Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 106: Giao dịch với Lăng Thiên Túc





Edit: Mavis Clay

Chỉ với một câu nói, Lăng Thiên Túc đã làm nhiệt độ không khí giảm đến mức thấp nhất, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Vân Phong, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng xoay người, cười ưu nhã với Lăng Thiên Túc, "Lăng gia chủ, ngài nói cự thú biến mất là sao?"

Đôi mày rậm của Lăng Thiên Túc nhíu chặt lại một chỗ, "Không sai, cự thú đã biến mất rồi. Một chỗ vùng không gian rõ ràng là có dấu hiệu từng có đánh nhau."

Vân Phong bật cười không nói gì cả, cả ba Điện Chủ nhìn nàng, trong lòng ai nấy nều gợn sóng, rốt cuộc Vân Phong đã thu phục được con cự thú kia chưa, nếu như vẫn chưa thì con cự thú kia đã biến đi nơi nào? Chẳng lẽ là đã được bốn Triệu Hồi Sư kia thu phục? Không thể nào, người có khả năng thu phục nhất là Vân Phong mà còn chưa được nữa kia cơ mà.

"Vân Phong, cự thú biến mất mà bộ dáng của ngươi cứ như không liên quan ấy nhỉ?" Tông Lâm Điện Chủ nói đầy ẩn ý, Vân Phong bật cười, "Quả thực là có đại chiến, nhưng thực lực của cự thú kia quá lớn, bốn Triệu Hồi Sư kia đã bỏ mạng chính là một minh chứng rõ nhất."

Vẻ mặt của ai nấy trầm xuống, Vân Phong không tiết lộ chuyện của nam nhân trùm mũ cho bọn họ biết, dù sao thì nàng cũng chẳng tin tưởng ai trong số bọn họ, ngay cả Linh nàng cũng không hoàn toàn tin lắm, một phần cũng là do thân phận khá đặc biệt của hắn, Liên Minh Triệu Hồi Sư đời nào bỏ lơ tung tích của cự thú này chứ?

"Đó là sự thật thật chứ?" Giọng của Thiên Tuyết Điện Chủ lạnh lẽo, đôi mắt đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nàng cười khẩy, "Tin không tùy các người, muốn vào đó điều tra thử cũng được. Chuyện này ta không đủ năng lực làm, ta chẳng biết gì về tình hình của con cự thú kia cả, có lẽ Liên Minh nên mời cao thủ khác đi thôi." Vân Phong nói xong thì xoay người rời đi, Lăng Thiên Túc nhíu chặt mày, vẻ mặt của ba Điện Chủ rất khó tin, Linh suy tư nhìn Vân Phong, nãy giờ vẫn chẳng nói gì.

Vân Phong cười nhạt xoay người tính rời đi, ánh mắt của Lăng Thiên Túc bén nhọn đảo quanh, chợt bắt gặp thấy trên ngón tay của nàng có một chiếc nhẫn cổ.

"Vân Phong! Ngươi còn nói là không liên quan sao? Chiếc nhẫn kia là sao?"

Lăng Thiên Túc đột nhiên thét lớn, Vân Phong khựng người lại, ba Điện Chủ lập tức nhào lên chộp lấy tay nàng, thấy trên ngón tay út mảnh khảnh thực sự có một chiếc nhẫn cũ kỹ. Vân Phong là một Triệu Hồi Sư không thích mang nhẫn khế ước, nếu không phải do chiếc nhẫn này nàng cố cách mấy cũng tháo không ra thì đã không phải mang nó đi khắp nơi như thế này rồi.

"Vân Phong, đây chính là một chiếc nhẫn khế ước?" Ánh mắt của Hạo Nguyệt Điện Chủ nóng rực nhìn chiếc nhẫn, mặc dù thoạt nhìn trông rất cũ kỹ, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường bất kỳ món đồ gì trên người của nàng, nhất là một món đồ như là chiếc nhẫn, nàng là một Triệu Hồi Sư, rất có khả năng đó là một chiếc nhẫn khế ước.

"Tiểu nha đầu, chẳng lẽ là ngươi muốn một mình độc chiếm con cự thú kia?" Tông Lâm Điện Chủ nói, sắc mặt của Vân Phong liền biến đổi, "Lời nói của ngài vậy là có ý gì, độc chiếm? Cái khác chưa nói tới, chuyện này vốn là chuyện của Liên Minh Triệu Hồi Sư, khi nào thì đến lượt Tông Lâm Điện Chủ ngài nhúng tay vào thế?"

