Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 71-2: Lẩn trốn, thoát đi (2)





Thừa dịp Tử Huyền thu hút hai người họ, nhất là Khúc Lam Y, Thương Lân độc ác cười lên, đột nhiên chưởng một kích qua Vân Phong! Vân Phong thấy Thương Lân thừa cơ đánh nàng không khỏi cười lạnh, kéo Yêu Yêu một cái bảo hộ lại sau lưng, Nhục Cầu phi thân nhảy ra, rống lên một tiếng tức giận "Nana!". Kèm theo đó là một bóng trắng nhanh như tia sét bay tới Thương Lân!

"Đây là cái gì!" Nhục Cầu đột nhiên tấn công khiến hắn hơi luống cuống, hắn vốn cho là cục thịt trắng nhỏ kia chỉ là một sủng vật đơn thuần, bây giờ thấy hàm răng sắc nhọn kia đang bay về phía mình, Thương Lân theo bản năng đưa tay lên cản, và răng của Nhục Cầu cắm phập vào sâu trong tay Thương Lân!

Thương Lân hoảng hốt! Đôi mắt trợn to, tay cố giãy Nhục Cầu ra, thân thể trắng toát của Nhục Cầu theo tay của Thương Lân tạo thành một cái bóng trắng hình vòng cung, hàm răng của Nhục Cầu rời khỏi tay Thương Lân, theo động tác mạnh của hắn kéo luôn một lớp vảy và một miếng máu thịt!

Thương Lân lùi lại mấy bước, nhìn cánh tay đầy máu me của mình có chút khó tin nhìn Nhục Cầu, trong miệng nó vẫn còn đang lủng lẳng máu thịt vừa lột xuống của hắn, quanh miệng còn dính một tầng máu, khiến bề ngoài vốn khả ái của Nhục Cầu giờ đây lại vô cùng ghê sợ.

"Thất thần là mất mạng đấy nhé!"

Thương Lân đột nhiên hồi hồn, trước mũi xẹt qua một tia gió, cảm thấy ngực và bụng như bị một quyền đánh phải, lần này không phải là sóng sức mạnh đánh vào người, mà là một quả đấm chân chính nện lên thân thể!

Thương Lân nhếnh nhác bị đánh bật lại, tay che lấy nơi vừa bị đánh còn chưa biết có nghiêm trọng hay không, Vân Phong không hề cho hắn chút thời gian suy tính, thân hình như gió lốc, quả đấm như lửa dữ!

Thương Lân chỉ có thể theo bản năng né tránh công kích của Vân Phong, ý lạnh trong đôi mắt đen kia của thiếu nữ như có thể nhìn xuyên thấu tới đáy của linh hồn trong cơ thể hắn, Thương Lân cau chặt mày, nhân loại này làm sao có thể có được bộ dáng cường hãn như vậy! Bộ dáng ấy thật giống với sự liều mạng của ma thú bọn họ!

Nghĩ tới đây, trong lòng lại lóe lên tia ác độc, dù sao Thương Lân cũng đã là một lão già, mặc dù công kích của Vân Phong chiếm ưu thế, nhưng không có nghĩa Thương Lân không thể có cách xoay ngược lại đường sống, chính xác mà nói Vân Phong trước mắt chỉ có thể kiềm chế lại tốc độ công kích của Thương Lân, một khi để cho hắn có được cơ hội ra tay, chắc chắn hắn sẽ ra tay một đòn giống lúc trước!


Mà cơ hội thì sắp tới rồi!

Thương Lân tìm hiểu cách công kích của Vân Phong, lúc trước nàng đã sử dụng ma pháp, lần này là lại tấn công bằng nắm đấm, công kích của mình rõ ràng đã làm cho nàng ta bị thương rồi mà! Nghĩ tới đây đáy mắt của Thương Lân hiện lên nụ cười tàn khốc, nghĩ như vậy thì có thể chặn được ta sao? Không bao giờ!

