*Do chính Viện trưởng chỉ dạy.
Edit: senna_lam
Thương Nhụy đi theo sau Vân Phong đến tòa nhà ba tầng, vừa đi vừa không tự giác cười ra tiếng,"Ngươi có nhìn thấy biểu tình của bọn họ không, đúng là phấn khích, giống như nuốt phải một quả trứng gà mà không phun ra được vậy!" Thương Nhụy cười đến vui vẻ. Vân Phong và Khúc Lam Y không hề có vẻ buồn cười,"Đáng đời bọn họ xem thường người khác, hừ!" trong lòng Thương Nhụy vô cùng thích thú, Vân Phong bỗng nhiên dừng lại, làm Thương Nhụy có chút nghi hoặc.
"Có ý tứ?" Vân Phong liếc mắt nhìn Thương Nhủy, thản nhiên hỏi một câu, biểu tình trên mặt Thương Nhụy phút chốc cứng đờ, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt, nàng chợt nhận ra ở trước mặt Vân Phong mình chính là một tiểu hài tử* cố tình gây sự, tính tình thì mạnh mẽ nóng nảy, tâm lý lại ngây thơ.
*đứa con nít
"Ngươi nghĩ rằng ta có thực lực giống như ngươi sao......" Thương Nhụy khẽ nói thầm một câu, đúng thế, nếu nàng có thực lực như Vân Phong thì đã sớm làm cho những người đó câm miệng rồi! Sao có thể để cho bọn họ đến chế ngạo mình chứ! Trong lòng Thương Nhụy tức giận bất bình nghĩ, đột nhiên cảm thấy có phải Vân Phong cũng rất uất ức hay không! Với thân phận như vậy mà người khác vẫn xem thường nàng, vậy mà nàng lại không có một chút tức giận nào hết!
"Ta muốn có một nửa thực lực của ngươi, để không cho người nào chế nhạo ta được!" Thương Nhụy tiếp tục nói thầm một câu, Vân Phong khẽ nhíu mày lại, sắc mặt Khúc Lam Y lạnh lùng không lên tiếng, Vân Phong nhếch môi cười xoay người đi tiếp,"Vậy thì cố gắng đạt lên tới trình độ giống như ta đi, đến lúc đó dùng thực lực của chính ngươi làm cho bọn họ câm miệng, chẳng phải vậy rất tốt ư?"
Trong một giây mặt Thương Nhị đ3 hồng lên, một cảm giác nhục nhã từ dưới đáy lòng trồi lên, Vân Phong xoay người đi vào trong tòa nhà ba tầng, Thương Nhụy vẫn còn ngơ ngác đứng bên ngoài, nghĩ tới câu nói kia của Vân Phong, những lời này mặc dù nghe không chói tai, nhưng đâm trúng chỗ đau của Thương Nhụy, Thương Nhụy cắn chặt răng,"Không có thực lực!" Nếu thực lực của Vân Phong đặt trên người nàng, nàng nhất định sẽ có rất nhiều đất dụng võ! Nhất định sẽ làm cho toàn bộ đám người dám xem thường nàng phải câm miệng, quỳ trên mặt đất nhận sai với nàng!
Đây là chênh lệch, cảnh giới của sự chênh lệch. Tâm tình Vân Phong cao xa khiến cho nàng vĩnh viễn đi trước người khác, bởi vì nàng đứng trên cao đương nhiên cũng xem xa hơn.
Cuộc sống ở Chế dược viện cứ như vậy mà bắt đầu, tòa nhà ba tầng duy nhất là nơi nghỉ ngơi của tất cả các đệ tử và lão sư, bởi vì cộng lại thì đệ tử của Chế dược viện còn chưa đến năm mươi người, lần này đây có thêm bọn Vân Phong cũng chỉ mười người, nên chỉ nhiều hơn năm mươi người thôi, học viện to như vậy mà lại rất trống trải. Hơn năm mươi đệ tử dựa theo thực lực khác nhau mà được chia theo các trình tự.