Lời nói của nàng rất không khách khí, đầu tiên là nổi lòng tham với Yêu Yêu, giờ thì muốn xen vào cả chuyện này, thật đúng là lòng tham không đáy. Nàng chẳng hề có tý hảo cảm nào với lão Điện Chủ gầy nhom như que củi này cả.

"Ngươi…" Tông Lâm Điện Chủ nghẹn họng, gương mặt già nua tỏ vẻ khó chịu, lão là một điện chủ, là người đứng đầu, chưa bao giờ bị khiển trách như vậy cả, mặc dù chuyện này lão quả thực có với tay hơi xa một chút, chuyện của Liên Minh quả thực lão không được nhúng tay vào, nhưng nếu Vân Phong thu phục được con cự thú này, thì chỉ cần khống chế được nàng trong lòng bàn tay, thì mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

"Vân Phong, còn không nói thật nữa sao?" Lăng Thiên Túc âm trầm nhìn Vân Phong. Đối với đám hậu bối luôn dựa vào chút thực lực của bản thân mà tỏ ra tài trí hơn người, trước giờ ông ta đến nhìn còn không muốn. Những người trong Lăng gia không hề có ngạo khí như vậy, nhưng với Vân Phong trước mắt này, thực lực quả thực rất phi phàm, nhưng Lăng Thiên Túc cảm thấy nàng rất cao ngạo và cuồng vọng, khiến ông ta rất muốn áp chế nhuệ khí của nàng.

"Nói thật? Lăng gia chủ, những lời nãy giờ mà ta nói đều là sự thật." Vân Phong bắt đầu thấy khó chịu, chuyện gì xảy ra với Lăng Thiên Túc này vậy, sao cứ phải một hai bắt nàng phải nhận chứ? Cự thú này mắc mớ gì tới ông ta?

"Nếu như lời ngươi nói là thật, thì hãy để cho ta kiểm tra thử chiếc nhẫn kia." Lăng Thiên nói, Vân Phong nhướn mày, kiểm tra? Ông ta nói muốn kiểm tra thì nàng sẽ cho ông ta kiểm tra sao? Ba Điện Chủ cũng cảm thấy lời nói của Lăng Thiên Túc thực đường đột, hơn nữa còn rất vô lý, Linh đứng cạnh thấy sắc mặt âm trầm của Vân Phong thì mới nói.

"Lăng gia chủ, mặc kệ sự tình thế nào, Vân Tiểu Thư có thể bình an trở về là tốt lắm rồi, chuyện sau này cứ để Liên Minh xử lý đi."

Nhưng Lăng Thiên Túc làm như không nghe thấy, đôi mắt sắc lạnh nhìn Vân Phong, "Người trẻ tuổi, mặc dù mới có chừng ấy tuổi mà đã có được thành tựu như vậy quả thực không tệ, nhưng đừng vì thế mà xem mình đứng trên mọi người, không để bất kỳ ai vào mắt."

Vân Phong nghe vậy thì cười, rốt cuộc nàng đã làm gì mà ngài gia chủ này nghĩ nàng như vậy thế? "Lăng gia chủ, vãn bối luôn biết chừng mực."

Lăng Thiên Túc cứng đờ, vẻ mặt của Vân Phong không hề nhượng bộ, trong đôi mắt rõ ràng là ý khiêu khích. "Vân Phong! Vùng không gian kia hiện giờ do Lăng gia ta quản lý, cự thú mà Liên Minh nhờ ta trông coi ở trong tự dưng biến mất, ta biết ăn nói thế nào, bây giờ ngươi giao chiếc nhẫn ra đây cho ta mau."


Ba Điện Chủ thấy Lăng Thiên Túc như vậy thì rất kinh ngạc, Hạo Nguyệt Điện Chủ nhìn Vân Phong, đột nhiên đứng dậy, "Lăng gia chủ, chuyện này Liên Minh đã nói sẽ xử lý sau, ngươi cần gì phải…”

"Hừ! Trách nhiệm của Lăng gia ta thì ta phải tự mình phụ trách." Lăng Thiên Túc lại chuyển mặt sang Vân Phong, ánh mắt như muốn xuyên thủng nàng mấy lỗ, "Nếu như ngươi không chột dạ thì giao chiếc nhẫn kia ra đây mau."

