Edit: Mavis Clay
Khúc Lam Y và Vân Phong đẩy cửa tiến vào gian phòng trong phòng làm việc của viện trưởng, phần lớn những thứ trước mắt Vân Phong cũng không xa lạ gì, nhưng khi nàng nhìn thấy những lọ thuốc trưng bày trên các kệ bốn phía thì không khỏi cảm thán trong lòng, không hổ là viện trưởng của chế dược viện, thực lực bất phân với các trưởng lão của Tổng Công Đoàn.
Vân Phong và Khúc Lam Y kinh ngạc nhìn đống thuốc, số lượng này thật khó tin, hơn nữa còn có mấy thuốc Vân Phong cũng biết, phía dưới mấy chai chất thuốc này cũng có ghi cấp bậc, còn có mấy cấp bậc đại sư và tông sư với độ khó cao, trong lòng Vân Phong không khỏi cảm thấy bội phục.
"Nha đầu." Viện trưởng thấy ánh mắt khâm phục của Vân Phong trong lòng cảm thấy như có một luồn gió xuân thổi qua, dù sao có thể khiến một học sinh ưu tú như vậy khâm phục mình, với bản thân cũng chính là một loại thành công, còn với thiên tư của Vân Phong thì chỉ có thể hình dung với hai chữ - yêu nghiệt.
Vân Phong hồi hồn, "Không hổ danh là viện trưởng."
Viện trưởng bật cười, "Chỉ là sự cố gắng nghiên cứu của mấy năm nay thôi." Viện trưởng đi tới trước đài chế tạo chất thuốc, phía trên để rất nhiều dụng cụ, Vân Phong đi tới, "Con có thể giúp được gì, viện trưởng cứ phân phó đi ạ, Vân Phong dốc hết khả năng để làm."
Viện trưởng gật đầu, "Nha đầu chắc chắn có thể giúp được một tay, nhưng ta cần phải nói trước, không dùng cách của con được."
Vân Phong sững sờ, Khúc Lam Y cũng ngờ vực, "Ý của viện trưởng là, phương thức chế dược đặc biệt của Tiểu Phong Phong không thể dùng được?"
Viện trưởng nghiêm túc gật đầu, "Cách chế dược của con rất lạ, đến nay ta cũng chẳng hiểu nguyên lý kết quả của nó là như thế nào, mặc dù tốc độ và hiệu quả của nó trông khá cao, nhưng để chế tạo một chất thuốc cấp bậc Tông Sư như Tụ Dung Dịch, cách này tuyệt đối không thể giúp được ta."
Vân Phong nghe tới đó không khỏi cảm thấy nặng nề, cách chế dược của mình không thể giúp được gì thì mình nên làm gì đây? Nhục Cầu trên vai cũng cảm nhận được sự mất mát của Vân Phong, cọ cọ người vào má nàng vài cái, viện trưởng thấy bộ dáng của Vân Phong thì bật cười, "Nha đầu, mặc dù con không thể dùng cách này để giúp ta, nhưng… vẫn có thể dùng cách khác mà, không phải là cách nào khác mà chính là cách truyền thống, phương pháp chế dược trung quy trung củ."
Vân Phong ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của viện trưởng, chẳng lẽ là ông ấy đang nói tới… quá trình chế dược bình thường? Nhưng vấn đề là nàng không biết a!
"Ha ha!" Viện trưởng thấy Vân Phong ngẩn ra lại cười, "Ta hiểu rõ thiên tư của con mặc dù cách chế khá kỳ dị, nhưng cái gì không biết thì phải học, nói ra thật khó tin, người tạo ra chất thuốc cao cấp ba sao phẩm chất hoàn mỹ, thậm chí đến chất thuốc đơn giản nhất còn không biết làm." Viện trưởng nói tới đây thì giọng tràn đầy sự bất đắc dĩ, học sinh này rốt cuộc là thiên tài hay ngốc tử đây, được giới chất thuốc để ý tới rất nhiều, thật không tốt tý nào!
"Chẳng lẽ ngài muốn Tiểu Phong Phong làm…" Khúc Lam Y qua khóe mắt nhìn đống dụng cụ trên bàn, viện trưởng gật đầu lia lịa, "Tỷ lệ thành công của Tụ Dung Dịch rất thấp, dược liệu mặc dù không coi là hiếm, nhưng chủng loại lại khá nhiều, quá trình điều chế lại vô cùng phức tạp, hơn nữa phẩm cấp lại khá cao nên thời gian điều chế rất lâu." Viện trưởng hiền từ nhìn Vân Phong, "Nha đầu, con có biết bước nào là tốn thời gian nhất không?"