Từ trung cấp một sao đến trung cấp ba sao, cao cấp một sao đến cao cấp ba sao. Trước mắt là có hai trình tự, phân ra làm sáu giai đoạn, căn cứ vào thực lực của chính mình tự động phân chia ra các giai đoạn học tập khác nhau, từ trung cấp một sao đến ba sao số người chiếm đa số, hơn năm mươi đệ tử, trong đó có hơn bốn mươi vẫn còn trong giai đoạn này dừng chân, còn mười người khác thì đã đạt tới giai đoạn cao cấp, mười người này tự nhận trong mắt những người khác họ rất nổi bật, có thể nói để được vào học tập ở giai đoạn cao cấp là điều mà tất cả các đệ tử trong Chế dược viện đều hướng tới.
Mười người trong đó có sáu người là cao cấp một sao, ba người là cao cấp hai sao, một người là cao cấp ba sao. Cao cấp ba sao là thần tượng mà tất cả các đệ tự trong Chế dược viện sùng bái, cũng là đệ tử thân truyền của Viện trưởng học viện Chế dược, nhận được nhiều sự khen ngợi phá lệ từ trên dưới Chế dược viện, có thể nói đệ tử cao cấp ba sao này là ngôi sao sáng chói nhất ở Chế dược viện.
Bởi vì Chế dược viện tuyển nhận đệ tử đến từ Tứ đại đế quốc, cho nên các đệ tử đến từ cùng đế quốc đều tự tụ thành một nhóm, số lượng các đệ tử từ Tứ đại đế quốc không khác nhau là mấy, cũng không tồn tại vấn đề lấy nhiều khi ít, Chế dược viện tựa hồ rất vui khi nhìn thấy cục diện đoàn kết giữ Tứ đại đế quốc, ở cùng nhau trong tòa nhà ba tầng, đệ tử từ Tứ đại đế quốc đều ở cùng nhau, bầu không khí đoàn kết nồng hậu, địch ý đối với nhau cũng không quá sâu.
Vân Phong và Khúc Lam Y vừa mới vào tới bên trong tòa nhà ba tầng, liền thấy được bốn cánh cửa lớn, phía trên mỗi cánh cửa đều đánh dấu tên của Tứ đại đế quốc, Vân Phong nhíu mày lại, xem ra mùi thuốc súng ở Chế dược viện rất là đậm, Thương Nhụy bước theo sau vào đến, nhìn thấy bốn cánh cửa không khỏi cũng giật mình, Vân Phong đẩy cửa lớn của đế quốc Phong Vân ra, phía sau cánh cửa là một cái hành lang không dài, cuối hành lang là một cánh cửa khác, mấy người bọn họ đi đến trước cánh cửa kia, Vân Phong vừa tính đẩy cửa ra, thì đột nhiên từ cánh cửa có một giọng nói truyền đến.
"Vài tên ngoài cửa nghe rõ, đây là địa bàn của đế quốc Phong Vân, nếu là người của tam đại đế quốc khác thì mau cút sớm đi! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!"
Vân Phong và Khúc Lam Y đều khẽ nhướng mi phong, từ cửa lại truyền ra tiếng,"Nếu là người của đế quốc Phong Vân, phải trả lời một vấn đề! Nhân vật nổi danh nhất đế quốc Phong Vân là ai?"
Khúc Lam Y thiếu chút nữa cười ra tiếng, Vân Phong có chút xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, Thương Nhụy đứng một bên sắc mặt không được tự nhiên trả lời,"Vân Phong."
"Ừ, nói rất đúng. Đem những lời này lặp lại ba lần, Vân Phong vạn tuế!"
"Phốc --!" Khúc Lam Y rốt cục không nhịn được nữa, vội vàng lấy tay ngăn chặn miệng mình, cười đến nước mắt đều chảy cả ra, Vân Phong thật sự là dở khóc dở cười, Thương Nhụy cũng có chút nhịn không được muốn nở nụ cười, Vân Phong bản tôn* ngay tại đây, nếu hô lên như vậy thì sẽ có tâm tình gì?
*người thật
"Bên ngoài, mau hô đi!" Người ở bên trong hình như không kiên nhẫn nỗi nữa, mi mắt Vân Phong nhíu lại cùng một chỗ, giơ tay đặt lên, cánh cửa kia đột nhiên bị đẩy ra, mà phía sau cửa truyền đến một tiếng ai nha, một bóng người bị lực đạo xuất hiện đột ngột này làm cho sợ hãi té xuống đất.