Hạo Nguyệt Điện Chủ lắc đầu thở dài, không nói thêm gì nữa, ba Điện Chủ cũng im bặt, Linh đứng cạnh cũng chẳng biết nói gì, tính khí của Lăng Thiên Túc vô cùng cố chấp, Vân Phong cười lạnh, "Ngươi nói gì thì ta phải làm đó sao? Lăng gia đều như vậy hết à?"

Lăng Thiên Túc nhướng mày, "Vậy là không muốn giao ra?"

Vân Phong thầm nghĩ, nàng chưa chắc đã địch lại được khả năng thao túng không gian của Lăng Thiên Túc, đến ngay cả ba Điện Chủ mà còn cung kính vài phần với ông ta, chứng tỏ dựa vào cấp bậc tôn giả không phải là đối thủ của ông ta. Lăng Thiên Túc lạnh lùng nhìn tới, Vân Phong vẫn chưa nghĩ ra đối sách, chợt nghe thấy một âm thanh không thể quen thuộc hơn vang lên.

"Nha đầu, đưa chiếc nhẫn này cho thằng nhóc kia nhìn."

Vân Phong giật mình thầm hô lên, "Diệu Quang tiền bối!"

Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang vang lên trong đầu, "Gọi làm gì! Ta còn chưa hồi phục mà đã bị ngươi đánh thức rồi, bất quá thằng nhóc trước mắt này chẳng có uy hiếp gì lớn, ngươi cứ đưa cho hắn ta nhìn, với thực lực của nó chẳng tra ra được cái gì đâu."

Vân Phong ừ một tiếng, có chút quan tâm thương thế của Diệu Quang, "Diệu Quang tiền bối, thương thế của ngài hồi phục tới đâu rồi?"

Diệu Quang hừ một tiếng, "Nha đầu ngươi nhiều chuyện vậy làm gì? Tất nhiên là không sao rồi!"

Vân Phong cười cười không nói gì thêm nữa, ổn định lại tâm thần, quay sang cười nhạt với Lăng Thiên Túc, đưa bàn tay tới, "Tiếc là chiếc nhẫn này ta rút không ra, nếu như Lăng gia chủ có cách thì giúp ta thử đi."

Lăng Thiên Túc nghe thế thì mặt mày nhăn nhó, ba Điện Chủ kinh ngạc nhìn Vân Phong, không rút ra được chiếc nhẫn? Vân Phong đang muốn đùa giỡn với Lăng Thiên Túc à? Cô gái trẻ này thật to gan. "Vân Tiểu Thư…" Linh muốn tiến lên cản lại, nhưng Lăng Thiên Túc hừ lạnh, "Tốt lắm, lão phu không ngại tới giúp ngươi."

Lăng Thiên Túc chộp tay vào trong không khí, Vân Phong cảm thấy không gian xung quanh mình vặn vẹo, sắc mặt lập tức trầm xuống, chẳng lẽ là ông ta muốn phá hủy chiếc nhẫn? Nếu như đây thật sự là nhẫn khế ước, Lăng Thiên Túc muốn bẻ đi ngón tay này của nàng. Vân Phong thấy nàng đâu có thù oán gì với Lăng Thiên Túc này, sao tự dưng ông ta ra tay tàn độc như vậy với mình làm gì?

Đôi mắt Vân Phong xẹt qua ý lạnh, vô tình nhìn hành động của Lăng Thiên Túc, ba Điện Chủ thấy vậy quýnh lên, "Lăng gia chủ! Kiểm tra thì kiểm tra thôi, làm gì cũng phải có chừng mực."

Lăng Thiên Túc mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cổ trên ngón tay Vân Phong, lực không gian tăng cường, xem ra là thật sự muốn phá vỡ chiếc nhẫn này. Nàng khẽ nheo mắt, lực không gian này thực sự rất mạnh, không biết chiếc nhẫn do sư tôn để lại có chịu nổi không.

"Cái gì?" Lăng Thiên Túc kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, không gian lực của mình không có bất kỳ tác dụng nào với chiếc nhẫn này ư? Chuyện này là không thể nào!

