận được gì à?”
“Không thể nào! Sao nhân loại phát hiện khí tức chúng ta được.”
“Vậy thì lạ quá, vốn còn định âm thầm giết chết rồi mang về, tiếc quá...”
“Tiếc gì, ả ta chưa chạy xa đâu, chúng ta tiếp tục đuổi theo là được.”
Hai bóng đen ở tán cây nói chuyện, chất giọng khàn khàn khó nghe này truyền vào tai, Vân Phong nhướn mày, xem ra sự xâm nhập của họ đã kinh động tới những dòng tộc cố hữu ở vùng đất này. Hai kẻ đang nói chuyện hiển nhiên có phương pháp đặc thù hoàn toàn tránh né sự thăm dò của con người, nhưng chúng lại chẳng ngờ tới thân phận Triệu hồi sư của Vân Phong.
“Chủ nhân, chúng ta cần giải quyết chúng không?” Tiểu Hỏa kích động nói. Vân Phong cười khẽ, lần này không truyền âm nữa mà trực tiếp cười thành tiếng, hai bóng đen dưới đất vẫn chưa đi xa giật mình, ngẩng đầu lên.
“Nhân loại!”
Vân Phong cưỡi Hỏa Vân Lang bốn chân đạp lửa đứng trên không, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Hỏa hiện lên sát ý, lúc hai bóng đen giật mình sững người thì nó tru lên một tiếng phấn khởi: “Hai thứ gì đâu mà cũng dám làm hại chủ nhân ta, chịu chết đi.”
“Chủ nhân?!”
Hai bóng đen kinh ngạc, thân sói to lớn của Hỏa Vân Lang mang theo nhiệt độ cao khủng khiếp từ trên không lao xuống, nhiệt độ chung quanh tăng cao, cỏ xanh dưới đất bị nhiệt độ này đốt cháy.
Mắt Vân Phong lóe lên, nhếch môi cười. Hai bóng đen dưới đất trừng to mắt, móng vuốt mang theo lửa của Hỏa Vân Lang đã đập trúng chúng.
Triệu hồi sư, người này vậy mà lại là... Triệu hồi sư!
“Xoẹt...!” Ngọn lửa đẹp đẽ nở rộ như pháo hoa, sau khi nó biến mất, trên mặt đất chỉ còn hai thi thể bị đốt trụi. Tiểu Hỏa nhìn hai thi thể nọ cười nhạo: “Không ngờ cứ vậy đã bị nướng cháy, lẽ ra nên từ từ giày vò chúng mới đúng.”
Vân Phong vươn tay nhéo tai Tiểu Hỏa, tính cách nó vốn táo bạo, nhưng đã táo bạo tới mức này từ lúc nào vậy?
“Hai con ma thú này là loài gì, sao trông lạ quá vậy?” Vân Phong nhìn hai thi thể bị đốt cháy, Tiểu Hỏa cũng thử dò xét, hai thi thể dù bị đốt cháy nhưng vẫn có thể nhìn ra ngoại hình thế nào. Vừa rồi Tiểu Hỏa tấn công, chúng còn đứng trong bóng cây, Vân Phong không nhìn rõ lắm, giờ mới nhìn kỹ càng được.
Hai đùi rất dài lại còn to khoẻ, ngược lại chân trước rất nhỏ và ngắn những cũng không kém phần săn chắc, làn da cực kỳ thô ráp, nhìn thôi cũng đủ nổi da gà, xương cốt trên người dù biến hình thành con người nhưng vẫn rất dị dạng. Vân Phong nhắm mắt lại, ngón tay và chân của chúng có một lớp trong suốt, rất giống... màng.
“Ma thú hải tộc?” Vân Phong thì thầm, Tiểu Hỏa giật tai: “Dù chúng có đặc thù của ma thú hải tộc, nhưng rõ ràng đã tiêu giảm rất nhiều rồi...”
