Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 45-2: Chúng ta sẽ chờ ngươi tới tìm chúng ta (2)





Khúc Lam Y ôm Vân Phong rời khỏi đó, đi tới một cái sân u tĩnh dưỡng thương, nhẹ nhàng đặt Vân Phong xuống giường, Khúc Lam Y nhìn miệng vết thương khắp thân thể nàng, từ từ thở dài.

“Tính cách này khi nào mới có thể sửa được đây?” Ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt Vân Phong, dùng sức lau đi vết máu đã khô trên mặt nàng, Khúc Lam Y bất đắc dĩ cười, tầm mắt đảo đến miếng ngọc bội đen, tay hắn chậm rãi cầm miếng ngọc bội kia lên quan sát.

“Năng lượng của sinh mệnh pháp trận bên trong đã mất đi không ít......” Khúc Lam Y chậm rãi di chuyển miếng ngọc bội lại gần, đằng sau miếng ngọc bội đen tuyền là một thân thể hình rồng vô cùng dữ tợn, một bộ khung xương khổng lồ khắc phía trên miếng ngọc, tuy hình rồng bị thu nhỏ lại gấp mấy lần nhưng vẻ dữ tợn vẫn không hề giảm bớt chút nào, có thể thấy được người tạo hình cho miếng ngọc này vô cùng có kỹ thuật.

Hai hàng lông mày của Khúc Lam Y nhíu chặt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Long thần, sâu trong đáy mắt là sự nghi hoặc.

“Tiểu Phong!” Một giọng nói lo lắng truyền đến, thân hình nhỏ của Yêu Yêu chạy thẳng tới bên giường Vân Phong, đôi mắt to lo lắng xen lẫn chút bối rối nhìn Vân Phong. Khúc Lam Y giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của Yêu Yêu, ý bảo nàng không nên kích động,“Nàng không sao, không cần lo lắng.”

Yêu Yêu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trong trẻo lạnh lùng lần đầu tiên biểu lộ vẻ lo lắng, Khúc Lam Y cười cười, tầm mắt chuyển hướng về phía Nhục Cầu nãy giờ vẫn hôn mê bất tỉnh trong lòng Vân Phong, một tay nhấc bộ lông xù của Nhục Cầu lên quăng cho Yêu Yêu, tay chân Yêu Yêu luống cuống vội vàng tiếp lấy.

“Đi ra ngoài trước đi, ta muốn chữa thương cho nàng, trẻ con không nên nhìn thì tốt hơn.”

Yêu Yêu nghe không hiểu, mắt nhìn Nhục Cầu bất tỉnh trong tay, lại dời tầm mắt liếc nhìn Vân Phong một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.

Vân Khinh Thần cuối cùng cũng đã sinh ra, trong thời khắc hắn cất lên tiếng khóc nỉ non, luyện thể dược tề liền dung nạp vào thân thể của hắn, nhất định đứa nhỏ này cả đời sẽ bất phàm. Mộc Tiểu Cẩm sinh con xong thân mình bởi vì suy yếu mà ngất đi, làm Vân Thăng hoảng sợ một phen. Hiện tại trong Vân gia, Vân Phong đang an tĩnh dưỡng thương ở trong sân, có Khúc Lam Y chăm sóc dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì, Vân Thăng cũng toàn lực ở bên cạnh chăm sóc Mộc Tiểu Cẩm, không dám nói tình huống hiện giờ của Vân Phong cho nàng biết, sợ nàng không để ý bản thân mà muồn đi ra.

Vân Thăng chỉ nói Vân Phong có việc gấp cần phải làm, tạm thời rời đi vài ngày, sân Vân Phong an dưỡng không cho bất kỳ kẻ nào lại gần, sau khi Khúc Lam Y đi vào vẫn chưa từng đi ra, tuy Vân Cảnh và Vân Thăng rất lo lắng cho tình trạng Vân Phong, nhưng vẫn không dám tùy tiện bước vào, chỉ có thể mong chờ Vân Phong một ngày nào đó sẽ tốt lên.