Chiếc nhẫn trên ngón tay út của Vân Phong vẫn bất động, không hề có chút tổn hại nào, cứ như lực không gian của Lăng Thiên Túc là quá yếu, không hề gây chút sát thương nào với nó. Chuyện này như một cái tát mạnh giáng xuống người Lăng Thiên Túc.

Đôi mắt Lăng Thiên Túc tỏa sát khí, tăng thêm lực không gian, nhưng chiếc nhẫn vẫn chẳng hề hấn gì. Tinh Thần Lực của Vân Phong liền bộc phát đỡ lấy lực không gian, "Lăng gia chủ, có cần phải cố chấp đến vậy không?"

Mặt của Lăng Thiên Túc nóng lên, "Đừng cố ra vẻ, Vân Phong! Ta già dặn hơn ngươi rất nhiều đấy."

Trong lòng Lăng Thiên Túc một mực cho là nàng dùng thủ đoạn gì đó để cho ông ta phải xấu hổ, thân là Gia Chủ Lăng gia, ông ta chưa bao giờ bị một hậu bối miệt thị như vậy. Lại dám trước mặt nhiều người như vậy khiến ông ta không xuống được đài, hôm nay Lăng Thiên Túc nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, không cởi được chiếc nhẫn trên tay nàng thì ông ta không phải là Lăng Thiên Túc.

"Lăng gia chủ, thứ ta nhắc nhở ngài rằng, đây chính là đồ của Vân Phong ta nhé!" Vân Phong lạnh giọng nói, Lăng Thiên Túc cười ha hả, "Còn phải kiểm tra xem nó có phải là của ngươi không đã."


Vừa dứt lời, Lăng Thiên Túc đã phi thân lên, Vân Phong chỉ cảm thấy không gian quanh thân vặn vẹo, lão già này cứ như vậy mà ra tay sao? Lăng Thiên Túc duổi thẳng tay, chớp mắt đã lao tới trước mặt Vân Phong, giờ phút này ông ta không muốn bắt lấy chiếc nhẫn nữa, ông ta đang muốn tấn công nàng.

"Nhãi con, chỉ bằng ngươi mới mấy tuổi đầu, mà dám múa may trước mặt lão tử ta?" Một tiếng thét vang dội trong Long Điện, truyền thẳng ra từ cơ thể của Vân Phong. Lăng Thiên Túc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Vân Phong, "Ngươi…"

Vân Phong cười nhạt đầy giễu cợt, trước mặt Diệu Quang, ngay cả là Lăng gia có năng lực thâu tóm không gian cường đại, ngay cả Lăng gia Gia chủ Lăng Thiên Túc, thì có tính là gì chứ.

Lăng Thiên Túc kinh ngạc không thôi, giọng nói vừa vang lên là sao? Vân Phong cười tươi, giọng nói của Diệu Quang lại vang lên trong đầu, "Tiểu nha đầu, để lão tử ra ngoài."

Trong đầu Vân Phong khẽ động, Diệu Quang được Vân Phong đưa ra ngoài Long Điện. Vừa thấy Diệu Quang xuất hiện trước mặt Vân Phong, Lăng Thiên Túc toàn toàn sững sờ. Sắc mặt của Diệu Quang vẫn còn khá mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt xám trắng là sự tàn bạo sắc bén.

"Đây là, đây là…" Lăng Thiên Túc giương mắt nhìn Diệu Quang, con ngươi co rút lại, Vân Phong thấy vẻ mặt kinh ngạc đến vậy của ông ta thì khó hiểu, Diệu Quang lơ lửng giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống Lăng Thiên Túc, nhìn ông ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hết sức khinh thường nói, "Ngươi là Gia chủ Lăng gia?"

Vân Phong sững sờ, không gian quanh thân của Lăng Thiên Túc đã bị phong tỏa, bên trong chỉ có Diệu Quang, Vân Phong và Lăng Thiên Túc, còn những người khác sẽ không nhìn thấy gì. Lăng Thiên Túc nghe diệu Quang hỏi, cả người liền run lên, ngoài dự đoán của Vân Phong, Lăng Thiên Túc đột nhiên quỳ một chân xuống.

"Tại hạ Lăng Thiên Túc, xin ra mắt Diệu Quang Đại Nhân!"

