Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 9-3: Ai tính kế ai (3)





Edit: senna_lam

Mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau đi tới sát bên ngoài dãy Vạn thú. Vừa bước tới nơi này, Vân Phong đã cảm nhận được một chút quái dị rõ ràng, lập tức cả người của Tiểu Hỏa và Lam Dực trở nên căng thẳng, nhìn bao quát xung quanh, sau đó dùng tâm niệm truyền âm:"Chủ nhân, nơi này yên tĩnh quá mức."

Vân Phong kéo theo Yêu Yêu bước tới trước, liền cảm nhận được xung quanh quá mức im lặng, tinh thần lực lặng yên trào ra tra xét bốn phía. Không có, xung quanh ngay cả một con ma thú cũng không có.

Có lẽ còn chưa tới khu vực mà ma thú thường lui tới, trong lòng Vân Phong thầm nghĩ. Nhìn Minh Tuyên dẫn đường ở phía trước, nàng ta cứ đi một cách thản nhiên như thế, chẳng lẽ nàng ta rất quen thuộc với nơi này sao?

Mặt khác bốn người kia đều rất cẩn thận đi theo phía sau, mang theo dáng vẻ lúc nào cũng có thể chuẩn bị chạy trốn. Một mảnh rừng rậm âm u này chỉ còn nghe tiếng bước chân không ngừng quanh quẩn, ở trong không gian yên tĩnh như vậy nghe càng rõ ràng.

Mấy người bọn họ đã sớm đi được một đường dài, chính thức đi vào dãy Vạn thú. Vân Phong nhíu chặt mày, vẫn không hề có bất kì hơi thở của ma thú này, điều này cũng không khỏi quá mức kì lạ!

"Chủ nhân, không thấy nàng ta đâu!" Tiểu Hỏa rống giận một tiếng lớn, Minh Tuyên đang dẫn đường ở phía trước thì bất chợt lại không thấy bóng dáng đâu cả: "Minh Tuyên hộ pháp đâu?" bốn người theo phía sau không thấy Minh Tuyên nữa, run rẩy hỏi. Vân Phong nhíu mày, không đợi nàng mở miệng, một khí tức vô cùng cường đại đã xông đến từ nơi xa, càng ngày càng gần!

Đây là......! Mắt Vân Phong trừng lớn, vẻ mặt của Khúc Lam Y cũng lộ ra chút kinh ngạc, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực thấp giọng rủa một tiếng: "Làm sao lại có thể gặp phải nó chứ!"

"Con mồi, ha ha ha ha, con mồi!" Một tiếng gầm rú khàn khàn khó nghe vang vọng khắp rừng cây, cùng với một khí tức đáng sợ đánh úp lại, làm cho mặt đất cũng phát sinh chấn động. Một con quái vật lớn nhanh chóng tới gần, tốc độ kia thật sự quá nhanh!

Sắc mặt Vân Phong sắc hoàn toàn trở nên âm trầm, nàng không hề xa lạ với luồng khí tức kia, thời điểm nàng vừa vượt qua dãy Vạn thú, nàng đã giao chiến với nó, Ngu Hưu!

Từ nơi phát ra tiếng gầm rú khàn khàn khó nghe, đột nhiên một quái vật lớn hiện thân. Thân thể khổng lồ, lưng cong xuống, phía sau lưng còn có hai cánh dơi đang dựng thẳng lên, màu da đen, chỉ có vỏn vẹn một con ngươi màu da cam ngay trung tâm đồng tử thật lớn, thân hình mập mạp lại tỏa ra mùi vị gay mũi. Bốn người phía sau đi theo vừa nhìn thấy, liền nhịn không được mà nôn ra.


"Đây là cái gì vậy... Tởm quá!"

"Mẹ nó, tởm chết ta rồi!"

Bốn người nọ không ngừng lui về phía sau, sự áp bách từ phía Ngu Hưu đã khiến cho sắc mặt họ trắng bệch. Dù sao cũng chỉ mới đạt tới cấp bậc thống lĩnh, sao thực lực của bọn họ có thể địch nổi Ngu Hưu cường hãn này được chứ!

Tiểu Hỏa và Lam Dực luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, Yêu Yêu cũng đứng dậy, đột nhiên phần màu đen trong mắt co lại thành một đường thẳng, đó là biểu hiện nàng đang tức giận. Hai mắt Vân Phong nhìn chằm chằm nơi cách đó không xa, hướng mà Ngu Hưu đang chạy như điên tới, cũng nhận thấy được có một bóng dáng từ giữa không trung đã nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng, một góc màu lam được thu vào đáy mắt Vân Phong.