Đuôi cá bạch sắc đánh ngang một cái, kéo theo một làn nước chuyển động, không gian trước mặt Vân Phong đột nhiên vặn vẹo, thế tấn công cũng ngay lập tức bị cản lại, trong chớp mắt đó, tay của Thương Lẫn đã tích tụ sẵn một luồng năng lượng, khoảng cách gần như vậy, lại dám ra tay hèn hạ như vậy!

"Chết đi!" Thương Lân như muốn xé nát hai chữ này, lực lượng trong khoảng cách gần sẵn sàng đánh xuyên qua người Vân Phong! Vân Phong nheo mắt, hai tay đột nhiên móc cài, tạo nguyên tố dung hợp!

"Cho dù ngươi có đa tài như thế nào, cũng không thoát được đâu!" Thương Lân cười ác độc, tay phải sắp đánh lên người Vân Phong, nàng không tránh, liều mạng xông lên, nguyên tố dung hợp trong tay đã hoàn thành, trong đôi mắt đen là tia ngoan tuyệt!

"Ta cũng sẽ khiến cho ngươi không được yên ổn đâu!" Trạng thái bên trong thân thể trống rỗng khiến Vân Phong tái nhợt, đây là lần đầu tiên thời gian cách lần sử dụng nguyên tố dung hợp ngắn nhất, cũng là lần nguy hiểm nhất!

Thương Lân bất chấp mọi giá, tay chụp lên người Vân Phong, mà nguyên tố dung hợp của nàng cũng đánh lên người lão!

"Vân Phong!" Khúc Lam Y thấy thế thì tâm như ngừng lại, không quan tâm Tử Huyền bên này ra sao nữa, cả người nhảy thẳng vào luồng năng lượng nguy hiểm kia! "Chủ nhân!" Lam Dực cũng liều mạng nhảy vào, Tử Huyền thấy Thương Lân và Vân Phong đánh nhau thì không khỏi ngẩn người, hai tên này đều không muốn sống nữa sao?

"Nhé nhé nhé!" Nhục Cầu ré to phi thân vào, Yêu Yêu quẫy đuôi tính vọt vào nhưng lại bị sức mạnh của Tử Huyền ngăn lại, Tử Huyền mới tới nhưng nói cho cùng hắn vẫn hiểu, Yêu Yêu không thể xảy ra chuyện gì.


Hai luồng năng lượng đánh vào cơ thể hai người, năng lượng va chạm từ thân thể của hai người chậm rãi khuếch tán, nổ oanh một tiếng trên bầu trời của mảnh địa vực nhỏ này!

"Oành!"

Âm thanh vang vọng đến cả những nơi khác, đến nỗi cả Tư Văn và đám Giao Nhân đứng bên ngoài đều chấn động, rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?

Trong nháy mắt lực lượng bùng nổ, đôi mắt đen của Khúc Lam Y băng lãnh, Thương Lân đột nhiên cảm thấy sợ hãi nhưng tay vẫn không hề thả lỏng, tiếp tục ngưng tụ lực đánh vào Vân Phong, trong nháy mắt Khúc Lam Y bắt lấy được cánh tay của Vân Phong, quang nguyên tố đột nhiên bùng lên, truyền vào cơ thể của nàng!

Đột nhiên Lam Dực vươn người về phía trước, năng lượng xông ra ngoài bao bọc lấy Vân Phong, trong nháy mắt năng lượng bùng nổ đó, đã chém đứt mất đi một cái cánh của hắn! Gương mặt tuấn tú của Lam Dực tái nhợt, một cái cánh cứ như vậy bị đứt lìa, máu tươi nhanh chóng tuôn chảy, nhuộm đẫm cả ba cái cánh còn lại, Lam Dực cắn chặt răng, cả người đẫm máu nhưng vẫn cố bảo hộ Vân Phong chu toàn!

Nhục Cầu dừng khựng người lại, lại há mồm táp tới cánh tay của Thương Lân, hàm răng sắc nhọn lóe lên ánh sáng, đôi mắt to thấy Thương Lân đưa tay đánh tới Vân Phong, đột nhiên dâng lên một cỗ sát ý!