Vân Phong sững sờ, sau đó suy tư một hồi, cuối cùng ngẩng mặt lên nhìn, "Con nghĩ là bào chế và phối hợp."
Viện trưởng gật đầu tán dương, "Chính xác, đối với một người không biết một chữ gì về chế dược thì như vậy đã là không tồi. Tụ Dung Dịch được chế từ hơn trăm loại dược liệu, muốn mài đống dược liệu này rồi còn tinh chế và phân phối thì là những công việc vô cùng tốn thời gian, bản thân ta trong vòng năm năm chỉ tạo được mười lần, phần lớn thời gian đều tập trung vào hai quá trình này."
Vân Phong coi như cũng khá hiểu, thì ra cách thức chế dược bình thường của Dược Tề Sư chỉ tốn thời gian nhiều nhất ở hai bước, còn phương thức chính là dung hợp lại tốn thời gian rất ngắn, nếu như có thể rút ngắn được thời gian của hai quá trình trên thì rất tốt, như vậy thì số lần có thể chế tạo chất thuốc cũng tăng lên nhiều, tỷ lệ thành công cũng sẽ tăng lên!
"Con hiểu!" Vân Phong gật đầu, viện trưởng bật cười, "Nha đầu, mặc dù phương pháp của con không tệ, nhưng học nhiều thì chẳng bất lợi chỗ nào." Trong lời của nói của viện trưởng chứa hàm ý sâu xa, Vân Phong lập tức hiểu nó có nghĩa là gì, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của viện trưởng dành cho mình.
"Viện trưởng yên tâm, Vân Phong hiểu."
Viện trưởng gật đầu, "Rất tốt, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."
Khúc Lam Y và Lam Dực không ngờ giúp viện trưởng lại phải dùng cách bình thường, nhưng nhờ đó cũng chẳng cần lo về vấn đề tinh thần lực nữa, Khúc Lam Y cũng gia nhập một cách tự nhiên hơn, viện trưởng chẳng để ý tới chuyện đó, tự mình dạy cho hai người cách mài như thế nào.
Trước khi bắt đầu, Vân Phong và Khúc Lam Y được hướng dẫn qua một lượt về kiến thức Dược Tề Sư cơ bản và quan trọng nhất, thường thì đa số Dược Tề Sư phải được trải qua một khóa huấn luyện và kiểm tra mới có thể áp dụng vào thực tiễn, chế dược cũng có thể gặp một ít nguy hiểm, một khi vô ý, hậu quả cũng có thể xảy ra án mạng.
Bước bào chế, hay còn gọi là nghiền nát, là đi tìm bộ phận tinh hoa nhất của dược liệu, loại bỏ tạp chất, là một quá trình bỏ thô lấy tinh.
Nghe viện trưởng giải thích và tự tay làm mẫu xong, Vân Phong lập tức hiểu rằng bào chế và cách chế dược của mình đối lập hoàn toàn với nhau, mặc dù cách của nàng khác với người thường, nhưng lại nhưng lại có phương thức và kết quả giống nhau đến kỳ diệu, Vân Phong đã từng đọc qua bước mài, chính là tìm nguyên tố ẩn trong dược liệu! Vân Phong giải thích tương đối chính xác, cái gọi là tinh hoa của dược liệu chính là sức mạnh nguyên tố của dược liệu đó! Nhận ra mình có thể giải thích được cơ bản của phương pháp truyền thống, hơn nữa còn không sai chút nào, Vân Phong khẽ nhếch môi cười khẽ.
Tiếp theo là bước thứ hai, phối trí. Phối trí là kết hợp các tinh hoa dược liệu lại với nhau với một lượng chính xác và nhất định, có thể nói bước này quan trọng ngang như bước dung hợp, nếu trong quá trình dung hợp xuất hiện sai sót, cả quá trình nhất định sẽ bị thất bại. Cho nên có thể nói phối trí vớ dung hợp là khá giống nhau, đều là bước quan trọng nhất của quá trình chế biến dược.