Con mồi trước mắt Ngu Hưu biến mất, làm nó phẫn nộ tru lên, tiếng kêu như một đám côn trùng liều chết phát ra, làm người khác đau đầu không thôi. Cuối cùng một tên cấp bậc thống lĩnh ở phía sau đã không nhịn được, liền ngã xuống hộc máu mà tắt thở. Vẻ mặt của ba người còn lại đều trắng bệch, xoay người nhanh chóng chạy trốn.

"Lại có con mồi mới!" Đột nhiên ánh mắt khủng bố của Ngu Hưu bắt gặp được đám người Vân Phong, miệng rộng mở ra, đầu lưỡi to lớn bắn ra, ước chừng cũng dài gần trăm mét!

"Vút!" Đầu lưỡi nhanh như chớp đánh úp tới, đáy mắt Vân Phong trầm xuống, ôm lấy Yêu Yêu nhảy lên không trung. Khúc Lam Y, Tiểu Hỏa, Lam Dực cũng như vậy. Tuy rằng bọn Vân Phong dễ dàng thoải mái tránh thoát được công kích, nhưng mà bốn tên thống lĩnh cấp bậc kia lại không có vận khí tốt như vậy, vừa muốn tránh đi, thì đã không còn kịp nữa rồi!

"Phập!" Đầu lưỡi trực tiếp đâm xuyên qua thân thể một người, người nọ phát ra một tiếng hét thảm thiết, trong lúc đó sinh mệnh của hắn đã bị đoạt đi! Đầu lưỡi Ngu Hưu rụt trở về, cả người hắn cũng bị cuốn theo. Ngu Hưu há to miệng rộng ra, nuốt hết thân thể kia xuống!

"Quả nhiên con người mới là mỹ vị." Ngu Hưu nhấm nuốt thân thể, bên khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi, sắc mặt hai người còn sót lại hoàn toàn thay đổi,  Ngu Hưu ăn xong một người tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua như vậy, lưỡi lại đánh úp tới lần nữa, mục tiêu chính là hai người còn sống kia!

Vân Phong lạnh lùng nhìn, bàn tay vừa lật, một băng trùy sắc nhọn đã phóng thẳng tới cái lưỡi dài mà Ngu Hưu đang nhe ra!

"Ngươi dám đả thương ta?" Đầu lưỡi bị băng trùy đâm bị thương, Ngu Hưu nổi giận gầm lên một tiếng, thân mình vọt qua, mặt đất rung lên từng đợt.


Còn hai người kia thì liều mạng chạy trốn, Ngu Hưu vừa thấy liền đưa chân trước  đập mạnh vào trên mặt đất một cái, đột nhiên phía trên hiện ra vô số vết nút, mà phía trên vết nứt lại có thêm mấy cột đá!

"A!" Hai tiếng kêu thảm thiết lần lượt vang ra, trong nháy mắt thân thể bọn họ đã bị cột đá đâm xuyên qua người, máu đỏ sậm chậm rãi chảy lên phía trên thạch thứ. Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn cũng không khỏi có chút hoảng sợ, tính tình Ngu Hưu quá mức tàn nhẫn!

"Giải quyết xong chúng nó, hiện tại nên đến phiên ngươi." Ánh mắt màu cam của  Ngu Hưu chuyển tới, nhìn chằm chằm vào Vân Phong. Bỗng nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị khó nghe: "Thì ra là ngươi......!"

Khóe môi Vân Phong hơi nhếch lên, thân mình đứng ở không trung: "Không xé xác ngươi, là sai lầm của ta." Lúc trước Vân Phong phải sử dụng nguyên tố dung hợp mới có thể thoát thân, nhưng mà hiện tại xem ra, làm vậy cũng không khiến Ngu Hưu bị tổn thương gì nhiều. Nguyên tố dung hợp cần năng lượng rất lớn, như vậy mà cũng không thể làm cho Ngu Hưu bị tổn thương, trong lòng Vân Phong hiểu được, xem ra tình huống trở nên càng khó giải quyết.

"Ha ha ha ha! Muốn xé chết Ngu Hưu ta!" Ngu Hưu cười ha hả, từ trên thân mình nó không ngừng chảy ra niêm dịch, hình như thời điểm mỗi khi nó hưng phấn sẽ thả ra loại chất lỏng này. Đột nhiên ánh mắt màu cam phát ra một loại phẫn hận: "Nhờ ngươi ban tặng, mà ta mới có được một khoảng thời gian để nghỉ ngơi."