Là thoái hoá rõ ràng à? Vân Phong nhíu mày, có đặc thù của hải tộc thì tất nhiên là một loài thuộc hải tộc, nhưng chân trước ngắn nhỏ tới kỳ lạ lại rất săn chắc, đây là dấu vết thoái hoá khi hải tộc từ biển dời lên đất liền sinh hoạt. Để thích ứng với cuộc sống trên đất liền, hải tộc thay đổi thân thể để giành lấy quyền sống trên mặt đất, nhưng... đám hải tộc thoái hoá này từ đâu xuất hiện? Hải tộc thì chỉ có thể tới từ Vô Tận Hải, mà từ Vô Tận Hải làm sao tới đây được?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Vân Phong, điều làm nàng để ý nhất là đám hải tộc này làm sao từ Vô Tận Hải tới được tận đây?
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi.” Tiểu Hỏa khinh thường nhìn hai thi thể kia, Vân Phong im lặng một lúc gật đầu, chỉ bằng hai thi thể này không tra được gì cả. Vân Phong không muốn suy nghĩ chuyện này quá nhiều, dù sao giống tộc này ra sao cũng không dính gì tới nàng, nàng không gây thêm chuyện gì trong Trầm Nguyệt Lâm này, tiền đề là dòng tộc này không chọc vào nàng nữa.
Vân Phong và Tiểu Hỏa nhanh chóng bỏ đi, chỉ để lại hai thi thể cháy đen hong gió, hoàn toàn bị quên đi. Vân Phong đi càng cẩn thận hơn nữa, nàng cưỡi trên lưng Tiểu Hỏa, được khí tức ma thú của Tiểu Hỏa bao bọc để tránh bị loài hải tộc đó theo dõi nữa. Hải tộc trong Trầm Nguyệt Lâm bị kinh động, xem ra đều ra ngoài tìm kiếm nhân loại hết rồi. Vân Phong lấy ngọc bội Chỉ Linh ra, ba người khác xem ra không có gì khác lạ, chắc vẫn chưa chạm mặt với hải tộc, trước sau gì họ cũng sẽ gặp thôi.
Bị truy kích thế này, ai còn lòng dạ chuyên tâm tìm bảo bối được chứ? Vân Phong cười lạnh, để bọn họ bận rộn đi, nàng có rất nhiều thời gian tìm kiếm bảo bối trong Trầm Nguyệt Lâm này.
“Thân Đồ huynh, sao ta cảm giác đằng sau có người theo dõi chúng ta?” Người Bách Lý gia vừa đi về trước vừa nghi ngờ quay đầu nhìn ra sau. Vừa rồi có thể nói là bản năng làm gã cứ thấy có người hoặc thứ gì đó luôn đi theo họ, và còn đi được một lúc rồi.
“Bách Lý huynh gan nhỏ vậy, làm gì có ai theo sau, Bách Lý huynh nghĩ nhiều rồi đó.” Người Thân Đồ gia ngửa đầu cười, mỉa mai nói một câu. Người Bách Lý gia có chút xấu hổ, nhưng cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, gã đột nhiên quay đầu ra sau nhưng vẫn không thấy có gì.
“Bách Lý huynh, cho dù là có thứ gì theo sau cũng không phải đối thủ của hai ta, đi thôi.” Người Thân Đồ gia thầm cười nhạo trong lòng. Người Bách Lý gia nhíu mày, hơi hoảng hốt nhìn ra sau, cứ thấy có gì đó không đúng lắm. Hai người cứ thế đi về trước, họ vừa đi không lâu, trong bụi cỏ đằng sau đã xuất hiện động tĩnh, ba bốn bóng đen chạy ra, theo sát sau họ.
Luồng ánh sáng màu đỏ lướt qua Trầm Nguyệt Lâm, Vân Phong ngồi trên lưng Tiểu Hỏa chú ý tình huống trên ngọc bội Chỉ Linh. Bách Lý gia và Thân Đồ gia không ngừng xâm nhập, người Phương gia dường như không có gì trở ngại, người nọ dừng lại một chỗ rất lâu, chắc đã phát hiện được gì đó.
