Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 3 - Chương 50-1: Diệt sát (1)





Một cỗ uy áp truyền tử bàn tay của Vân Phong ra bốn phía, sắc mặt của vài cường giả kìa rốt cuộc cũng đại biến! Nàng ta đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể cưỡng ép mà dung hợp hai loại nguyên tố lại vào nhau? Trong lòng bàn tay Vân Phong, phong nguyên tố cùng lôi nguyên tố lại lần nữa phát ra thứ năng lượng bài xích mãnh liệt như lần trước, tựa như hai đứa trẻ thất thường không cho phép đối phương xâm chiếm lãnh thổ của mình mà đấu tranh lẫn nhau, thay phiên gào thét!

Lòng bàn tay Vân Phong càng dùng thêm lực, tinh thần lực trong cơ thể cứ trào ra cuồn cuộn, không ngừng bao trùm lên nguồn năng lượng nguyên tố đang bài xích lẫn nhau này. Dưới sự thúc đẩy của tinh thần lực hùng mạnh, cuối cùng hai luồng nguyên tố này cũng trở nên an ổn hơn, trong lúc tinh thần lực của Vân Phong không ngừng rót vào, lại trở nên bình ổn và biết điều hơn, để mặc Vân Phong dung hợp chúng lại cùng một chỗ:!

Năng lượng dao động khi dung hợp nguyên tố mang theo tính công kích rất lớn, bàn tay Vân Phong cũng đã trở nên huyết nhục mơ hồ như lần trước. Rõ ràng đang cảm giác được cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, nhưng Vân Phong vẫn đang cười. Nụ cười trên môi nàng càng lúc càng rộng, hệt như đang hưởng thụ cảm giác đau đớn vô tận ấy, hệt như đang hưởng thụ cuộc chiến lúc này!Die nd da nl e q uu ydo n

Máu tươi rơi tí tách trên mặt đất, tất cả thành viên hoàng thất đều nhìn Vân Phong lúc này đang ở trên không trung, còn có thứ không biết tên trong tay nàng, trong lòng không hiểu sao đã sinh ra một cảm giác sợ hãi, giống như có một chuyện vô cùng đáng sợ sắp xảy ra, đã sắp đánh đến nơi rồi!

"Ngăn nàng ta lại! Ngăn thứ trong tay nàng ta lại!" Vài vị cường giả đột nhiên hồi thần, thứ không ngừng phát ra uy áp kinh người trong bàn tay Vân Phong cứ khiến cho lòng những vị cường giả này không yên. Nếu để thứ kia thành hình, kết cục của tất cả mọi người ở nơi này đều chỉ có một---- chết không có chỗ chôn!

Ngay lập tức mấy vị cường giả đều đã ngầm hiểu, mấy bóng dáng đều công kích về phía Vân Phong. Bọn hắn không thể để cho nàng hoàn thành thứ này, bọn hắn không thể để cho tình huống kia xuất hiện!

"Đừng có cản trở chủ nhân của ta!" Thân sói của Tiểu Hoả phóng lên, tạo thành một luồng sáng mà chặn bước mấy vị cường giả. Ánh mắt của mấy người biến đổi, để lại một cường giả, mấy người khác lập tức vòng qua Tiểu Hoả mà tiếp tục công kích về phía Vân Phong: "Dừng lại!" Bóng dáng của Lam Dực cũng hoá thành một luồng sáng mà ngăn trước mặt đám cường giả, lập tức lại có hai bóng dáng vòng qua Lam Dực mà phóng về phía Vân Phong.

Hiện tại Vân Phong không có thời gian để bận tâm đến chuyện này, cũng không có bất kì sức lực nào để bận tâm về chuyện của bọn hắn. Điều nàng có thể làm là dung hợp nguyên tố trong tay, không thể xuất hiện một chút sai lầm nào trong tinh thần lực, nếu không sẽ dẫn đến việc tự nổ tung vô cùng nguy hiểm!