Năng lượng từ nguyên tố dung hợp vẫn làm cho Ngu Hưu chịu tổn thương nhất định, chẳng qua thương tổn này căn bản không đủ đến trí mạng! Vân Phong đứng ở không trung, trong đầu nhanh chóng cân nhắc đối sách. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực đã sớm biến thành bản thể ma thú, hai người đều khẩn trương nhìn Ngu Hưu.

"Hôm nay, ta phải ăn ngươi mới có thể giải quyết mối hận trong lòng!" Đột nhiên Ngu Hưu ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng gầm rú chói tai, cánh dơi phía sau lưng mở rộng, bóng tối dưới đầu dày lớn, bất chợt đầu lưỡi lại tấn công về phía Vân Phong. Vân Phong nhanh chóng bỏ Yêu Yêu vào lòng Khúc Lam Y, cả người chợt loé lên trong không trung: "Bảo vệ Yêu Yêu cho tốt!"

Tiểu Hỏa và Lam Dực gầm lên giận dữ, theo sau Vân Phong vọt qua chỗ Ngu Hưu. Khúc Lam Y có chút luống cuống tay chân tiếp Yêu Yêu, Yêu Yêu muốn thoát khỏi, lại bị Khúc Lam Y ôm chặt vào trong ngực. Răng nanh của Hải Yêu chợt xuất hiện,  cắn Khúc Lam Y.

"A...!" Khúc Lam Y bị cắn một phát, ngũ quan liền nhăn lại, nhưng cũng không chịu buông tay. Nhanh chóng ôm Yêu Yêu lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, lúc này Yêu Yêu đã cắn không chỉ mới một cái. Trên tay Khúc Lam Y tràn đầy miệng vết thương do Hải yêu cắn xuống, nhưng lại chỉ có thể cắn răng không buông tay. Không còn biện pháp mà, mệnh lệnh của nương tử hắn không thể không theo.

Đầu lưỡi Ngu Hưu rất linh hoạt, có thể so với vũ khí dùng để công kích, bắn ra rất nhiều lần trong không tủng, hơn nữa phạm vi truy kích cũng rất rộng. Vân Phong nhận sự công kích liên tục từ đầu lưỡi Ngu Hưu cho nên căn bản không thể tiếp cận thân thể nó được, trận đấu này nàng không thể tránh. Mà nếu không thể tránh, vậy thì nhất định phải thắng!


Lòng bàn tay vừa lật, ma trượng quân chủ được nắm chặt ở trong tay. Vươn tay tay lên, hỏa nguyên tố rít gào bao quanh ma trượng: "Hỏa tiễn!" Hỏa nguyên tố như mũi tên lớn lao về phía Ngu Hưu. Thời điểm sắp tiếp cận Ngu Hưu, đột nhiên biến hoá thành vô số mũi tên khác, nhất thời trở thành đám tên lửa đánh úp về phía Ngu Hưu!

Đôt nhiên đầu lưỡi của Ngu Hưu bắn về phía Vân Phong, Vân Phong chợt lóe, liền tránh được công kích từ đầu lưỡi Ngu Hưu. Những mũi tên lửa đập vào thân thể Ngu Hưu tạo ra tiếng vang, rất nhanh đã có một lớp chất lỏng nhanh chóng tạo thành một lớp chắn bên ngoài người của Ngu Hưu. Công kích từ hỏa nguyên tố của Vân Phong bị cách trở bởi tầng lá mỏng bên ngoài!

"Grào!" Một tiếng sói phẫn nộ rống lên, bất chơt móng vuốt của Tiểu Hỏa đánh úp về hướng Ngu Hưu, sau khi móng vuốt chạm phải lớp chất lỏng trên người Ngu Hưu, Tiểu Hỏa cả kinh!

"Chủ nhân, chất dịch trên da của nó rất cứng!"

Lam Dực ở không trung tung hai cánh ra, đồ án đắc trưng cho Sư Ưng ở trên cánh lộ ra hoàn toàn, bốn cánh vừa mở ra cũng đồng nghĩa cho việc Lam Dực đã bắt đầu khai hỏa!