Dược Tề Sư bình thường đều phải ước lượng, tính toán, tiến hành mọi thứ một cách nghiêm túc, nhưng viện trưởng thì đã quen với cách phối trí chất thuốc, nên có thể phối được một lượng dược lớn như vậy mà vẫn có thể thuần thục, chỉ cần tính toán một chút đã có thể điều phối một lượng chính xác.
Viện trưởng kiên nhẫn giải thích một lượt, đồng thời cũng tự mình làm mẫu, Khúc Lam Y chau mày, cả hắn và Tiểu Phong Phong đều lần đầu tiếp xúc với cái này, cảm giác có một chút bất đắc dĩ, cái mà bọn họ làm bây giờ không phải là một chất thuốc bình thường, mà là chất thuốc cấp bậc tông sư! Viện trưởng giải thích xong cũng hiểu đã khiến người khác hơi khó chịu, hai đứa này chỉ là người mới học, để người mới học cùng phối trí dược liệu Tụ Dung Dịch, đây quả là một sự miễn cưỡng!
"Công việc phối trí ta sẽ làm, các con chỉ cần chú ý bước bào chế là được rồi." Viện trưởng nói, Khúc Lam Y gật đầu, Vân Phong chỉ im lặng, trong lòng suy tư một chút, hiện giờ nàng vẫn còn đang đắm chìm trong việc lĩnh ngộ bước bào chế, tự dùng lý luận của mình để tìm hiểu cách phối trí.
Phối trí là phối hợp các tinh hoa hoàn mỹ nhất của dược liệu vào cùng một chỗ, tương tự như phối hợp các loại nguyên tố khác nhau, phải phân tách một lượng chính xác, để mỗi nguyên tố có thể ức chế lẫn nhau, từ đó dẫn tới trạng thái cân bằng! Vân Phong nghĩ tới đây, đáy mắt lóe lên một tia sáng, trong phương pháp chế dược đặc biệt của nàng không phải không có một trình tự làm việc như thế! Chỉ là nàng kết hợp bước phối trí và dung hợp, còn phương pháp truyền thống thì tách ra mà thôi!
Không biết mình giải thích như vậy có chính xác không, nhưng trong lòng Vân Phong khá kích động, chỉ cần thử một lần là biết ngay kết quả thôi!
Nhìn thấy đôi mắt hưng phấn của Vân Phong khiến trong lòng viện trưởng nhẹ đi phần nào, ông cũng chẳng hề muốn người đồ đệ mà ông tự hào nhất lại bị mọi người tưởng nhầm là đồ ngốc đâu, nhưng ông hy vọng người đồ đệ này vẫn có tài năng vượt trội ở phương diện nào đó, để Vân Phong học tập cách điều chế truyền thống này cũng là dụng ý của viện trưởng, chính là để Vân Phong biết được phương pháp truyền thống của điều chế, hơn nữa trong lòng ông rất có niềm tin vào khả năng của Vân Phong, nhất định nàng sẽ làm được.
Viện trưởng hy vọng rằng sẽ thành công, đồng thời Vân Phong sẽ lĩnh ngộ được nhiều điểm, trong phương pháp truyền thống, nàng đã tìm được điểm giống nhau, điều đó đã giúp hai người cùng phát triển thêm một tầng mới! Tìm được chỗ tương đồng của hai người, Vân Phong nhận ra thực chất nguyên lý của hai phương pháp này chỉ là một, hoàn mỹ hợp cùng một chỗ!
Thời gian bế quan luyện dược bắt đầu, trong vòng tám tháng phải chế cho ra được Tụ Dung Dịch, đây là một thử thách vô cùng lớn đối với bất kỳ ai, Khúc Lam Y chuyên tâm vào công việc bào chế của mình, không thể không nói cho dù hắn không phải người thường, nhưng thiên phú của hắn trong phương diện chế dược không hề tốt, chỉ bào chế thôi đã khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, nhưng Vân Phong lại nhanh hơn so với hắn, Vân Phong dựa vào sự hiểu biết của mình, vô cùng dễ dàng tìm ra được chỗ tinh hoa nhất của dược liệu, làm Khúc Lam Y la làng thật chênh lệch.
Vân Phong chỉ thích dùng cách của riêng nàng, dù sao có Nhục Cầu giúp đỡ, nàng ngày càng nhạy cảm hơn với nguyên tố, nhưng Khúc Lam Y thì không, cho dù Vân Phong có giải thích nguyên lý cho hắn nghe, Khúc Lam Y vẫn chẳng hề có một chút tiến bộ, Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong đắc ý nhìn bộ dáng sứt đầu mẻ trán của Khúc Lam Y, vô cùng khoái chí kêu lên, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười nhạo khinh thường.