Thương Lân cố chịu đau, cánh tay có cảm giác hình như bị vật gì đó màu trắng cắn trúng, nhưng lão vẫn không muốn buông tay, cố đánh tới Vân Phong, cùng lúc đó nguyên tố dung hợp của nàng cũng đánh lên người lão!

Năng lượng chạm vào nhau, ầm ầm vỡ vụn! Tất cả mọi người bị hai luồng sóng đánh bật ngược lại ra sau!


Tử Huyền đứng ở ngoài chỉ thấy có một luồng ánh sáng bùng lên và hai đoàn người bay về hai hướng khác nhau của khu rừng, sức mạnh giữ lấy Yêu Yêu đột nhiên bị đứt, có thể là do sức ảnh hưởng của vụ nổ vừa rồi, lúc Tử Huyền nhận ra thì đã không kịp cản lại nữa, Yêu Yêu tung người bay ra, đuổi theo hướng của Vân Phong!

Tử Huyền sững sờ, nhất thời không biết nên làm thế nào, nhân loại kia và Thương Lân bay về hai hướng hoàn toàn khác nhau, hắn nên đi truy kích nhân loại kia hay là nên xem thương thế của Thương Lân? Trong lúc Tử Huyền đang phân vân, chỗ Thương Lân vừa rơi xuống đột nhiên bay ra một bóng người, Tử Huyền mở to mắt, đó không phải là Thương Lân sao?

"Tại sao ngươi…!" Tử Huyền chỉ cảm thấy thật khó tin, cú nổ năng lượng vừa rồi ngay cả hắn và Thương Lân cũng không thể nào không có chút thương tổn, sao lại còn muốn chịu thêm tổn thương chứ, tuy Thương Lân trước mặt lại vô cùng nhếch nhác, nhưng nhìn qua không bị bao nhiêu thương tổn, nếu không thì đã không chạy về mau lẹ như vậy.

"Đương nhiên là có chút thủ đoạn mới dám liều mạng như vậy." Thương Lân giật nhẹ khóe miệng, một cánh tay máu chảy đầm đìa, còn cánh tay còn lại lại có vết thương như muốn đứt lìa, khiến hắn đau đớn khó chịu, thật không ngờ một con ma thú nhìn tưởng chừng như vô hại lại có khả năng đáng gờm như vậy! Mặc dù khả năng phòng thủ của Giao Nhân không cao, nhưng không thể nào chỉ mới bị cắn một cái đã thành ra thế này! Nếu Thương Lân biết hàm răng của Nhục Cầu có khả năng cắn được cả hộ thể tuyệt đối của Kim Long, thì nên biết rằng hắn không bị Nhục Cầu cắn chết đã là may mắn.

Trên người không những có ngoại thương mà còn có nội thương mà Khúc Lam Y đã gây ra cho hắn, khiến trưởng lão Bạch Kỳ tộc lần đầu luống cuống chật vật như vậy, Tử Huyền thấy bộ dáng của hắn như vậy không khỏi cau mày, "Ta thấy ngươi ra ngoài trước thì tốt rồi, vậy thì..."

"Không cần lo cho ta! Đuổi theo nhân loại kia, không để thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ!"

Tử Huyền nghi ngờ, "Vừa bị một kích vừa rồi của ngươi đánh trúng, ả có khả năng sống nổi sao?"

"Chớ coi thường thanh niên theo bên cạnh nàng ta." Sắc mặt Thương Lân âm trầm, Tử Huyền cũng đồng tình gật đầu, nhân loại kia trông rất khó giải quyết, nhưng nam nhân loại kia có vẻ còn khó giải quyết hơn.

"Chúng ta đi." Tử Huyền nói rồi lập tức phi thân bay theo hướng của Vân Phong, không khỏi quay đầu lại nhìn Thương Lân một chút, thấy lớp da lộ ra ở nửa người trên của hắn, trong lòng không khỏi cười lạnh, quả nhiên là mang của cải ra rồi, ta còn tưởng muốn liều luôn cái mạng già, chẳng qua là giả vờ giả vịt, quả nhiên lão gian cự hoạt.