"Hừ! Còn nhớ rõ tên của ta?" Diệu Quang hừ một tiếng quái gở, sắc mặt của Lăng Thiên Túc liền lo lắng, so với bộ dáng hồi nãy của ông ta cứ như hai người khác nhau. Vừa mới nãy còn là Lăng gia chủ cao cao tại thượng, giờ thì đã trở thành một Lăng Thiên Túc khuất tất quỳ xuống.

"Diệu Quang tiền bối?" Vân Phong khó hiểu nhìn Diệu Quang, chẳng lẽ ngài ấy có quan hệ gì với Lăng gia? Hơn nữa, khả năng thao túng không gian của Lăng gia quả thực khá giống với Diệu Quang, khả năng thao túng không gian của Diệu quang cường đại như vậy đúng là hiếm thấy, mà năng lực cảm ứng không gian trên người Lăng gia cũng rất đặc biệt, về điểm này, quả thực rất có liên quan tới Diệu Quang.

"Diệu Quang đại nhân, chẳng lẽ là ngài bị Vân Phong này khống chế?" Lăng Thiên Túc nói mà cắn răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Vân Phong như thể chỉ hận không thể giết nàng ngay lập tức. Vân Phong thấy thật bất đắc dĩ, khống chế Diệu Quang? Nàng làm gì có bản lãnh tới cỡ đó.

"Lăng gia suy tàn đến vậy, cũng là trong dự liệu của ta." Diệu Quang khinh bỉ nói một câu khiến đôi mắt của Lăng Thiên Túc liền đỏ lên, "Diệu Quang đại nhân sao lại nói như vậy, nếu như Diệu Quang đại nhân cần, Thiên Túc nhất định sẽ giúp đại nhân thoát khỏi khổ ải."

"Câm miệng!" Diệu Quang gắt lên, “Không tới lượt một tên oắt con như ngươi tới cứu ta!"

Lăng Thiên Túc im bặt, nhưng vẫn thì thầm ngoan ác, "Vân Phong, Lăng gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Diệu Quang nhíu chặt mày, áo choàng đen run lên nhè nhẹ, áp lực không gian quanh Lăng Thiên Túc đột nhiên được tăng cường, Vân Phong chỉ thấy sắc mặt của Lăng Thiên Túc chợt tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống, quai hàm hơi bạnh ra, xem ra là đang cố cắn răng chống gượng.

"Nếu nha đầu này mà gặp chuyện gì không may, Lăng gia sẽ là nơi đầu tiên ta tìm tới. Nghe rõ chưa?" Giọng Diệu Quang đầy sát khí, mặt Lăng Thiên Túc khó hiểu nhìn hắn, con ngươi của Diệu Quang lóe lên, Vân Phong chợt cảm thấy có một giọng nói vang lên trong đầu, "Tiểu nha đầu, đừng tưởng đây là ta làm vì ngươi, ta chỉ không muốn thiếu nợ nhân tình của ngươi thôi."

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, "Vâng, Diệu quang tiền bối nói gì cũng được ạ."

Diệu Quang hừ một tiếng, lại nhìn sang Lăng Thiên Túc, ông ta thấy Diệu Quang hành động như vậy thì rất ngạc nhiên, Diệu Quang đại nhân như vậy là sao? Sao lại cố gắng bảo vệ Vân Phong này đến vậy, chẳng lẽ là bị nàng nắm phải nhược điểm gì sao?

"Lăng Thiên Túc, ngươi có đang nghe ta nói không đó?" Diệu Quang hỏi, Lăng Thiên Túc cố ép toàn bộ lửa giận trong lòng mình xuống, "Vâng, Thiên Túc hiểu, tất cả đều nghe theo Diệu Quang đại nhân.”

"Tiểu nha đầu, ta quay về đây, nghỉ khỏe rồi ta sẽ tự động đi." Diệu Quang nói xong liền quay vào tòa Long Điện, còn Lăng Thiên Túc khi thấy Diệu quang chui vào người Vân Phong thì vô cùng kinh hãi.


"Vân Phong! Ngươi mang Diệu Quang đại nhân đi đâu rồi?"

Vân Phong nhíu mày, "Lăng gia chủ, ngài nghe không hiểu lời nói của Diệu Quang đại nhân à?"

Cơ mặt của Lăng Thiên Túc cứng đờ, lập tức độc ác nói, "Đừng tưởng rằng có Diệu Quang đại nhân che chở thì ta không dám động vào ngươi."