Tất cả mọi người trong Mộc thành đều nhớ ngày mà Vân Khinh Thần được sinh ra, Mộc Thành xuất hiện một chấn động lớn không rõ từ đâu, hơn nữa trên không trung còn có những hiện tượng khác thường, tuy rằng cho tới nay mọi người đều không biết làm cái gì, nhưng vẫn có lời đồn đại Vân gia sinh ra đứa nhỏ này chắc chắn lại là một người khó lường.


Sau khi Vân Khinh Thần được sinh ra, Mộc gia chẳng yên tĩnh được bao lâu, mọi người từ bốn phương tám hướng kéo đến Mộc Thành, tứ đại đế quốc, Công hội lính đánh thuê, còn có các gia tộc lớn nhỏ ở Phong Vân đại lục, ngày ngày đều cuồn cuộn không dứt người tiến tới Mộc gia đưa hạ lễ, Vân Thăng và Vân Cảnh ngày nào cũng vất vả tiếp đãi những người này, trong lòng mọi người đều biết rõ, những người tới chúc mừng chân thật là muốn tới gặp người.

Vô số người đi tới Mộc Thành với hy vọng có thể nhìn thấy Vân Phong, cũng vô số người thất vọng rời khỏi Mộc Thành, không nhìn thấy Vân Phong, thực là một chuyện hối tiếc! Vân Thăng và Vân Cảnh ngày ngày tiếp những người này ngay cả thể xác và tinh thần đều rất mỏi mệt, hận không thể quăng hết những người ra ngoài! Thời gian này Vân Lạc Trần bận rộn vô cùng, bồi bên người Mộc Tiểu Cẩm làm một tiểu cu li, ngày nào đối mặt với vị đại tẩu này cũng không ngừng nghe nàng nhắc,“Tiểu Phong đi đâu vậy, sao còn chưa trở về nhìn Khinh Thần......”

Vân Lạc Trần thở dài đã không biết lần thứ bao nhiêu, hắn nhìn tiểu hài nhi đang nằm ngủ tỏng lòng Mộc Tiểu Cẩm, biết rằng đứa nhỏ này sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hoài bão! Nhớ đến bộ dạng đẫm máu của Vân Phong ngày đó, Vân Lạc Trần cũng lo lắng đi qua đi lại, không biết nàng đã như thế nào rồi?

Triệu Nghiêm và Vương minh cũng ngàn dặm xa xôi tới, vừa hỏi tới Vân Phong thì sắc mặt của Vân Cảnh lập tức âm trầm, trong lòng hai người cũng bất giác căng thẳng, Hồng Phong và Vân gia quan hệ vô cùng thân cận Vân Cảnh tất nhiên cũng không giấu giếm, đại khái nói tình huống của Vân Phong ra, vừa nghe tin Vân Phong bị thương, Triệu Nghiêm lập tức xoay người đứng lên, cả người hắn bây giờ cô vùng rối loạn, hoàn toàn rối loạn.

Nhưng lúc Triệu Nghiêm đuổi tới thì lại bị một nữ hài xinh đẹp ngăn cản ở bên ngoài nhìn vẻ mặt của Yêu Yêu lạnh lùng đứng bên ngoài, Triệu Nghiêm bất giác dừng chân lại, bởi vì hắn cảm nhận được địch ý từ đứa trẻ này, địch ý rất lớn.

Vân Cảnh nhìn bộ dáng của Yeu Yêu không khỏi thở dài, mọi người trong Vân gia đều biết tiểu cô nương này có lai lịch bất phàm, nhất là Vân Lạc Trần còn thấy được cảnh Yeu Yêu biến hình, vỗ nhẹ bả vai Triệu Nghiêm, Vân Cảnh thở dài, “Phong nhi có Khúc Lam Y chiếu cố, nó sẽ không sao đâu.”

Triệu Nghiêm đột Nhiên nhớ tới còn có Khúc Lam Y, tâm trạng buộc chặt dần dần thả lỏng, có hắn ở đây Vân Phong nhất định sẽ không việt gì. Vương Minh cũng thở ra một hơi, “Tiểu thư không sao là tốt rồi, bằng không đám tiểu tử ở Hồng Phong kia lại loạn đến ngất trời!”