Càng đi sâu vào trong, Vân Phong càng phát hiện nhiều kì trân dị thảo, so với bên ngoài, hình như thổ địa trong này càng thần kì, nó nuôi dưỡng ra rất nhiều giống lạ, nhưng nếu nói là bảo bối thì những thứ này chưa đủ tư cách, nếu chỗ này có giống tộc sinh sống thì nhất định còn có kỳ trân dị bảo khác. Vân Phong vỗ cổ Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa nhảy lên cái lao về trước, tăng thêm tốc độ lao như bay một lúc. Vân Phong đột nhiên phát hiện thổ nhưỡng chung quanh rất ẩm ướt, số lượng kì hoa dị thảo càng nhiều hơn, mắt Vân Phong hiện lên ý cười, có lẽ bảo bối nàng cần tìm chỉ ở trước mắt thôi.
Người Hỏa Vân Lang lao nhanh về trước, vượt qua một bụi gai tươi tốt, Tiểu Hỏa nhảy qua bụi gai, đập vào mặt là một dòng khí lành lạnh mát rượi, khí lạnh kia dường như xuyên thấu người Vân Phong, thân thể hay linh hồn vào lúc này đều như hoá thành trong suốt. Vân Phong hít sâu một hơi, dòng khí này hít vào người khiến nàng càng thêm thoải mái.
“Chủ nhân, xem kìa!” Tiểu Hỏa vui vẻ gọi một tiếng, nhún người nhảy lên. Vân Phong ngước nhìn, trước mắt là một hồ nước trong veo xanh thẳm, trong suốt như mặt gương rọi bóng bầu trời, hai màu xanh của trời và nước hoà quyện, chỉ đứng đây thôi, Vân Phong đã thấy cảm giác khô nóng trong người biến mất sạch
Nhảy xuống lưng Tiểu Hoả, Vân Phong thử vốc nước trong đầm, nhiệt độ rất vừa phải, nước trôi qua tay còn sót lại chút khí lạnh, nước được vốc trong tay trong suốt, không có tạp chất. Vân Phong nhìn đầm nước màu xanh thuần tuý này, nếu không phải hai màu xanh chồng lên, chắc nàng sẽ nhìn thấy được cảnh tượng trong đầm.
“Đầm nước này làm người ta rất thoải mái, người và tinh thần đều như được gột rửa.” Vân Phong hết sức tán thưởng. Lần đầu nàng nhìn thấy đầm nước thế này, nó dường như toả ra thứ gì đó làm nàng thấy rất sảng khoái, vui vẻ thoải mái, đầm nước này chắc có lai lịch rất lớn.
Ba con ma thú khế ước đều ra ngoài, Yêu Yêu vội vã nhảy xuống nước, phát ra tiếng cười vui vẻ. Vân Phong nhìn Yêu Yêu nhảy nhót trong đầm, dưới ánh mặt trời, bọt nước dính trên đuôi cá nhiều màu, như cầu vồng loại nhỏ vậy.
Nhị Lôi đứng cạnh đầm nước đang nghĩ gì đó, Lam Dực và Vân Phong đều cười nhìn bóng Yêu Yêu. Tiểu Hỏa đứng cách đầm nước một khoảng, nhàm chán đứng tựa bên đó, ma thú Hỏa hệ không thích Thủy nguyên tố.
Nhục Cầu trên vai Vân Phong cũng rục rịch, cuối cùng nhảy xuống lao vào đầm nước, đầu nhỏ nhô lên, lông trên người ướt đẫm, cực kì đáng yêu. Vân Phong nhìn người Nhục Cầu nhỏ hẳn đi thì bật cười, lông thấm nước, thịt mỡ trên người Nhục Cầu lộ ra hết cả.
“Ha ha ha!” Vân Phong cười sang sảng, Lam Dực và Yêu Yêu thấy Nhục Cầu như vậy cũng cười, Nhị Lôi nhếch miệng, rất rõ ràng hình thái này của Nhục Cầu cũng làm y trở tay không kịp. Mặt Nhục Cầu hơi thẹn thùng, cuối cùng nhe răng gừ một tiếng, chỉ là mọi người lại cười to hơn nữa.
“Chủ nhân, có rất nhiều khí tức đang vây lại đây.” Tiểu Hỏa đứng dậy, mắt nhìn về một hướng, Nhị Lôi cũng nhìn qua, cười lạnh: “Đám lâu la thôi, lão tử còn tưởng gì chứ.”