"Phong tiễn!" Lam Dực giận dữ gầm lên, hai cánh chim chợt run lên, phong nguyên tố phụt ra trên cánh mang năng lượng rất lớn. Ở phía trên bầu trời chỗ Lam Dực đứng, xung quanh có vô số mũi tên màu xanh xuất hiện, rậm rạp đến nỗi che kín một vùng trời!

"Đi!" Vừa ra lệnh một tiếng, những mũi tên màu xanh đầy trời lấy tốc độ nhanh nhất đánh về phía Ngu Hưu, toàn bộ thân thể Ngu Hưu mỗi góc đều bị bao trùm bởi công kích. Nhưng Ngu Hưu vẫn cười lớn: "Công kích của các ngươi không có hiệu quả gì với ta, ha ha ha! Nhất định các ngươi sẽ là bữa ăn ngon của Ngu Hưu ta!"

Mưa tên rơi xuống dưới, đột nhiên Ngu Hưu tránh ra, cánh dơi vừa động, thân mình đã bay lên trời, mà đầu lưỡi kia lại nhắm ngay mục tiêu là Lam Dực ở giữa không trung!

Lam Dực nhìn thấy Ngu Hưu vọt tới chỗ mình, lập tức kích động cánh, nhưng lại không cản nổi tốc độ của Ngu Hưu, đầu lưỡi Ngu Hưu cuốn lấy thân thể của Lam Dực. Tiểu Hỏa nhìn thấy không khỏi sợ hãi: "Lam Dực!"

Thân thể to lớn của Sư Ưng bị bao lấy, rất nhanh liền bị đưa tới miệng Ngu Hưu. Lam Dực liều mạng giãy dụa cánh, nhưng mà không có chút tác dụng nào. Đột nhiên một luồng sáng xuất hiện trên người Lam Dực, Lam Dực hóa thành một luồng sáng màu xanh về tới bên cạnh Vân Phong, ẩn vào trong nhẫn khế ước.

Ngu Hưu nhìn thấy đồ ăn cứ bay đi như vậy, lập tức giận gầm lên, con mắt màu da cam đơn độc tập trung nhìn Vân Phong. Nó quyết định, phải ăn con người này trước!

Mặc kệ Tiểu Hỏa ở một bên làm gì, toàn bộ công kích của Ngu Hưu đều tập trung ở trên người Vân Phong, công kích đầy mãnh liệt đánh úp tới. Tốc độ công kích của Ngu Hưu tăng lên một tầng, mà tốc độ né tránh của Vân Phong cũng đề cao lên một tầng.


Đầu lưỡi đã sớm hóa thành bóng đen không ngừng di chuyển trong không trung, mà thân thể Vân Phong cũng dung nhập vào trong không gian này, so tốc độ cùng với Ngu Hưu! Ngu Hưu nhiều lần không đánh trúng được, nội tâm đã nôn nóng hết sức. Tiểu Hỏa không ngừng thử dùng lợi trảo công kích tới, nhưng mà vẫn không thấy hiệu quả.

"Rốt cuộc phải làm sao mới có thể phá vỡ được đám chất dịch này đây, chết tiệt!" Móng vuốt sắc bén của Tiểu Hỏa tấn công mạnh vào bên ngoài của Ngu Hưu, cảm giác kia hết như đang đánh vào một tảng đá cứng, căn bản không tổn thương đến Ngu Hưu một chút nào cả. Đột nhiên thân mình Vân Phong dừng lại nơi không trung, không hề né tránh.

Tiểu Hỏa sửng sốt: "Chủ nhân, người..." Khúc Lam Y nhìn thấy Vân Phong bất chợt đứng yên ở đó, mặt mày cũng nhăn lại, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, có khả năng Tiểu Phong Phong muốn làm chuyện gì đó kinh thiên động địa.

Mà người ban đầu đột nhiên biến mất không thấy, thực chất là Minh Tuyên đang ẩn nấp ở gần đó cũng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng ta đã chứng kiến tất cả, bốn người kia chết thảm cũng làm cho nàng ta nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh. Ngu Hưu là nàng ta đưa tới, nơi này cũng không phải là lần đầu tiên nàng ta tới, dù sao nơi này là dãy Vạn thú, thân là triệu hồi sư tất nhiên đều đã tiến vào đây mạo hiểm qua, mà nơi này chính là nơi gần thông đạo của Ngu Hưu nhất. Sở dĩ nàng ta đưa Ngu Hưu tới, tất nhiên là muốn đối phó Vân Phong!