“Tình huống của Vân Phong không thể để người ngoài biết được, phòng ngừa...”

“Lão gia yên tâm, dĩ nhiên thủ khẩu như bình*!”

*miệng giữ kín như bình


Vân Cảnh gật đầu mọi người lại quay về, gia nhân ở phía sau chạy vào, Lão gia! Lại có khách tới!”

Vân Cảnh nhíu mày, Vân Thăng đã đi bồi Mộc Tiểu Cẩm, chỉ có thể để Vân Cảnh đi tiếp, Vân Cảnh xoay người đi về phía đại sảnh, vừa tới đại sảnh thì đã thấy một bóng dáng cao ngất đứng ở đó, Vân Cảnh thoáng kinh ngạc.

Bóng người xoay lại, nhìn Vân Cảnh mỉm cười, “Bá phụ, đã lâu không gặp.”

Vân Cảnh nhìn thanh niên nay đã thành thục trước mặt, gật đầu, thanh niên cười khẻ: “Lần này là cố ý tới chúc mừng bá phụ.”

Vân Cảnh gật đầu, biết thanh niên này tới đây cũng không có chỉ có như vậy, “Thật không khéo, Phong nhi nó... đã đi ra ngoài rồi”

Vân Cảnh không biết nên nói cái gì, vốn lúc trước Mộ Dung Vân Thiên có hôn ước với Vân Phong, nếu không phải Mộ Dung gia chủ động bội ước, giờ Phong nhi chắc đã ở cùng một chỗ với hắn, chẳng qua... Chuyện cũ lướt qua trí óc Vân Cảnh, Mộ Dung Vân Thiên ngày nào còn non nớt, bây giờ đã trưởng thành trở thành một anh tài, Vân Cảnh biết tâm tư của hắn đối với nữ nhi của mình, đã qua nhiều năm tình ý của hắn với Vân Phong vẫn không đổi, vẫn thường hay lui tới Vân gia.

Mộ Dung Vân Thiên cười, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn tú mang theo nét thoải mái. “Lần này đến thăm bá phụ còn muốn nói cho ngài biết một chuyện, ta chuẩn bị thành thân”

Vân Cảnh ngẩn ra, trong lòng có chút thoải mái, “Là cô nương nhà nào vậy?”

Đòng tử Mộ Dung Vân Thiên cụp xuống, “Hách Liên gia Hác Liên Phù”


Thân thể Vân Phong tọng thương vẫn nằm ở trên giường, những ngày này Khúc Lam Y giúp nàng hồi phục chấn thương ở ngoài, nàng vẫn chẳng nhúc nhích được gì, ý thức Vân Phong thanh tỉnh, chỉ là cơ thể không phối hợp kịp, nàng biết Khúc Lam Y ngày ngày luôn chăm sóc cho nàng cũng biết tên lưu manh này không hề bỏ lỡ cơ hội chiếm tiện nghi của nàng. Vân Phong chán nản nhưng cũng không có cách nào, thầm nghĩ chờ đến khi nào mình hồi phục rồi tính toán bút trướng này sau.

Ý thức thanh tỉnh, Vân Phong lập tức dùng tâm niệm tương thông gọi ma thú khế ước của mình đang ở xa, Lam Dực.

“Chủ nhân?” Giọng nói kinh hỉ của Lam Dực truyền đến, Vân Phong không chủ động gọi ma thú khế ước, Lam Dực và Tiểu Hỏa cũng không dám chủ động liên hệ với Vân Phong. Vân Phong quay lại Đông đại lục cũng đã gần hai tháng, điều đó cũng đồng nghĩa việc hai thagns qua không hề liên hệ, Lam Dực đương nhiên vui mừng.

“Lam Dực, Tây đại lục bên kia thế nào?”

“Chủ nhân yên tâm, bên này có ta và Hỏa huynh ở đây, không ai dám động tâm tư với Van gia cả, vị trí gia tộc tam phẩm cũng không ngừng được củng cố, Thạch gia và Lý gia có chút động tĩnh, bất quá cũng không có gì đáng nói“. Khẩu khí Lan Dực lạnh lùng, xem ra Thạch gia và Lý gia đã từng động thủ với Vân gia, chẳng qua chỉ như lấy trứng chọi đá, nhất định là không lường trước rằng Tiểu Hỏa và Lam Dực đang ở đó.