“Không đúng, còn nữa.” Lam Dực giật mình, mấy con ma thú đều cảm nhận được, mắt Vân Phong sầm xuống, lấy ngọc bội Chỉ Linh ra ngay, mắt loé lên. Hai điểm sáng của Thân Đồ gia và Bách Lý gia đang chạy nhanh về hướng này, nhìn tốc độ của hai điểm sáng xem ra cả hai đã gặp phiền phức, nếu không thì đã không hốt hoảng chạy vậy. Hướng cả hai chạy trốn vừa lúc là nơi này, chỉ là ngẫu nhiên hay cả hai đang lần theo tung tích của nàng?
“Chủ nhân, có rất nhiều khí tức ma thú đang chạy tới đây.” Lam Dực nói, Vân Phong giật mình, rất nhiều ma thú?! Khiến hai người nọ chạy trối chết là đám ma thú này à?
“Lão tử không nhìn cẩn thận, hóa ra trong đó có vài con cấp Tôn Thần.” Nhị Lôi quay đầu: “Vân Phong, mau trốn đi, chúng ta không đánh nổi bọn ma thú này đâu.”
Vân Phong không cảm nhận được bất kì khí tức gì giống như lúc trước, nếu sắc mặt đám ma thú khế ước đều nghiêm trọng vậy, nàng cũng không dám chần chữ nữa. Ba tia sáng bay về nhẫn khế ước, Vân Phong nhún người nhảy vào đầm nước, Yêu Yêu nhanh chóng lại gần, đuôi cá cuốn lấy eo Vân Phong, tay thì ôm lấy nửa người trên của Vân Phong, khí tức ma thú của Yêu Yêu tức khắc bao trùm toàn thân Vân Phong. Yêu Yêu thỏa mãn nép mình trong lòng Vân Phong, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười.
Nhục Cầu cũng được Vân Phong giữ trong tay, một người hai thú yên lặng ẩn mình trong nước, gợn sóng trong đầm nước cũng đã hoàn toàn lắng lại. Vân Phong xuyên qua mặt nước trong veo nhìn ra ngoài, không lâu sau, hai bóng người chật vật lao ra khỏi bụi gai rậm rạp.
“Rốt cục mấy thứ đuổi theo chúng ta không buông đó là gì?” Người của Bách Lý gia thở hổn hển hỏi. Hai người mồ hôi đầm đìa, người Thân Đồ gia thấy đầm nước lập tức chạy tới, Vân Phong thấy vậy, im lặng lách mình sang chỗ khác, cùng lúc đó gương mặt người Thân Đồ gia đột nhiên đâm vào mặt nước, hớp vội vài hớp. Người Bách Lý gia cũng theo tới, hai người uống ít nước, hơi thở mới ổn hơn chút.
“Thân Đồ huynh, chúng ta mau đi thôi, đám đằng sau rất nhanh sẽ đuổi theo chúng ta!” Người của Bách Lý gia sợ hãi nhìn quanh, hai người chạy tới mức mơ hồ. Người của Thân Đồ gia cũng cẩn thận nhìn bốn phía, nhưng không đứng dậy đi mà là lật tay lấy một thứ ra.
“Thân Đồ huynh, đây là...” Người của Bách Lý gia hiếu kì nhìn thử, người của Thân Đồ gia lạnh lùng cười: “Biết tại sao ta chạy tới đây không?”
Người của Bách Lý gia lắc đầu, người của Thân Đồ gia cười khẩy: “Đương nhiên là vì có người dẫn ta tới đây.” Gã ta cúi đầu nhìn thứ trong tay mình: “Ngọc bội Chỉ Linh quả là thứ tốt, cho dù có che giấu thế nào cũng không trốn được, Vân Phong, ta biết ngươi đang ở đây.”
Vân Phong ẩn trong nước, mắt loé lên, vậy mà Thân Đồ gia cũng có ngọc bội Chỉ Linh? Người của Bách Lý gia nghe xong giật mình, Vân Phong ở đây? Ở đây hoàn toàn không có bóng người.
“Thân Đồ huynh, sao Vân Phong có thể...”