Khúc Lam Y thầm đè nén oán khí trong lòng, quả nhiên hắn chẳng có tý sở trường gì ở cái ngành này cả!
Phần dược liệu thứ nhất của Tụ Dung Dịch sau một tuần trăng* cuối cùng đã hoàn thành, viện trưởng bắt đầu quá trình dung hợp, còn Khúc Lam Y và Vân Phong vẫn tiếp tục công việc bào chế, mấy trăm phần dược liệu là một con số không hề nhỏ, viện trưởng lấy ra rất nhiều dược liệu từ dược khố của học viện, thậm chí có thể chất thành một núi nhỏ, nhưng Vân Phong hiểu, những thứ này chẳng nhiều hơn mười liều là mấy.
*Một tuần trăng này bằng 30 ngày, trăng đi một vòng đấy:>
Quả nhiên quá trình điều chế Tụ Dung Dịch vô cùng phức tạp, Vân Phong cảm nhận rất rõ được điều này, trước mắt nàng vẫn chưa chạm được tới cấp bậc tông sư, mà cho dù có đạt được cũng chưa chắc có tỷ lệ thành công cao như viện trưởng, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp của Tụ Dung Dịch ai cũng biết.
Đương nhiên, lần thứ nhất đã thất bại, nhưng ba người không hề nản chí, tiếp tục nắm chắc thời gian làm phần tiếp theo, có Vân Phong và Khúc Lam Y trợ giúp, quá trình bào chế tiết kiệm được một khoảng lớn thời gian, chỉ cần một mình viện trưởng làm công việc phối trí, nhưng vẫn có một chút không chú ý tới, Vân Phong nhìn bóng dáng bận rộn của viện trưởng cuối cùng hạ quyết định, có lẽ nàng sẽ thử xem.
"Nhục Cầu." Vân Phong khẽ gọi, Nhục Cầu lập tức tự động nhắm mắt lại, đứng lên vai Vân Phong, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt, tinh thần lập tức chìm vào một vùng tối tăm, Khúc Lam Y thấy vậy không hề đả động tới, Tiểu Phong Phong làm vậy chẳng phải là đang dũng cảm thử sức mình sao?
Sau khi Vân Phong nhắm mắt, trong thế giới ngập tràn bóng tối đột nhiên hiện ra vài đốm sáng nguyên tố lấm tấm, Vân Phong đã quá quen với mấy đốm sáng này, lại nhớ tới cách phối trí mà viện trưởng đã dạy, Vân Phong chậm rãi đưa tinh thần lực thấm vào những đốm sáng nguyên tố, khóe môi giương lên, tinh thần lực có tác dụng!
Giống như một đang ghép hình, cũng giống như đang chơi đùa một trò chơi, Vân Phong lọc hết những nguyên tố không đồng dạng ra ngoài, cẩn thận dùng tinh thần lực cố định mỗi nguyên tố lại một chỗ, dần dần, nguyên tố không đồng loại đã bị Vân Phong phân ra thành từng nhóm, mỗi một chủng nguyên tố bài xích lẫn nhau lại vô cùng hấp dẫn nàng, bằng sự nhạy cảm với nguyên tố, Vân Phong bắt đầu xử lý cân bằng lần đầu tiên!
Cẩn thận điều khiển và khống chế số lượng, cuối cùng sau một khoảng thời gian, Vnag hài lòng nhìn tác phẩm của mình, mỗi loại nguyên tố đều nằm cạnh nhau ở trạn thái cân bằng và kỳ diệu, đáy lòng Vân Phong dâng lên một cảm giác hài hòa, nàng biết, nàng thành công.
Đột ngột mở mắt ra, Vân Phong nhìn đống tinh hoa dược liệu trên bàn đã được điều chế hoàn hảo, đáy mắt lóe lên ánh sáng tự tin, Nhục Cầu cũng mở mắt ra, nhỏ giọng kêy lên, Vân Phong bắt đầu hành động, mấy trăm phần dược liệu phân tán trong tay Vân Phong, tinh giản, cuối cùng được phối trí lại cùng một chỗ.