Ba người Vân Phong đứng ngay cạnh cửa, bên trong cửa là một phòng khách rất rộng, hơn mười ánh mắt hai mặt nhìn nhau, người quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy, ôm cái mũi bị thương của mình lớn tiếng reo lên,"Sao lại thế này! Sao lại không ấn theo quy củ mà làm!"
Vân Phong nhíu mi tâm lại, Khúc Lam Y đứng một bên cố nén cười, Thương Nhụy cuối đầu thấp xuống, cũng nghẹn lại không để cho mình cười ra tiếng, đồng tử đen của Vân Phong nhìn lướt qua những người trong phòng khách này,"Đem quy củ này sửa lại đi."
Mọi người còn lại sửng sốt, bị khí thế này của Vân Phong nói không ra lời, người này mới tới là ai!
"Ê! Ngươi là người mới tới! Chúng ta dù sao cũng là tiền bối của ngươi, ngươi cư nhiên dám nói như vậy!" Thiếu niên ôm cái mũi phi thường bất mãn nhìn Vân Phong, Vân Phong mặt không chút thay đổi nhìn hắn một cái:"Quy củ kia sớm nên sửa lại đi."
"Cái gì! Ngươi --!" Thiếu niên ôm cái mũi, bởi vì động tác quá kích tác động đến miệng vết thương, đau đến không nói ra được nửa câu sau, người khác đều khó hiểu nhìn ba người Vân Phong, chỉ cảm thấy mấy người mới tới này lá gan quả thật không nhỏ nha!
"Người mới tới, các ngươi rất dũng cảm." Một đệ tử mở miệng,"Báo tên và cấp bậc đi."
Thương Nhụy ho khan một cái,"Ta gọi là Thương Nhụy, trung cấp một sao."
"Thương Nhụy? Thương gia ư?" Dòng họ Thương này ở đế quốc Phong Vân đã không còn xa lạ, dù sao cũng là hai đại gia tộc chi nhất đứng đầu đế quốc Phong Vân, mọi người đều biết cũng là chuyện bình thường, nhưng ở học viện Chế dược, mấy thứ đó ngược lại là không có tiếng mấy, dù sao ở trong này đều là Dược tề sư, cho dù là hoàng tộc thì ở trong này cũng không có gì là hơn kém. Cho nên Thương Nhụy được nhiều người biết rõ, nhưng vẫn không có đãi ngộ gì đặc biệt.
Thương Nhụy gật đầu, Khúc Lam Y cười ha ha,"Ta không phải Dược tề sư, chính xác mà nói, ta là bồi đọc*."
*thường được gọi như kiểu "thư đồng" người hay theo các hoàng tử đi học cùng á.
Những lời này làm cho mọi người càng khó tin, thiếu niên ôm cái mũi chỉ vào Khúc Lam Y,"Bồi đọc ư! Vớ vẩn!"
Khúc Lam Y không để ý đến hắn, nhưng mà thiếu niên này giống như không có ý định buông tha cho,"Ngươi rốt cuộc từ đâu trà trộn vào đây! Ta sẽ đi nói cho lão sư, Chế dược viện từ trước tới này không hề cho phép người ngoài đi vào!" Giọng thiếu niên có chút ồn ào, làm Vân Phong mất kiên nhẫn, lúc này, một giọng nói vang lên." Hắn đúng thật là bồi đọc, để tử đặc biệt được đối đãi đặc biệt."
Thiếu niên ôm cái mũi sửng sốt, thân mình di chuyển, ở phía trước ngay chỗ thang lầu, có một người chậm rãi đi xuống, dáng người thon gầy, màu da tương đối tái nhợt, ngũ quan không quá tuấn mỹ nhưng lại có chút tư sắc, thuộc loại người có ngoại hình ưa nhìn, người đang bước xuống hẳn là có thân phận không thấp, bởi vì sau khi lời hắn nói ra, tất cả mọi người không hề nghị luận.
"Cảnh Dật, ta không có nghe sai chứ? Ngươi nói hắn là bồi đọc sao?" Thiếu niên ôm mũi dùng ngón tay ôm mũi chỉ thẳng Khúc Lam Y, phía dưới cái mũi đỏ bừng để lộ một vệt máu đỏ tươi, máu mũi chảy hư hư thực thực, làm cho thiếu niên nhìn qua có chút buồn cười.
Người vừa đi xuống cười ha hả:"Ngươi không có nghe sai, hắn đúng thật là bồi đọc, vị này đúng là bồi đọc, ta nói có sai không, Vân Phong?"