Vân Phong cười lạnh, "Lăng gia chủ, Vân Phong ta không thù không oán với Lăng gia ngài, ta cũng hoàn toàn không biết về mối quan hệ giữa ngươi và Diệu Quang là gì, sao ngươi cứ cố nhằm vào ta vậy?"

Mặt của Lăng Thiên Túc giật vài cái, "Ta không nhất thiết phải giải thích với ngươi. Diệu Quang đại nhân là một tiền bối vô cùng quan trọng của mấy đời Lăng gia chúng ta, nếu như ngài ấy bị bất kỳ thương tổn gì, Lăng gia nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi"

Vân Phong bật cười, "Vậy ta không nói nhảm với ngươi nữa." Vân Phong vung tay, Tinh Thần Lực hóa thành một lưỡi kiếm chém đứt không gian của Lăng Thiên Túc. Không gian lực vừa bị Vân Phong phá đi, tất cả mọi người ở bên ngoài lập tức cả kinh.

Vân Phong và Lăng Thiên Túc đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, ba Điện Chủ khó hiểu nhìn hai người, nhất là vẻ mặt của Lăng Thiên Túc, vô cùng phức tạp và bối rối, Vân Phong bật cười, "Lăng gia chủ, còn vấn đề gì nữa không?"

Gương mặt của Lăng Thiên Túc co giật mạnh, cắn chặt răng của mình, "Không có."

Ba Điện Chủ thấy tình cảnh này thì vô cùng thản thốt, vừa nãy Lăng Thiên Túc còn cố chấp muốn Vân Phong giao chiếc nhẫn ra, nhưng hiện giờ lại ăn nói vô cùng khép nép. Nãy giờ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?

"Về vấn đề của cự thú kia, ta thật sự là bất lực." Vân Phong nói nhạt, cổ họng của Lăng Thiên Túc hơi động nhưng vẫn không nói gì, ba Điện Chủ liền hoài nghi, Linh tiến lên trước nói, "Vân Tiểu Thư, chuyện này về sau cứ giao cho Liên Minh là được rồi, cự thú biến mất nhiều khi không phải là chuyện tốt."

Vân Phong gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của Linh nàng rời khỏi phòng, Lăng Thiên Túc nhìn bóng lưng của nàng một hồi lâu, dáng vẻ hình như không cam lòng, đúng lúc đó Vân Phong xoay người lại, "Lăng gia chủ, hình như ngài còn lời muốn nói?"

Khóe mắt của Lăng Thiên Túc giật nhẹ, khịt một tiếng trong mũi, rảo bước đi theo hướng của Vân Phong, chỉ còn lại ba Điện Chủ đứng đó, ai nấy đều cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành động của Lăng Thiên Túc.

"Rốt cuộc Lăng Thiên Túc kia bị cái gì vậy?" Hạo Nguyệt Điện Chủ nghi hoặc, "Sao thái độ đối với Vân Phong đột nhiên bẻ ngoặt vậy?"

Thiên Tuyết Điện Chủ hơi nhếch mày, "Thay vì nói là đột nhiên bẻ ngoặt, đúng hơn là trong thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Vân Phong đã có thể kiềm chế được Lăng gia chủ."

"Hừ! Vân Phong đó thực sự rất có tài." Gương mặt đầy nếp nhăn của Tông Lâm Điện Chủ nhăn nhó, bộ dáng vô cùng bất mãn.

"Tiểu nha đầu kia quả thực không đơn giản." Hạo Nguyệt Điện Chủ như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt của Thiên Tuyết Điện Chủ lóe lên, nghĩ lại về những lời đánh giá mà Mặc Trường Ca nói về Vân Phong, khiến hắn ta phân vân trong lòng.

--- ------ ------ ---------

Lăng Thiên Túc theo sát lưng Vân Phong, cứ như sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất, Linh thấy bộ dáng đó của ông ta thì vô cùng kinh ngạc, nhưng trông Vân Phong không có vẻ gì là để ý, nàng vẫn tiến lên phía trước, còn Lăng Thiên Túc thì cứ như một cái đuôi nhỏ ở phía sau.