Đúng lúc đó viện trưởng than nhẹ bất đắc dĩ, ông lại thất bại. Nhìn một núm dược đen thui trên tay, trong lòng viện trưởng cảm thấy thật khó, tỷ lệ thành công của Tụ dung Dịch quá thấp, thật sẽ thành công trong vòng tám tháng sao? Vừa tính phối trí thêm một phần dược liệu nữa, lại lại không ngờ Vân Phong đưa tay qua mang thêm một phần.
Viện trưởng tò mò nhìn đống dược liệu đã được phối trí hoàn hảo trong tay Vân Phong, sau khi quan sát một hồi trong lòng vô cùng rung động! Đây là… một phần phối trí tương đối hoàn mỹ! Mặc dù chưa bằng so với phần phối trí của mình, nhưng sự chênh lệch là vô cùng nhỏ!
Viện trưởng nhìn Vân Phong, nha đầu này, chưa hề tính toán và ước lượng, mà đã phối trí được phần dược này? Ngay cả mình còn phải tính toàn và ước lượng, mà đó cũng là nhờ có kinh nghiệm, nhưng nha đầu này chưa từng có chút kinh nghiệm nào mà lại có thể luyện ra được rồi!
Viện trưởng chớp mắt tới mấy lần, niềm vui trong lòng càng lúc càng lớn, nha đầu này thật khiến người khác phải kinh ngạc! Quả là một thiên tài của luyện dược!
Viện trưởng cười ha hả cầm đống dược liệu Vân Phong đã phối trí đi, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, Vân Phong xoay người thì nhìn thấy ánh mắt chòng ghẹo của Khúc Lam Y, hắn nhỏ giọng nói, "Nàng thấy chưa, lão đầu kia vô cùng hài lòng, cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi."
Vân Phong không nhịn được bật cười, vẻ mặt thoải mái hơn nhìn Khúc Lam Y, hắn nhún vai tiếp tục sự nghiệp điều chế của mình, Vân Phong nhìn phòng luyện dược của viện trưởng, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích, nếu như không phải nhờ có viện trưởng, nàng chẳng biết đi tìm Tụ Dung Dịch ở đâu, nếu như mình có thể giúp được một tay, nàng sẽ dốc toàn lực làm!
--- ------ ------ ------
Ba người ở trong mật thất đã chuyên tâm làm việc của mình, hoàn toàn không biết bên ngoài đã sắp rối thành một nùi.
"Này, ngươi có phải là ma thú của Vân Phong không?" Ngoài văn phòng của viện trưởng, Nghiêm Tiểu Lỗi, Hạ Cảnh Dật và Thương Nhụy đứng cạnh cửa, ba người chen chúc đứng dựa vào cửa, chân đứng chưa vững nhưng không dám vào bên trong, nguyên nhân là do con ma thú ai nhìn cũng thấy dữ tợn kia, Tiểu Hỏa.
Lam Dực ngồi xổm xuống nhìn, tò mò nhìn gương mặt của Tiểu Hỏa, nghe hắn nói không khỏi nhíu mày, Tiểu Hỏa trợn tròn mắt nhìn Lam Dực, nếu không phải do Lam Dực nói đừng mang lại phiền phức cho Vân Phong, Tiểu Hỏa đã sớm một vuốt chụp chết rồi. Sau lần nữ nhân kia hốt hoảng chạy mất, vốn cho là không còn nhân loại nào dám tới gần, lại không ngờ càng không sợ chết lại tới càng nhiều, nhưng từng người tới đã bắt đầu rút kinh nghiệm, tỷ như ba người trước mặt này, chỉ dám đứng lập lò, không dám bước vào, sợ xâm nhập lãnh địa của hai con ma thú.
Nghiêm Tiểu Lỗi nhìn Hỏa Vân Lang đang lười biếng nằm trên đất, trong lòng thầm gào thét điên cuồng: Vân Phong lại có thể khế ước một ma thú như vậy, trời ạ, thật là đẹp quá đi!
"Này! Chúng ta là bằng hữu của Vân Phong, là Dược Tề Sư của Phong Vân đế quốc! Vân Phong chắc có nhắc tới chúng ta chứ nhỉ!" Nghiêm Tiểu Lỗi lấy can đảm nói với Tiểu Hỏa, nếu như có Vân Phong ở đây thì tốt quá, hắn muốn lên sờ thử.