Hai người một trước một sau bay tới chỗ Vân Phong, nơi nàng vừa rơi xuống bị lún xuống một khúc, có một mảng lớn có dấu vết bị kéo lê, có nơi có cả vết máu rơi trên đất, xộc lên một cỗ mùi tanh nồng.


Thấy tình cảnh như vậy, Tử Huyền hừ lạnh một tiếng, "Tám phần là nhân loại kia đã chết rồi."

Thương Lân nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, "Không tận mắt thấy thi thể của ả, ta không an lòng!"

"Nàng ta trước mặt ngươi đánh chết Thương Vũ, thù này ta có thể hiểu, nhưng hận ý của ngươi sâu như vậy, thật nằm ngoài dự liệu của ta." Tử Huyền lạnh lùng nhìn Thương Lân, cảm thấy hắn thật cố chấp với sự sống chết của Vân Phong, Hồng Kỳ mặc dù cũng mất đi một vị tướng mạnh là Tử Lãnh, có khi tám chín phần là do nhân loại kia ra tay, nhưng hắn không hề kích động như Thương Lân như vậy, thật cố chấp.

Thương Lân nhìn Tử Huyền chằm chằm, thân mình trầm xuống, bắt đầu cẩn thận tìm tòi, Tử Huyền bĩu môi không nói gì theo sau lưng lão, dù sao hai người cùng nhau thăm dò vẫn hơn, địa vực này còn có một bí mật ít ai biết, nếu như bị Thương Lân may mắn thăm dò ra được, Bạch Kỳ sẽ nhặt được một tiện nghi lớn.

Tử Huyền quyết định cùng hành động với Thương Lân, hai người bắt đầu cẩn thận điều tra, ngoại trừ cây cối bị đổ thì là dấu máu loang lổ, không còn gì khác, Tử Huyền và Thương Lân tìm hồi lâu vẫn không thu được gì, Thương Lân bắt đầu cảm thấy sốt ruột, người đâu, người đâu rồi!

"Chẳng lẽ trốn rồi?" Tử Huyền nghi hoặc nhìn cảnh tượng loang lổ trên mặt đất, còn có mấy mảng máu lớn, dấu máu nhiều như vậy, làm sao còn hơi sức để mà chạy trốn cơ chứ, đòn đánh vừa rồi của Thương Lân không hề lưu tình chút nào, nhân loại kia dù không chết ngay lập tức thì cũng không thể nào kéo dài hơi thở được bao lâu.

Chỉ là… không giữ hơi thở được bao lâu thì có thể đã trốn đi đâu? Bọn chúng trốn xa tới nỗi họ tìm không ra?

Hai người hồ nghi thăm dò vòng quanh, năng lượng bao trùm một vùng lớn để tìm kiếm, nhưng mà vẫn  không thu hoạch được gì, Thương Lân vẫn tốn hơi thừa lời, lão không tin! Tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại không thấy đâu được, nếu chạy trốn thì cũng phải có dấu vết chứ! Bây giờ chẳng có chút dấu vết gì cả! Rốt cuộc là tại sao!

"Lạ thật, ta thấy tám phần là chạy rồi." Tử Huyền đưa kết luận, Thương Lân muốn phản bác nhưng không biết nói gì, đành chấp thuận theo đề nghị của Tử Huyền ra ngoài bẩm báo với Vương trước, người Giao Nhân tộc đã bắt đầu truy nã, cứ tin rằng cho dù có trốn được, thì chắc chắn cũng sẽ bị phát hiện.

Thương Lân không cam lòng rời theo Tử Huyền, mặc dù vậy nhưng thương thế của hắn không cho phép hắn tiếp tục ở đây được nữa, hai người cứ như vậy rời khỏi không trung, mà trong một phế tích đổ nát, một đám đất bùn đột nhiên đổi màu, từ từ hóa thành màu trắng, thành một tấm ngọc bội hình rồng tầm thường!