Đây là lần thứ hai Vân Phong tiến hành dung hợp nguyên tố, vẫn còn chưa quen lắm. Trong quá trình dung hợp Vân Phong cũng hiểu rằng đây là một quá trình đòi hỏi sự khéo léo rất cao, chỉ có không ngừng luyện tập, mới có thể nắm được kỹ năng dung hợp nguyên tố. Nếu không thì mỗi lần sử dụng tuyệt chiêu này đều phải duy trì trạng thái như vậy, kẻ địch chỉ cần cắt ngang một cái thì nàng cũng tự nổ tung cho xong việc rồi.


May mà hiện tại có Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Khúc Lam Y ở đây, nếu chỉ có một người Vân Phong, dưới tình huống như vậy cũng sẽ không dám dễ dàng sử dụng dung hợp nguyên tố. Vân Phong thả lỏng tâm tình mà giao lại toàn bộ cho bọn họ, nàng tin tưởng bọn họ, nhất định bọn hắn sẽ không để cho nàng phải chịu bất kì một thương tổn nào!

Hai bóng đang tiến gần về phía Vân Phong cũng cảm nhận được tiếng gió dữ dội. Nhìn Vân Phong đang đứng cách đó không xa, cảm thụ được năng lượng dao động trong tay nàng đang ngày càng một mãnh liệt hơn, tốc độ của hai vị cường giả cũng nhanh hơn rất nhiều, vũ khí cũng đã lấy ra trong tay, tập trung chiến khí chuẩn bị cho Vân Phong một kích!

"Chẳng lẽ các ngươi không thấy hiện tại không phải là lúc nên quấy rầy nàng ấy sao?" Theo giọng nói lười biếng của Khúc Lam Y vang lên, nháy mắt, một bóng dáng mảnh khảnh liền chắn trước mặt hai vị cường giả. Hai vị cường giả ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tính toán định để một người đối phó với Khúc Lam Y, một người khác sẽ đi tấn công Vân Phong, phút chốc hai vị cường giả lại bay theo hai hướng khác nhau. Khúc Lam Y bất động tại chỗ, khoé môi mang theo ý cười.

"Quả nhiên đều ngu ngốc như nhau."

Lời vừa nói xong, tay Khúc Lam Y đã nắm chặt về phía không trung, cường giả đã sắp tiến lại gần Vân Phong đột nhiên cảm thấy không gian quanh thân không hiểu vì sao lại xuất hiện sự vặn vẹo, dần dần hình thành một vòng xoáy màu đen. Sau một giây, đôi mắt trừng lớn của cường giả đã bị trùm kín bởi sự sợ hãi, bị vòng xoáy màu đen này hút vào, biến mất trên bầu trời bao la mênh mang!

Một vị cường giả khác thấy cảnh này, cả người dừng lại ngay lập tức, không dám hành động lộn xộn một chút nào, thân thể đều đã cứng lại ở nơi kia, tim vẫn đập như một con chuột đang chạy tán loạn. Thủ đoạn vừa rồi là cái gì? Trực tiếp thao túng không gian sao?! Điều này sao lại có thể!

Khúc Lam Y nhàn nhã đi tới trong không trung, nhìn vị cường giả có vẻ biết điều mà không có bất kì hành động lung tung nào kia, cười ha ha: "Coi như ngươi biết điều."

Trên trán cường giả đột nhiên toát ra một giọt mồ hôi lạnh, mồ hôi lại tiếp tục lăn xuống má, cánh tay hắn đã hoàn toàn cứng ngắc lại bên người, thâm chí cũng không dám vươn lên mà lau mồ hôi trên mặt! Lúc này, một luồng năng lượng dao động kinh người truyền đến từ phía Vân Phong, lấy Vân Phong làm trung tâm, hoá thành một vòng sóng, đột nhiên mở rộng ra bốn phía!


Vài vị cường giả bị chặn lại theo bản năng đều nâng mắt lên, nhìn về phía Vân phong. Nơi đó có một thiếu nữ đang đứng trên không trung, trên tay của nàng có một quả cầu nguyên tố mang theo ánh sáng rực rỡ đang trôi nổi. Nguyên tố màu xanh và màu tím đang không ngừng chuyển động bên ngoài quả cầu, mang theo vô số những tia chớp như những con rắn bạc, đang phát ra âm thanh trầm thấp.