Hạ Cảnh Dật đứng sau cảm thấy thật khó xử, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Nghiêm Tiểu Lỗi, không thể phủ nhận rằng trong lòng hắn cũng có chút kích động, nhất là trước mặt lại là một con Hỏa Vân Lang đẹp mê người như vậy! Thân là nam nhi, nhiệt huyết và sự cuồng dã vốn có sẵn trong lòng đã bộc phát rồi!
Thương nhụy cũng hiếu kỳ nhìn sang, nhưng người nàng nhìn không phải là Tiểu Hỏa mà là Lam Dực, so với Tiểu Hỏa nàng chú ý tới Lam Dực hơn, một người đàn ông như vậy sao lại ở chung với một ma thú vậy nhỉ? Đó là khế ước ma thú của Vân Phong, chẳng lẽ hắn là bạn của nàng ấy sao?
Lam Dực cảm nhận được ánh nhìn của Thương Nhụy, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo quét tới, Thương Nhụy đỏ mặt dời tầm mắt của mình đi, bị nhìn thẳng như vậy bất giác trong lòng cảm thấy ngượng ngùng. Lam Dực dời mắt nhìn sang Nghiêm Tiểu Lỗi, "Chủ nhân quả thực có nhắc tới các người."
"Hừ!" Tiểu Hỏa lười để ý tới! Nhưng hắn vẫn cho người ta chút mặt mũi, không thì bình thường đã sớm gầm lên rồi.
"Chủ nhân? Ngươi gọi chủ nhân?" Thương Nhụy nhắc lại lời Lam Dực vừa nói, đầu lóe lên hàng tia lửa điện, nói như vậy… nam nhân này, cũng là ma thú khế ước của Vân Phong!
Hạ Cảnh Dật và Nghiêm Tiểu Lỗi cũng kinh ngạc, ma thú! Nam nhân này không phải là người mà chính là ma thú! "Ngươi...ngươi, ngươi là ma thú!" Nghiêm Tiểu Lỗi chỉ tay vào Lam Dực la lên, Hạ Cảnh Dật cũng khó tin, cứ như vậy nhìn Lam Dực chằm chằm.
"Khế ước với chủ nhân có hai ma thú, chẳng lẽ các ngươi không biết?" Điệu cười của Tiểu Hỏa vô cùng khó chịu, Lam Dực vẫn im lặng, hắn đã sớm quen với ánh mắt kinh ngạc như vậy rồi, ma thú muốn hóa thành hình người phải cấp bảy trở lên, nhưng đương nhiên những thứ này đối với một Dược Tề Sư thì hoàn toàn là những điều lạ rồi.
"À, cái này chúng ta biết rồi… chỉ là quên mất." Nghiêm Tiểu Lỗi lầm bầm, sau đó đột nhiên kêu lên, "Nếu là ma thú, vậy tại sao hình dáng ngươi lại là con người?"
Lam Dực đưa mắt sang, Tiểu Hỏa cừoi ha hả, muốn Lam Dực hóa bản thể? Ở đây có thể sao?
"Bản thể của ta, nơi này chưa không nổi." Lam Dực nói nhạt, nể danh phận là bằng hữu của Vân Phong giải thích cho, Thương Nhụy thầm quan sát căn phòng này một lượt, không gian này rất lớn mà, chẳng lẽ hắn lớn hơn nhiều so với con Hỏa Vân Lang này sao?
"Ý ngươi là… gian phòng này… hay là… chế dược viện?" Nghiêm Tiểu Lỗi bắt đầu cảm thấy khờ khờ, Lam Dực im lặng nhìn hắn, Nghiêm Tiểu Lỗi gật đầu, "Biết, ta biết rồi, tuyệt đối là vế sau."
Cơn sóng trong lòng Hạ Cảnh Dật rung lên từng đợt, bản thể của nam nhân này ngay cả chế dược viện cũng chưa không nổi! Ma thú rốt cuộc là thế nào? Vân Phong lại có thể khế ước với một ma thú như vậy, nàng cường giả tới mức nào!
Thương Nhụy có hiểu biết về Vân Phong hơn người khác một chút, trong lòng tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ, nhìn lén Lam Dực và Tiểu Hỏa trước mặt, cảm thấy Vân Phong thật giống như một ngọn núi to lớn vững chãi sừng sững ở đằng xa.
