Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 27-2: Không nói nên lời (2)





Diêm Thiên Hạo và Diêm Cẩm Thành trực tiếp bị Diêm Minh đuổi ra biệt viện ở ngoại ô, ngăn cách hai người bọn họ với mới thứ của Diêm gia sở hữu. Mấy người trẻ tuổi đồng lứa trong Diêm gia từng khi dễ Diêm Minh, dù ít hay nhiều đều bị Diêm Minh áp chế, tiền tài cũng bị cắt giảm, cuộc sống chợt éo le hơn trước nhiều, điều này làm cho mấy tên trẻ tuổi đồng lứa trong Diêm gia hay tiêu tiền như nước than khổ liên tục.

Điều quan trọng hơn là, người trực tiếp tiếp xúc với Diêm gia toàn là người lạ, không biết bọn họ từ nơi nào đến, chỉ biết những người này đều là người của Diêm Minh. Có thể nói ngay lúc đó, toàn bộ trên dưới Diêm gia đều bị Diêm Minh nắm trong tay, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, tên thiếu niên này có phải đã chủ mưu từ lâu hay không, chỉ vì để chờ đợi tới giờ phút ngày hôm nay.

Vân Phong nhìn thấy tình hình hiện tại của Diêm gia không khỏi nở nụ cười, Diêm Minh quả nhiên là người có tâm cơ, người như hắn về sau nhất định sẽ càng đi lên, nếu thực lực có thể tăng thêm chút nữa, thì sẽ là người càng làm cho người ta phải kinh sợ quan ngại, cho dù có là điện chủ Hạo Nguyệt điện cũng phải kiêng kị hắn ba phần.

Tuy nhiên Diêm Minh sẽ không bao giờ bộc lộ hết tài năng của hắn, thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, hắn sẽ luôn luôn để thực lực của mình dưới Hạo Nguyệt điện chủ. Tâm tư của tên thiếu niên này rất là cao thâm, hắn nghĩ tới tương lai rất xa mà không người nào hiểu được.

Vân Phong cũng nhờ Diêm Minh hỗ trợ tìm khu vực quanh Hạo Nguyệt điện có bóng người của Vân gia hay không, Diêm Minh lập tức đi làm. Nửa tháng trôi qua, tin tức Diêm Minh phái đi trở về, khắp khu vực Hạo Nguyệt điện không có người nào họ Vân, cư dân quanh khu vực Hạo Nguyệt điện đều là người dân sinh trưởng ở đây, khu vực Hạo Nguyệt điện quản lý khả năng có người của Vân gia tồn tại là bằng không.

Vân Phong nói không uể oải là không có khả năng, Diêm Minh nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Vân Phong không khỏi nở nụ cười,“Khu vực Hạo Nguyệt điện không có, cũng không có nghĩ khu vực khác không có. Diện tích Tây đại lục rộng lớn như vậy, nhất định sẽ tìm được người ngươi muốn tìm. Tông Lâm điện là nơi có nhiều người ngoài ở nhất Tây đại lục, chỗ đó có lẽ sẽ có manh mối.

Tông Lâm điện...... có lẽ nơi đó sẽ có manh mối mà nàng cần......


Hạo Nguyệt điện nếu đã không có tung tích của Vân gia, vậy Vân Phong cũng phải chuẩn bị rời đi, còn về chuyện kiếm Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn xuất quỷ nhập thần hết thảy để xem duyên phận đã, nàng cứ mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không làm nên chuyện gì. Biết được tin Vân Phong phải đi, Diêm Minh giật giật khóe môi.

“Như thế nào?” Vân Phong hỏi, Diêm Minh cuối cùng chỉ cười ha ha, áp chế nội tâm của mình giờ phút này đang rục rịch, vẻ mặt lạnh nhạt,“Không có gì, khi nào đi thì nói cho ta biết, ta tiễn ngươi.”

Vân Phong cười,“Đương nhiên, sẽ nói ngươi biết.”

Ở lại Thương Lan thành thêm vài ngày, Viêm Triệt nghe nói Vân Phong muốn rời khỏi Hạo Nguyệt điện, liền hưng phấn giống như hầu tử*! Hai mắt phát ra hào quang, Vân Phong có chút đau đầu, tên này còn muốn đi theo sao? Tầm mắt chuyển qua trên người Khúc Lam Y, ánh mắt Vân Phong hơi trầm xuống, chuyện xảy ra ngày đó vẫn quanh quẩn trong đầu nàng đến nay còn chưa tản đi.