Ngu Hưu cường đại ra sao, cho dù Vân Phong rất mạnh thì sao chứ? Không nghĩ tới nàng ta đã thật sự thành công! Minh Tuyên cũng nhận thức được rằng thực lực của Vân Phong cao hơn nàng ta, thật may là nàng không áp dụng cách cứng rắn mà cướp đoạt. Nàng ta đã từng chạm mặt với Ngu Hưu, bây giờ có chuyện như vậy! Minh Tuyên căng thẳng nhìn đại chiến trước mặt, nàng ta hy vọng Vân Phong sẽ chết ở trong bụng Ngu Hưu, như vậy thì Hải Yêu kia sẽ là của mình! Kết quả cả hai đều chết thì càng tốt, đối với nàng ta càng có lợi! Mà tên nam nhân ôm Hải yêu có vẻ không mạnh lắm, một mình nàng có thể tự giải quyết!

Minh Tuyên vẫn ẩn thân ở trong không gian, giờ phút này nàng ta tự cảm thấy may mắn vì chính mình đã tới cấp bậc thống lĩnh, nếu không thật sự không biết phải làm như thế nào để che dấu cho tốt. Cứ nhìn như vậy, Minh Tuyên càng ngày càng cảm thấy Vân Phong sắp duy trì không được nữa, dù sao giao thủ với Ngu Hưu căn bản cũng không tạo được thương tổn gì. Minh Tuyên cười lạnh một tiếng, nếu lúc trước ngươi giao Hải Yêu ra, cũng sẽ không ép ta phải dùng tới chiêu này!

Nhìn thấy Vân Phong đột nhiên đứng yên ở giữa không trung, không còn tránh né giống như vừa rồi nữa, sau khi sửng sốt thì cuối cùng đáy lòng Minh Tuyên lại cười một cách điên cuồng, quả nhiên nàng ta không thể kiên trì được. Cho dù thực lực nàng có mạnh mẽ như thế nào, đến cuối cùng cũng không phải cũng bị nàng ta tính kế hay sao, Hải Yêu kia chính là của nàng!

Ngu Hưu vừa thấy Vân Phong không né tránh nữa, con mắt màu cam hưng phấn đảo vài vòng:"Ngoan ngoãn trở thành bữa ăn ngon của ta đi!" Đầu lưỡi Ngu Hưu đột nhiên đưa ra phía trước, Vân Phong đứng giữa không trung không hề né tránh. Đầu lưỡi Ngu Hưu nhanh chóng cuốn tới gần, phát ra những tiếng cười điên loạn. Đầu lưỡi vươn ra, miệng rộng hé mở, Vân Phong bay vào phía trong miệng của Ngu Hưu!

Minh Tuyên vẫn ẩn thân ở trong không gian vừa nhìn thấy, khuôn mặt luôn luôn thanh cao cũng nhịn không được vặn vẹo. Đã chết, lúc này đây nhất định nàng đã chết không thể nghi ngờ gì nữa. Nàng ta đã sắp lấy được thứ mình muốn rồi, ha ha ha ha!

"Chủ nhân!" Tiểu Hỏa điên cuồng hét lên, thân mình vừa động đậy định vọt qua, lại kinh ngạc phát hiện Vân Phong  lệnh cho hắn phải quay trở lại bên trong nhẫn khế ước. Tiểu Hỏa hóa thành ánh hào quang màu đỏ bay về phía Vân Phong, Yêu Yêu bị Khúc Lam Y ôm lấy nhìn thấy một màn này, trong mắt đều là sự căng thẳng Hô hấp của Khúc Lam Y cũng tăng nhanh, thân mình vừa động định xông lên phía trước, nhưng mà lại đột nhiên dừng lại, hắn cứ như vậy lẳng lặng ôm Yêu Yêu đứng ở kia. Nhìn Vân Phong bị Ngu Hưu há miệng rộng nuốt vào, thế nhưng ý cười lại hiện lên nơi khoé môi.

Rốt cuộc hắn cũng không biết phải làm gì với Vân Phong bây giờ, lấy một nữ tử không biết khi nào thì sẽ làm chuyện xằng bậy thì hắn phải làm sao bây giờ? Nên  bẻ lấy đôi cánh của nàng rồi cột chặt lấy bên cạnh mình, như vậy mới có thể làm cho chính mình an tâm một chút.

Khúc Lam Y đứng trong không trung, mắt nhìn Ngu Hưu. Lúc đó, dù có điện quang hỏa thạch, hắn cũng không bỏ qua được nụ cười đầy ẩn ý nơi khoé môi Vân Phong.