"Vân Phong tuyệt thật đấy! Có thể khế được cả với ma thú mạnh như vậy!" Nghiêm Tiểu Lỗi cười vui vẻ, Tiểu Hỏa và Lam Dực cảm nhận được sự thật lòng của ba người họ đối với Vân Phong, nên cũng không đối đãi giống như những người khác, Hạ Cảnh Dật rất muốn lôi Nghiêm Tiểu Lỗi đi, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi.
"Này! Tên của các ngươi là gì? Vân Phong gọi các ngươi như thế nào?"
Con ngươi của Tiểu Hỏa và Lam Dực đồng thời lóe lên một tia sáng lạnh, tên của bọn họ chỉ có Vân Phong mới được gọi, những người khác thì không có tư cách! Nghiêm Tiểu Lỗi lập tức nhận ra mình vừa hỏi thứ không nên hỏi, lập tức khoát tay, "Không cần, không cần nói đâu!"
Hạ Cảnh Dật thấy thế lập tức níu lấy cổ áo của Nghiêm Tiểu Lỗi, cười trấn định, "Làm phiền rồi, chúng ta sẽ rời đi ngay, đồng thời sẽ bảo các học sinh khác đừng tới nơi này." Nghiêm Tiểu Lỗi cứ như vậy bị Hạ Cảnh Dật lôi ra ngoài, Thương Nhụy cũng đi theo, sau khi ba người rời khỏi, Tiểu Hỏa hừ một tiếng tức giận trong mũi, "Nhân loại thật ồn ào, nhiều chuyện!"
Lam Dực mỉm cười, mắt vẫn nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, hai ma thú đều hy vọng Vân Phong có thể sớm ra ngoài, bọn họ ngày ngày ở đây thực sự rất… nhàm chán.
Sau một hồi kinh hoảng các lão sư quyết định họp bàn và nhờ tới sự giúp đỡ của Tổng Công Đoàn, Tổng Công Đoàn Luyện Dược vừa nghe thấy có ma thú và nam nhân lạ ở phòng của viện trưởng thì vô cùng bất ngờ, Đan Thanh và Đan Tố lập tức chủ động chạy tới, sau khi hai vị trưởng lão vừa tới, ai đó trong chế dược viện lại loan thêm một tin, đó chính là ma thú khế ước của Vân Phong!
Các lão sư trong chế dược viện sửng sốt, thì ra là do Vân Phong mang tới sao? Đan Thanh và Đan Tố nghe vậy thì lập tức chạy về phía phòng của viện trưởng, trong lòng hai người rất muốn gặp Vân Phong, lần trước ước muốn làm nhị sư phụ và tam sư phụ của nàng đã bị viện trưởng cản lại, hai người vất vả lắm mới tìm ra được nha đầu này, sao có thể tự nhiên bỏ qua được.
Nhưng Tiểu Hỏa lại cho họ một màn hoan nghênh rất nhiệt liệt, Hỏa Vân Lang gầm lên một tiếng tức giận làm hai bọn họ phải cười khổ lùi lại, quên mất nàng là Triệu Hồi Sư, vẫn còn ma thú của nàng ở đây. Đan Thanh và Đan Tố trưởng lão kiên nhẫn nhờ một đoạn thời gian, nhưng Vân Phong vẫn không hề xuất hiện, hai người lại không thể vào nên chỉ đành bất đắc dĩ rời đi, ma thú khế ước của Vân Phong cũng không có gì quá nguy hiểm, viện trưởng chắc sẽ không có chuyện gì.
Sau khi hai trưởng lão rời đi, lại dấy thêm một tin đồn nữa, ma thú của Vân Phong lần đầu tiên xuất hiện, nhiều người bị khơi mào tính hiếu kỳ, ngay cả mấy lão sư cũng không ngăn nỗi sự tò mò trong lòng, ma thú thì không lạ gì, nhưng nếu đó là ma thú của Vân Phong thì lại khác!
Thời gian dần trôi, tính kiên nhẫn của Tiểu Hỏa cũng theo đó mà mất dần, dù là người kiềm chế tốt như Lam Dực cũng sắp không thể duy trì lâu hơn nữa, bọn họ phải đứng đây cản lũ học sinh hiếu kỳ, hơn nữa bọn chúng còn tụ lại thành mộ đám lớn, cho dù các lão sư của học viện có cảnh cáo tới cỡ nào, bọn học trò này vẫn cố mò tới đến cùng. Lam Dực và Tiểu Hỏa bị mấy người này tới xem cứ như thú trong sở thú vậy.