*hầu tử: con khỉ ( thay để kia đọc xuôi tai hơn nên mình không thuần hóa Việt ngữ)

Âu Dương Thiên và Âu Dương Hồng Vũ đều chết ở trên tay Khúc Lam Y, vẻ mặt Khúc Lam Y lúc ấy hoàn toàn âm lãnh, giống nhau hai người kia chết không có liên quan gì với hắn cả. Cho dù lúc đó Vân Phong cũng cảm nhận được một cỗ áp lực, cảm giác có một cỗ áp lực đến từ linh hồn!

Sau ngày đó Khúc Lam Y lại khôi phục trạng thái như bình thường, cái loại áp lực thị huyết cũng không thấy nữa, có lẽ bị hắn giấu kín sâu trong thân thể, lần đầu tiên Vân Phong cảm thấy hình như nàng không có hiểu gì về nam nhân này cả, nam nhân này so với suy nghĩ của nàng còn phức tạp hơn.


“Sao vậy, sao nhìn ta như vậy?” Đang cùng Yêu Yêu nói chuyện Khúc Lam Y đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận ánh mắt của Vân Phong. Vân Phong cười ha ha,“Không có gì.”

Tiểu Hỏa cùng Lam Dực bị Vân Phong gọi ra khỏi khế ước chi giới, cả hai đều có bộ dạng bất mãn, dù sao tại thời khắc sinh tử quyết đấu kia, thế mà Vân Phong lại nhốt chúng nó trong khế ước chi giới, điều này làm cho chúng nó có chút không cam lòng, tại thời khắc kia đáng lẽ nên cùng chủ nhân sóng vai chiến đấu mới đúng chứ! Vân Phong chính chỉ cười nhẹ, thời điểm đó hai ma thú cũng không giúp ích được gì lớn, nếu cứ ngang nhiên thả hai bọn họ đi ra nữa, thực sự ngoài ý muốn, tổn thất của nàng cũng không chỉ có ma thú đơn giản như vậy.

Tiểu Hỏa và Lam Dực đương nhiên cũng hiểu được khổ tâm của Vân Phong, vì có một chủ nhân như vậy mà cảm thấy uất ức, có Triệu hồi sư nào mà ở ngay tình cảnh sống chết trước mắt không đem ma thú ra làm tấm chắn chứ? Có Triệu hồi sư nào sẽ giống như Vân Phong, tại thời khắc sinh tử kia bảo vệ ma thú thật tốt, chính mình thì đi đối mặt với nguy hiểm?

Trong lòng Tiểu Hỏa và Lam Dực có bao nhiêu là tự hào, chủ nhân của chúng nó không phải ai khác, mà là Vân Phong! Thiên tài Triệu hồi sư khó gặp! Triệu hồi sư tràn ngập ôn nhu, ấm áp!

Hai ma thú được đi ra ngoài hít không khí, Nhục Cầu cũng đi ra theo, còn Viêm Triệt thì không biết chạy đi đâu, giờ phút này trong phòng chỉ còn lại Khúc Lam Y, Yêu Yêu và Vân Phong. Yêu Yêu có chút tò mò nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y, cũng hiểu được quan hệ của hai người một chút. Hai mắt màu lam to của Yêu Yêu thoáng xẹt qua tia giảo hoạt, hôm nay tiểu cô nương cũng đòi học xấu.

“...... ra ngoài.” Yêu Yêu nói xong liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không đi đâu xa. Khúc Lam Y vui mừng nở nụ cười, quả nhiên mấy ngày nay thân cận với tiểu Hải yêu là tốt, đem một cái bóng đèn siêu cấp cường chuyển hóa thành đồng minh, cố gắng vất vả của hắn cũng không uổng phí!


Khúc Lam Y đứng dậy đem Vân Phong kéo vào trong lòng, hay tay vòng qua thân thể của nàng, một cỗ ấm áp làm cho người ta an tâm truyền đến, Khúc Lam Y ôm như vậy làm cho Vân Phong cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có. Mà hình ảnh kia lạilần nữa hiện lên trong đầu Vân Phong, thân mình Vân Phong đột nhiên cứng đờ.

“Suy nghĩ chuyện ngày đó sao?” Khúc Lam Y từ phía sau ôm chặt lấy Vân Phong vào lòng, lời nói truyền qua bên tai Vân Phong. Ngày hôm đó quả thật hắn có chút không khống chế được mình, nhìn thấy hành động kia của Âu Dương Thiên liền làm cho Khúc Lam Y muốn mất đi lý trí.