Dung hợp nguyên tố, hoàn thành rồi! Dieenndkdan/leeequhydonnn

Một suy nghĩ này đều đồng loạt hiện lên trong đầu mấy vị cường giả--- chạy! Mấy người đều thực hiện ngay lập tức, lập tức thoát ra, chạy như điên ra khỏi đế đô Tạp Lan, Các thành viên hoàng thất nhìn thấy cảnh này, không khỏi đều có chút u mê, nhất là đế vương Tạp Lan, nhìn dáng vẻ chạy trốn chật vật của mấy vị cường giả kia, trong lòng thật sự vừa tức giận vừa vội vã!

"Vô liêm sỉ! Lại dám chạy trốn sao?" Tạp Y đứng bên căm giận mà gầm nhẹ một tiếng. Sắc mặt của Tạp Lan đế vương lại trở nên âm trầm hơn, ngọc bội truyền âm vẫn nắm chặt trong tay đột nhiên nhấp nháy vài cái. Tạp Lan đế vương khẩn trương cầm ngọc bội truyền âm lên, giọng nói của Liệt Đức Nhĩ truyền đến từ phía bên kia.

"Bệ hạ, hiện tại tình hình như thế nào rồi?"

Tạp Lan đế vương trầm giọng nói: "Tất vả cường giả hộ về đều bỏ chạy tán loạn rồi, dường như Vân Phong muốn dùng một chiêu thức kỳ quái gì đó, ngươi nhanh trở về đi!"

Nhất thời Liệt Đức Nhĩ ở bên kia không nói gì. Vào một khắc này bỗng nhiên Tạp Lan đế vương cảm giác được mình có chút bi ai, đường đường là hoàng đế của một đế quốc, tất cả các cường giả hộ vệ đều sợ hãi mà chạy mất, vất kẻ chủ tử là hắn ở trong này, cho dù Liệt Đức Nhĩ trở lại thì như thế nào? Một mình hắn căn bản không thể đối phó được với những người này, cho dù hắn có đối phó được Vân Phong, nhưng cũng không có cách nào để đối phó với người kia.

Tạp Lan đế vương có chút châm chọc tự giễu mà nhếch nhếch khoé môi, mọi chuyện tại sao lại phát triển đến mức này? Tới cùng là hắn đã bước sai chân ở đâu rồi?


Vân Phong đứng trên cao nơi không trung, nhìn xuống hoàng cung Tạp Lan phía dưới như một vị thần. Nhìn đám người của hoàng thất Tạp Lan kia, quả cầu năng lượng trong lòng bàn tay cũng đang phát ra những âm thanh trầm thấp, tựa như cũng đang rộn roạn. Vân Phong giơ tay lên cao, quả cầu nguyên tố được che kín bởi những con rắn bạc trên tay cũng trở nên sinh động hơn, hệt như cũng cảm nhận được tâm tình của Vân Phong.

" Vân Phong! Nếu ngươi dám động một chút, nàng ta sẽ mất mạng!" Giọng nói của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đều giật mình, tầm mắt quét về một phía nào đó trong không trung. Bóng dáng Liệt Đức Nhĩ xuất hiện trong không trung, người mà hắn đang khống chế trong tay lại đúng là Mộc Tiểu Cẩm đang không ngừng vùng vẫy, đúng là Mộc Tiểu Cẩm.

"Tiểu Cẩm!" Vân Phong trừng lớn mắt, nhìn nữ tử đang bị Liệt Đức Nhĩ chế trụ cổ và bả vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng lên, liều mạng mà giãy dụa. Liệt Đức Nhĩ túm chặt lấy nàng, trong lòng cũng vô cùng không chắc chắn! Nữ nhân này rõ ràng không phải là người Vân gia, nhưng tình huống khẩn cấp, ai biết ở Xuân Phong trấn còn có cường giả ở lại! Nếu không phải hắn giở chút thủ đoạn, chỉ sợ bây giờ đã phải trở về tay không rồi!