“Ùm, Thanh Thanh đâu?” Vân Phong cũng không quên đồ đệ của nàng.

“Thanh Thanh mọi thứ đều tốt, Hoa Ưng mà chủ nhân đưa cho nàng cũng đã khế ước.”

Trong lòng Vân Phong có chút vui mừng, “Lam Dực, ta hỏi ngươi” Giọng nói trầm thấp của Vân Phong truyền qua.

“Có chuyện gì vậy, chủ nhâm?”

“về huyễn thú, ngươi biết được bao nhiêu?”

Tiếng cười bất đắc dĩ của Lam Dực vang lên, “Chủ nhân hiểu biết của ta về huyễn thú chỉ có thể nói là không, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp, ma thú đối với sự tồn tại của huyễn thú cũng vô cùng hoài nghi, ai cũng chưa từng thấy qua...”

“Ta đã thấy.” Giọng nói thản nhiên của Vân Phong vang lên, lời nói của Lam Dực đột nhiên dừng lại, Vân Phong lại tiếp tục truyền ý niệm, “Ta đã thấy huyễn thú, là phong hệ.”


“Phong hệ!” Giọng nói của Lam Dực vạn phần kinh ngạc, Vân Phong ừ một tiếng, “Tên của hắn là A Kim, có ấn tượng không?”

“Sao có ấn tượng được chứ? Dù là ma thú thì đối với sự hiểu biết về huyễn thú cũng rất ít, bất quá chủ nhân gặp qua thì đã chứng minh nó thực sự tồn tại.”

“Sự tồn tại của bộ tộc huyễn thú rất bí ẩn, ma thú biết tới càng ít hơn...” Vân Phong thì thào nói nhỏ, vốn nghĩ Lam Dực thân là huyết mạch Sư Ưng biến dị sẽ biết A Kim là ai, nàng nói với Lam Dực vài câu rồi cắt đức liên hệ, Vân Phong bên này bắt đầu lâm vào trầm tư, mà ở phía xa bên Tây dại lục, Lam Dực sau khi nói chuyện với Vân Phong vẫn nhíu mày đứng đó.

“Làm sao vậy?” Tiểu Hỏa tiến tới hỏi, biểu tình tiểu chính thái trên mặt rất không tốt, mấy ngày nay vẻ mặt của Tiểu Hỏa vẫn vậy, tính cách tàn bạo có xu thế càng ngày càng bạo.

“Huyễn thú xuất hiện ở Đông đại lục, đã giao thủ với chủ nhân.”

“Cái gì!” Đồng tử của Tieeure Hỏa trừng lớn, chân mày Lam Dực vẫn nhíu chặt, “Hỏa huynh, tên này ra mặt là muốn làm gì?”

Răng nanh trong miệng như chiếc máy xay, “Nhất định là không có chuyện gì tốt.... Đông đại lục...”

“Hỏa huynh, huynh có ấn tượng với cái tên A kim không?”

Tiểu Hỏa sửng sốt, lắc đầu, Lam Dực khẽ thở dài, Tiểu Hỏa cũng không nói nữa, hai người lẳng lặng đứng ở đó, vẻ mặt phủ toàn mây đen, bỗng nhiên Lam Dực nghĩ đến cái gì, chậm rãi mở miệng, “Chủ nhâ, nhất định sẽ đi tìm hắn.”

Tiểu Hỏa giật nhẹ khóe miệng, răng nanh lóa sáng, “Ngươi nghĩ chủ nhân nhóm chúng ta là ai? Nếu nàng không tìm thì không phải là chủ nhân của chúng ta.”

Lam Dực bất đắc dĩ cười cười, hoa văn màu lam bên má lập lòe lóe sáng. “Đúng vậy, đúng là như vậy...”

Tiểu Hỏa lười biếng gối đầu ra hai tay phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Như vậy mới càng thú vị, không phải sao?”