"Vân Tiểu Thư, cô ổn chứ?" Linh hỏi, Vân Phong lắc đầu, "Ta vẫn ổn, chỉ là số mạng của bốn Triệu Hồi Sư kia, quả thực bi thảm." Bốn người kia còn chưa được thấy mặt của cự thú thì đã bị giết trong tay nam nhân trùm mũ, cái chết quả thực có chút bi thảm.

"Chỉ cần Vân Tiểu Thư không sao là tốt rồi." Linh lầm bầm, nhưng có vẻ như Vân Phong không nghe thấy, Linh đưa Vân Phong về thẳng phòng của nàng, ánh mắt vẫn cổ quái nhìn Lăng Thiên Túc đi theo ở phía sau, Vân Phong thấy vẻ mặt của Linh thì mỉm cười, "Ta còn vài lời muốn nói với Lăng gia chủ."

Linh gật đầu, "Lăng gia chủ, nói chuyện với Vân Tiểu Thư xong rồi thì mời tới nơi này một lát."

Lăng Thiên Túc nghiêm mặt gật đầu một cái, Linh ưu nhã xoay người rời đi, cả tòa nhà giờ chỉ còn mỗi Vân Phong ở lại nên yên tĩnh đi khá nhiều, hai người đứng giữa hành lang. Vân Phong cười, Lăng Thiên Túc đã hết chịu nổi, "Vân Phong, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Diệu Quang tiền bối vậy?"

"Mấy chuyện này nói ra dài dòng lắm, hơn nữa ta cũng không nhất thiết phải nói với Lăng gia chủ."

Lăng Thiên Túc nắm chặt hai nắm tay, gân xanh ẩn ẩn nổi lên. Ông ta chỉ có cảm giác muốn dạy dỗ nha đầu không biết trời cao đất dày trước mắt này, nhưng có lời nói của Diệu Quang đại nhân che chở, huống chi ngài vẫn còn nằm trong tay nàng, ông ta căn bản chẳng thể làm gì nhiều.

"Vân Phong, ngươi đừng đắc ý quá."


Vân Phong cười, "Lăng gia chủ, ngài nói mấy lời đó là ý gì?"

Da mặt của Lăng Thiên Túc lại giật lên, huyệt thái dương nhảy lên vài cái, "Nể mặt Diệu Quang đại nhân, ta không so đo với ngươi. Nếu Diệu Quang đại nhân đang ở trong tay ngươi, thì ngươi cũng phải tới Lăng gia một chuyến."

"Không được." Vân Phong dứt khoát đáp lại cho ông ta ba chữ, Lăng Thiên Túc lập tức giận dữ.

"Vân Phong! Đừng cho là ta không có cách đối phó với ngươi."

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, "Ta chẳng quan tâm ngài có cách đối phó với ta hay không, ta chỉ cho ngài biết là ta sẽ không cùng ngài đi tới Lăng gia." Tới Lăng gia? Nực cười! Nàng còn phải tới Trung Đại Lục, không rảnh thời gian quan tâm tới sự tình của cái nhà họ Lăng này, hơn nữa Diệu Quang tiền bối cũng nói sau khi hồi phục khỏe sẽ rời đi, đến lúc đó nàng và Lăng gia chẳng còn tý quan hệ.

"Ngươi không muốn theo ta về, ta sẽ bắt trói ngươi đem về!"

"Hay lắm, vậy tới thử coi?" Vân Phong tỏ vẻ cứng không được mềm không xong, nàng muốn làm gì là quyền của nàng, chẳng quan tâm người khác nói gì. Hiện giờ chuyện của Vân gia là hàng đầu, những thứ khác nàng chẳng quan tâm.

Lăng Thiên Túc thấy tình tình cứng mềm không được của Vân Phong thì bắt đầu nghĩ cách khác, bất kể thế nào ông ta cũng phải để cho Diệu Quang tới Lăng gia một chuyến, thế nào cũng phải bắt Vân Phong về Lăng gia một lần.

"Được rồi! Ngươi muốn điều kiện gì thì nói đi." Lăng Thiên Túc đổi cách khác, bắt đầu trao đổi điều kiện với Vân Phong, nhưng nàng vẫn như vậy, "Lăng gia chủ, ngài không cần phí sức quan tâm đâu."

Lăng Thiên Túc im bặt không biết nói gì, Vân Phong vẫn cố chấp khiến lửa giận rong bụng ông ta lại tăng vọt. Nhưng thân là Lăng gia chủ, Lăng Thiên Túc cũng chẳng phải người thường, vẫn cố gắng bình tĩnh suy tư nhìn Vân Phong.