"Bản đại gia chịu hết nổi rồi! Đám nhân loại này đang vũ nhục bản đại gia ta!" Tiểu Hỏa gầm lên, bộ móng sắc nhọn cào sâu vào nền đất, đôi mắt hiện lên vẻ tức giận, Lam Dực cười khổ nhìn hắn, nói lũ nhân loại kia ngu xuẩn sao? Còn dám ném thức ăn vào như vậy, thật quá đáng, tệ hơn là chúng còn dám ném cả xương vào nữa chứ.
"Bọn chúng dám xem ra thành thứ gì? Tiểu miêu tiểu cẩu chắc? Chắc bản đại gia không xé nát một tên, thì mấy tên kia không biết điều!" Tiểu Hỏa tức giận gào lên, thân là ma thú khế ước với Vân Phong, thân là ma thú biến dị cao cấp, vậy mà bọn chúng dám xem thường Tiểu Hỏa này! Chẳng những ngươi dám ném thức ăn, hơn nữa còn quẳng vào một khúc xương! Bản đại gia không thị uy, hẳn là bọn chúng xem hắn như chó bệnh rồi!
Vẻ mặt của Lam Dực khẽ giật, nhìn một sàn đầy thức ăn, trong lòng cũng rất tức giận, thật thức ăn sao? Thực sự coi bọn họ như thú nuôi trong nhà à? Nếu như bọn họ thực sự đói bụng, thì đã ra tay chém giết từ lâu rồi. Bực thì bực, nhưng Lam Dực vẫn cố bảo Tiểu Hỏa giữ bình tĩnh.
"Hỏa huynh, đừng so đo nữa. Đám nhân loại kia chưa từng được thấy ma thú cao đẳng, dám làm những hành động đó cũng dễ hiểu, Hỏa huynh đừng nổi nóng, nếu không chủ nhân sẽ gặp phiền phức." Lam Dực cố duy trì sự tỉnh táo cao độ, gắng làm dịu sự tức giận của Tiểu Hỏa, đồng thời cũng giúp làm dịu lòng mình.
Tiểu Hỏa tức giận phun ra một ngọn lửa, lập tức nướng trụi mấy thứ bầy bộn trên mặt đất thành tro không chừa một mống! Còn có mấy đống xương chướng mắt này nữa! Đồng thời không chỉ đốt thức ăn mà cả một góc của phòng làm việc của viện trưởng.
"Mẹ nó, nếu còn có nhân loại dám vào đây làm vậy nữa, bản đại gia sẽ không nhịn nữa đâu!"
"Hỏa huynh, huynh phải bình tĩnh."
"Bình tĩnh? Bản đại gia bình tĩnh hết nổi rồi! Ta muốn nghiền nát đám ngu xuẩn này! Lũ nhân loại ngu xuẩn đó dám sỉ nhục bản đại gia ta!"
"Hỏa huynh, bình tĩnh đừng nóng, chúng ta chỉ cần cố gắng thêm một khoảng thời gian nữa thôi…"
Đúng lúc đó cảnh cửa lại bị đẩy ra lần nữa, một cái đầu dè dặt ló vào, vừa thấy Lam Dực và Tiểu Hỏa đôi mắt liền sáng lên, bộ dáng như muốn tiếp tục ném đồ ăn vào, Tiểu Hỏa vừa định giơ móng vuốt tính vồ, lại không ngờ có một luồng gió mạnh thổi qua, làm cửa chính của văn phòng viện trưởng bị thổi tung!
Mấy học sinh bên ngoài bị dọa tới xanh mặt, trên tay mỗi người là một loại thức ăn, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía nam nhân với vẻ mặt âm hàn, giọng Lam Dực lạnh lẽo truyền ra, "Nếu còn dám tới đây nữa, thì đừng trách ta không khách khí với các ngươi, nhân loại!"
Một lời nói làm đám học sinh này bừng tỉnh, lập tức ù té lăn đi mất, Tiểu Hỏa đưa mắt nhìn sang Lam Dực, Hừ! Đồ làm bộ!
Bình tĩnh như Lam Dực mà còn nổi đóa, cuối cùng bọn học sinh của học viện cũng an phận, Lam Dực và Tiểu Hỏa cuối cùng cũng được thở phào, mà thời gian thoắt cái cũng đã sắp hết tám tháng!