“Ngươi câm miệng!” Người của Thân Đồ gia hét lớn, sắc mặt sa sầm: “Vân Phong, ta biết ngươi trốn ở chỗ này, ngươi không nói ta cũng biết ngươi ở đây. Ngọc bội Chỉ Linh có khí tức của ngươi không biết nói dối. Nếu ngươi không đi ra giúp chúng ta giải quyết mấy thứ đang đuổi theo chúng ta, ta cũng sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
“Tiểu Phong, người này đúng là khốn khiếp.” Yêu Yêu nhỏ giọng nói một câu, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khinh thường. Vân Phong nhìn lên trên, người của Thân Đồ gia cũng thông minh, đám kết thành đàn đuổi theo họ còn có vài con cấp bậc Tôn Thần, họ không chạy thoát được, muốn đánh cũng đánh không lại, cho nên nghĩ cách ép Triệu hồi sư đa hệ như nàng ra toạ trấn, để mình an tâm hơn. Nhưng muốn bảo nàng giúp đỡ miễn phí, đúng là nằm mơ mà.
Người của Thân Đồ gia thấy Vân Phong không xuất hiện, bắt đâu luống cuống, chắc chắn Vân Phong ở đây, ngọc bội Chỉ Linh không nói dối. Nhìn điểm sáng không ngừng chớp lên trên ngọc bội, tim của người bên Thân Đồ gia đập thình thịch, nếu Vân Phong không ra, họ đối mặt với đám ma thú đó chỉ có một đường chết, có nàng ta ở đây thì còn có chút xíu hy vọng.
“Vân Phong, nếu ngươi vẫn không ra, chúng ta chết rồi cũng sẽ không để ngươi sống yên, chúng ta sẽ giúp thứ đang theo đuổi chúng ta truy đuổi ngươi.” Người của Thân Đồ gia hét to, đáp lại gã ta chỉ có những tiếng vọng. Người của Thân Đồ gia cắn chặt răng, đúng lúc này mấy bóng người lần lượt nhảy ra khỏi bụi gai. Vân Phong nhìn rất rõ, thứ đó cũng thuộc chung tộc với mấy thứ nàng đã giết.
“Rời khỏi nơi này.” Chất giọng khó nghe vang lên, người của Thân Đồ gia đột nhiên cất tiếng cười to, người của Bách Lý gia đứng bên cạnh luống cuống. Trước mặt họ là giống tộc không rõ tên chiếm số lượng tuyệt đối, cả đám trông cực kì hung ác, còn cơ thịt cực kì khoẻ mạnh phát triển của chúng làm người của Bách Lý gia liếc nhìn thôi cũng đã tê cả da đầu.
Người của Thân Đồ gia hoảng hốt nhìn quanh, đột nhiên nhìn về phía đầm nước sau lưng, hai mắt lóe sáng, chắc chắn Vân Phong ẩn mình trong đầm nước này.
Người của Thân Đồ gia cẩn thận lại gần đầm nước sau lưng, Vân Phong ẩn trong nước thấy vậy mặt sa sầm, chẳng lẽ gã ta cũng tính nhảy xuống? Quả nhiên, người của Thân Đồ gia vừa chạm đến mép nước đã xoay người nhảy “ùm” một cái xuống đầm nước.
“Nhân loại đáng ghét, giết!” Đám giống tộc chung quanh hoàn toàn bị chọc giận, người toát ra sát khí dày đặc, người của Bách Lý gia thấy vậy không dám nghĩ nhiều cũng thả mình nhảy xuống đầm. Đám giống tộc chung quanh tức điên, cả đám cũng thả người lần lượt nhảy xuống.
Vân Phong nấp trong đáy nước nhìn thấy cảnh này, tim chùng xuống, Yêu Yêu nhanh chóng cuốn Vân Phong bơi xuống sâu hơn, nhưng người của Thân Đồ gia đã phát hiện tung tích Vân Phong: “Vân Phong! Ngươi không trốn thoát đâu!”
Vân Phong nghe tiếng kêu này, lòng lóe lên sát ý, hai người này chỉ cần còn sống là sẽ quấn lấy nàng mãi, sẽ không ngừng gây phiền phức cho nàng.