"Có phải ngươi muốn tới Trung Đại Lục không?"

Vân Phong giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ điều gì, Lăng Thiên Túc thấy biểu hiện của Vân Phong thì càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, giọng nói cũng nhanh nhảu hơn, "Ngươi cho là Trung Đại Lục muốn là có thể tới sao? Nếu quả thực là như vậy, thì ba Điện Chủ đã chẳng cần phải ở lại đây. Mặc dù Trung Đại Lục là một thế giới khá giống với Đông Tây Đại Lục, nhưng khác biệt ở chỗ bên ngoài nó hoàn toàn được bao phủ bởi Không Gian Nữu Khúc. Không có năng lực đủ mạnh để mở được không gian đó, ngươi căn bản không cách nào có thể tới được Trung Đại Lục."

Ánh mắt của nàng trầm xuống, năng lực mở được không gian?

"Ngươi cho là đạt được tới cấp tôn giả là có thể mở được không gian sao? Ba Điện Chủ đã đạt tôn giả rất nhiều năm rồi, nhưng cả ba người họ có hợp lực lại cũng chẳng thể mở được lối đi không gian, mặc dù tư chất của ngươi không tệ, nhưng thực lực không quyết định tới khả năng khống chế không gian đâu."

Lăng Thiên Túc nói rất phải, Vân Phong cũng không cho là mình có thể tới Trung Đại Lục được dễ dàng, nếu không thì mảnh đại lục kia đã chẳng huyền bí đến như vậy, lời nói vừa nãy của Lăng Thiên Túc như khẳng định lại suy nghĩ trong lòng của nàng, muốn tới được Trung Đại Lục xem ra cần phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt rồi.

"Nếu như ngươi muốn tới Trung Đại Lục, Lăng gia có thể giúp ngươi." Lăng Thiên Túc nhìn chằm chằm vào Vân Phong, "Chỉ cần ngươi chịu cùng ta về Lăng gia một chuyến, ta có thể đưa ngươi tới được Trung Đại Lục, thế nào?"

Vân Phong im lặng, đây là một điều hiện khá tốt, trước mắt nàng vẫn chưa biết làm cách nào để mở lối đi tới Trung Đại Lục, mà ở Đông Tây Đại Lục thì ngoài Lăng gia ra chẳng ai có được năng lực này, nếu như chỉ dựa vào khả năng tu luyện của bản thân thì chẳng biết đến khi nào mới có thể làm được, tình huống của Vân gia ở Trung Đại Lục khiến nàng không thể chờ được nhiều thời gian như vậy.

Lăng Thiên Túc thấy Vân Phong vẫn trầm mặc không nói thì bắt đầu nôn nóng, chẳng lẽ ông ta đã đoán sai? Vân Phong không có ý định tới Trung Đại Lục sao?

Nàng từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lăng Thiên Túc, "Lời của Lăng gia chủ không sai, ta quả thực đang muốn tới Trung Đại Lục, nếu như Lăng gia chủ đã có ý trợ giúp, ta đương nhiên sao bỏ qua được chứ?"

Thần sắc trên mặt Lăng Thiên Túc thả lỏng, còn chưa kịp thở nhẹ thì đã nghe nàng nói tiếp, "Có điều ta nghi ngờ ngài lắm nha, liệu có bao nhiêu thành ý trong lời nói của Lăng gia chủ?"

Lăng Thiên Túc lập tức nhướn mày, "Ý ngươi là sao? Con người ta xưa nay nói chuyện luôn giữ lời."

Vân Phong cười nhạt không nói gì, tính tình ông ta lúc nào cũng không kiên nhẫn như vậy, "Được, ngươi nói thử xem nào?"

Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, khẽ nhếch môi, "Đương nhiên là muốn Lăng gia chủ cho vài thứ, dù sao cũng là cùng ngài tới Lăng gia, nguy hiểm không nhỏ đâu, không phải sao?"

Mặt mày của Lăng Thiên Túc tối sầm, hay lắm Vân Phong! Lúc này rồi mà vẫn muốn cắn ngược lại ông ta. Nhưng lần này ông ta tránh không thoát, xem ra bắt buộc phải chịu mất một miếng thịt lớn rồi.