"Cái gì, cái gì, cái gì! Vân, Vân, Vân, Vân Phong!" Thiếu niên dưới mũi còn dính máu vừa nghe được kém chút nữa từ tại chỗ nhảy cẫng lên, biểu tình của những người khác đều rất kinh ngạc! Ai có thể tưởng tượng được người có thanh danh hiển hách ở Đông đại lục, sẽ đến học viện Chế dược chứ! Hơn nữa cứ như vậy mà đến đây, một chút chuẩn bị cũng không có!
Vân Phong đưa mắt nhìn người đứng trước mặt, người này nhìn qua thành thục ổn trọng, tâm tình bình thản, phát giác ra Vân Phong đang đánh giá chính mình, nam nhân cười nhẹ,"Hạ Cảnh Dật, ở trong này miễn cưỡng được cho là người có quyền lên tiếng."
Thì ra là đầu lĩnh, trong lòng Vân Phong so sánh, gật đầu,"Nếu đã biết tên của ta, vậy không cần tự giới thiệu nữa."
"Chờ một chút! Ngươi là Vân Phong thật sao? Không phải giả mạo, không phải giả mạo, không phải mạo danh để thế thân chứ!" Thiếu niên mũi vẫn còn dính máu chạy lại đây, một đôi mắt to tròn đảo vòng vo vài vòng, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, như rất tin có thể lột ngụy trang từ người đứng trước mắt này ra.
Khúc Lam Y nhẹ kéo Vân Phong ra sau một chút, né tránh với sự quan sát quá mức gần gũi của thiếu niên,"Cách xa một chút." Ngữ khí của Khúc Lam Y không tốt mở miệng, thiếu niên sửng sốt, mặt hơi hơi đỏ lên, biết mình vừa rồi tiếp cận quá gần, không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Ta chỉ là muốn xác nhận một chút xem nàng rốt cuộc có phải là bản tôn hay không!"
Hạ Cảnh Dật đi tới, thân hình so với thiếu niên này còn cao hơn nửa cái đầu, tay vỗ bả vai thiếu niên,"Tiểu Thạch, nàng chính là Vân Phong, vừa rồi ta đã thu được tin tức, lời nói của Viện trưởng có thể là giả không?"
"Viện trưởng?!" Thiếu niên đột nhiên nhảy lên, sau đó nhìn về phía Vân Phong hai mắt đột nhiên tỏa ra ánh sáng, cứ như là sói đói nhìn thấy thịt tươi:"Đúng là bản tôn! Ha ha ha, buôn bán lời rồi, quá lời!"
Thiếu niên cực kỳ kích động hô to, những người khác sau khi xác nhận người trước mặt quả thật là bản tôn, cảm xúc cũng tăng vọt lên, có cái gì có thể so sánh được người mà bọn họ vẫn luôn tự hào tự mình giá lâm chứ! Vân Phong đã đến đây, cũng có nghĩ là mùa xuân của đế quốc Phong Vân ở Chế dược viện đã đến rồi đây!
"Ta gọi là Nghiêm Tiểu Lỗi, bình thường người khác gọi ta là Nghiêm Tiểu Thạch! Ta là người hâm mộ trung thành của Vân Phong- ngươi, đối với ngươi sự sùng bái đó giống như là nước Trường Giang cuồn cuộn,... thao thao bất tuyệt*! Quy củ vào cửa vừa rồi đều là do ta định ra, thế nào hả, không tồi chứ!" Nghiêm Tiểu Lỗi cười như ánh mặt trời sáng lạn, một hàm răng trắng sáng phản quang, vẻ mặt Vân Phong bình tĩnh nghe xong, chỉ nói một câu,"Quy củ kia mau sửa lại đi."
*không dứt
Nghiêm Tiểu Lỗi nhất thời uể oải,"Vì sao muốn sửa, ngươi không biết rất là khí phách sao! Ngươi là dấu hiệu của đế quốc Phong Vân đó! Tuy ngoài miệng Tam đại đế quốc không nói gì, nhưng chúng ta đều biết trong lòng bọn họ hâm mộ gần chết! Các ngươi nói đúng không!" Vẻ mặt Nghiêm Tiểu Lỗi ưỡn ngực đắc ý hỏi ý kiến mọi người xung quanh, lập tức chiếm được sự nhất trí của mọi người, sắc mặt Vân Phong nhất thời tối sầm.