“Chưa thấy qua ta như vậy, nên cảm thấy đáng sợ sao?” Khúc Lam Y thử hỏi một câu. Vân Phong lắc đầu,“Nếu là ta, ta cũng sẽ làm giống như vậy.” vẻ mặt Vân Phong bình tĩnh, những câu này đều phát ra từ trong nội tâm, nếu như có người dám đối với Khúc Lam Y như vậy, nàng cũng sẽ không do dự lấy tánh mạng người nọ!

Âm thanh tiếng cười trầm thấp của Khúc Lam Y truyền đến, nét mặt hiện ra vẻ say đắm,“Cư coi như ta là tên ăn ngồi không là được, coi ta như là một thầy thuốc chữa bệnh, vì yêu nàng, ta cũng sẽ biến thành đồ tể.” ngón tay Khúc Lam Y nhẹ nhàng trượt qua má Vân Phong,“Cho dù thành ma, thành kẻ điên, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Vân Phong chậm rãi xoay người, nội tâm bị đả kích không nhỏ. Khúc Lam Y ôn nhu cười, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi áp tới, hai má Vân Phong thẹn thùng, chậm rãi nhắm mắt lại, dáng vẻ say đắm như vậy cũng là lần đầu tiên Khúc Lam Y nhìn thấy, lửa nóng trong lòng lại bốc lên, máu trong cơ thể đang không ngừng sôi trào

Miệng lưỡi khô nóng, như trước mặt chỉ có môi đỏ mọng có thể giải khát! Khúc Lam Y vừa muốn ngắt lấy đôi môi đỏ mọng, ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm ho khan, sắc mặt Khúc Lam Y đột nhiên đen thui, là tên chết tiệt nào dáng giết phong cảnh đẹp?

Hai má Vân Phong đỏ lên, lui về phía sau hai bước,“Ai vậy?”


“Khụ khụ! Là ta, Vân Phong.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Hạo Nguyệt điện chủ, Vân Phong và Khúc Lam Y đều sửng sốt, Hạo Nguyệt điện chủ tới chơi? Vẻ mặt vốn đỏ bừng của Vân Phong nháy mắt rút đi, sắc mặt Khúc Lam Y cũng đứng đắn nghiêm túc hơn, mở cửa ra, Hạo Nguyệt điện chủ có chút xấu hổ đứng ở kia.

“Ta...... Quấy rầy các ngươi à?”

Sắc mặt Vân Phong nhất thời quẫn bách, lúc sau cũng khôi phục lại bình thường,“Không có, chúng ta chỉ đang nói chút chuyện, điện chủ tìm ta có việc gì?”

Hạo Nguyệt điện chủ đi vào, Yêu Yêu đứng ngoài cửa vừa thấy cửa mở ra lập tức chạy vào, thân mình nhỏ bổ nhào vào lòng Vân Phong, nên biết rằng đã rất lâu Yêu Yêu đã không có cùng Vân Phong ở một chỗ như vậy, thân mình nhỏ ôm Vân Phong không buông tay. Vân Phong cười nhẹ, ôm thân mình vốn còn nhỏ của Yêu Yêu vào lòng, thân thể của Hải yêu rất nhẹ, dù sao đều là ma thú, chắc vẫn là thủy hệ ma thú, cân nặng tất nhiên khác với con người.

“Ta nghe Diêm Minh nói Vân Phong tiểu hữu sắp đi tới Tông Lâm điện?” Hạo Nguyệt điện chủ đi thẳng vào vấn đề, Vân Phong gật đầu, đưa tay sờ tóc Yêu Yêu. Tiểu cô nương rất thoải mái mà dựa sát vào người nàng, rất là nhu thuận.

“Điện chủ muốn đến tiễn chúng ta sao?” Khúc Lam Y ở một bên thản nhiên nói. Hạo Nguyệt điện chủ cười lớn, đối mặt với vẫn cảm thấy Khúc Lam Y có chút không được tự nhiên,“Tiễn tất nhiên phải tiễn, Vân Phong tiểu hữu đi xa ta sao có thể không nhìn qua chứ!”

Hạo Nguyệt điện chủ nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc,“Lần này tới là nói cho Vân Phong tiểu hữu, bên chỗ Tông Lâm điện ta không thể giúp được gì.”

Nghe nói vậy Vân Phong có chút kinh ngạc nhìn, tuy rằng ngay từ đầu không muốn để Hạo Nguyệt điện chủ giúp nhưng giờ hắn nói như vậy liền cảm thấy có chút quái dị. Địa vị của tam điện ở Tây đại lục đều giống nhau, thân phận của ba vị điện chủ cũng là ngang hàng nhau, chẳng lẽ điện chủ Tông Lâm điện còn có ý kiến gì với điện chủ Hạo Nguyệt điện sao?