"Tiểu Thạch chính là hoạt bát như vậy." Hạ Cảnh Dật cười ha hả nói một câu,"Đừng nhìn hắn xúc động như thế, thực lực cũng là không thấp, cao cấp một sao."
Cao cấp một sao? Vân Phong có chút kinh ngạc, cái người ồn ào náo nhiệt này cư nhiên là cao cấp một sao ư? Nghiêm Tiểu Lỗi lập tức ngượng ngùng lắc đầu,"Ta đều đã đến nhiêu đây tuổi, không đạt được cao cấp một sao chẳng phải rất là dọa người sao! Ha ha, không đáng nhắc tới ta, Cảnh Dật ngươi trình độ đã là cao cấp hai sao đó!"
Ánh mắt Vân Phong nhìn về phía Hạ Cảnh Dật, cao cấp hai sao...... Toàn bộ Chế dược viện cao cấp hai sao chỉ có ba người, Hạ Cảnh Dật là một trong số đó, trách không được có thể trở thành đầu lĩnh của đế quốc Phong Vân, còn Nghiêm Tiểu Lỗi cao cấp một sao nghiễm nhiên trở thành phó thủ.
"Bất quá chúng ta nhất định không cường hãn bằng Vân Phong ngươi! Thế nào, ngươi là cấp bậc gì, thấp nhất chắc cũng là cao cấp ba sao đi!" hai mắt Nghiêm Tiểu Lỗi tỏa sáng nhìn về phía Vân Phong, những người khác bao gồm cả Hạ Cảnh Dật có chút chờ mong, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, những người này đều xem nàng là thần chắc.
Thương Nhụy bị xem nhẹ nãy giờ cuối cùng cũng tình được cơ hội mở lời, thay Vân Phong trả lời,"Cao cấp một sao."
"Cao cấp một sao?! Làm sao có thể!" Nghiêm Tiểu Lỗi đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng, những người khác cũng đều không tin, Hạ Cảnh Dật khẽ nhíu mày,"Vân Phong! Ở trước mặt chúng ta ngươi không cần giấu diếm thực lực, ngươi cứ ăn ngay nói thật là được!" hai mắt Nghiêm Tiểu Lỗi lại lần nữa tỏa sáng, sắc mặt Vân Phong không chút thay đổi mở miệng trả lời.
"Thương Nhụy nói không sai, là cao cấp một sao."
Những lời này làm cho mọi người lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, dường như là xấu hổ, thực rõ ràng Vân Phong cao cấp một sao làm cho những người này có chút thất vọng, Vân Phong! Người được đế quốc Phong Vân xem là dấu hiệu sao lại chỉ có thể là cao cấp một sao!
"Với thời gian chưa đến nửa ngày đã từ sơ cấp một sao nhảy đến cao cấp một sao, trước đó đối với dược tề có thể nói không biết gì cả." Khúc Lam Y ở một bên nhàn nhàn nói ra một câu, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Thương Nhụy, Thương Nhụy gật đầu, biểu tình của mọi người vừa rồi còn mất mát lập tức biến thành thăng hoa kiêu ngạo cùng tự hào!
"Ta đã nói rồi mà! Vân Phong là loại người nào chứ! Chỉ với thời gian là nửa ngày từ không biết gì cả đến cao cấp một sao, cứ như là ăn một bữa sáng vậy!" Nghiêm Tiểu Lỗi vui vẻ nở nụ cười, trong lòng mỗi người đã bị rung động, thời gian chỉ mới nửa ngày, thi đạt cao cấp một sao, tốc độ như vậy...... Căn bản không phải là người mà!
Đáy mắt Hạ Cảnh Dật hiện lên một tia sáng:"Quả nhiên là thiếu niên thiên tài, không có người có thể so sánh."
Vân Phong cười nhẹ, quay đầu trừng mắt nhìn Khúc Lam Y một cái, ai kêu ngươi xen vào việc của người khác! Khúc Lam Y trả lại cho Vân Phong một cái tươi cười, hắn không tha cho bất cứ thứ gì làm quang huy trên người nương tử hắn có chỗ bẩn, huống hồ hắn nói đều là sự thật.