Liệt Đức Nhĩ dùng kế dụ Ngao Kim đi, vốn nghĩ muốn bắt Vân Thăng hoặc Vân Cảnh, lại không nghĩ rằng Ngao Kim lại trở về. Liệt Đức Nhĩ trong lúc hốt hoảng chủ có thể tuỳ tiện bắt lấy một người mà chạy, cuối cùng mới thấy người mà mình bắt lấy lại tiểu nha đầu này.

Vân gia chỉ có một nữ nhi là Vân Phong, tiểu nha đầu này chắc chắn không có khả năng là người của Vân gia. Giờ Liệt Đức Nhĩ có muốn hối hận cũng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể mang theo Mộc Tiểu Cẩm chạy về phía đế đô. Nếu Vân Phong không để ý đến tiểu nha đầu này, hắn cũng không thể quản được nhiều như vậy, chỉ có thể tự mình chạy trối chết thôi!

Tuy Liệt Đức Nhĩ là cao thủ đệ nhất của Tạp Lan, ngày thường thường bảo vệ bên người Tạp Lan đế vương, nhưng nói cho cùng quan hệ của hắn với hoàng thất Tạp Lan phần nhiều cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Hoàng thất Tạp Lan đã cho Liệt Đức Nhĩ thân phận cũng đãi ngộ cao nhất, cường giả ít nhiều gì cũng phải nể mặt mũi có chút đóng góp, mà Liệt Đức Nhĩ chính là cống hiến sức lực của mình để bảo vệ Tạp Lan đế vương. Nhưng trong lúc sống còn, Liệt Đức Nhĩ cũng sẽ không ngốc đến mức làm chuyện bỏ mình cứu người. Hắn là người thông minh, lúc nào cũng muốn bảo vệ mình trước tiên.

Không có chủ tử, còn có thể tìm lại, mà bản thân hắn, nếu đã không còn thì cái gì cũng đều không có.

Liệt Đức Nhĩ cũng chỉ giả vờ khống chế Mộc Tiểu Cẩm, một khi Vân Phong không để ý đến Mộc Tiểu Cẩm, Liệt Đức Nhĩ sẽ chạy thoát ngay lập tức. Hoàng thất Tạp Lan sống hay chết, dù là một chút hắn cũng không để ý.

"Tiểu Phong, đừng lo cho ta!" Mộc Tiểu Cẩm rướng cổ lên mà gào to, cả người cũng không vùng vẫy nữa. Dù sức lực của Liệt Đức Nhĩ khiến nàng rất đau đớn, nhưng khoé môi của Mộc Tiểu Cẩm vẫn mang theo ý cười: "Tiểu Phong, cho dù ngươi làm cái gì, ta vẫn sẽ ủng hộ ngươi!"


Vân Phong đứng nơi cao xa nơi không trung, nhìn về phía nữ tử đang gồng cổ mà điên cuồng hét lên ấy. Thời gian các nàng biết nhau không dài, nhưng trong lòng cũng đã xem đối phương như bằng hữu thân thiết của mình, Mộc Tiểu Cẩm, còn có ca ca của nàng Mộc Thương Hải. Vân Phong chậm rãi khép hờ mắt, năng lượng nguyên tố trong lòng bàn tay vẫn còn đangkêu gào, chẳng lẽ bây giờ, thật sự phải buông tha cho hoàng thất Tạp Lan như vậy sao? Không, nàng không cam lòng!

Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy Vân Phong lại trì hoãn động tác trong tay, trong lòng không khỏi vui vẻ: "Vân Phong! Mạng của tiểu nha đầu này ở trong tay ta, ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, nếu không ta sẽ giết nàng!" Tay Liệt Đức Nhĩ đặt trên cổ Mộc Tiểu Cẩm. Mộc Tiểu Cẩm nức nở một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì phải kiềm nén mà đã đỏ lên, lại vẫn tràn đầy ý cười. Cặp mắt to tròn đáng yêu kia vẫn tràn đầy ý cười, tràn đầy ý cổ vũ mà nhìn Vân Phong.

Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tay Liệt Đức Nhĩ tràn đầy sự chết chóc. Liệt Đức Nhĩ bị ánh mắt này của Vân Phong làm cho sợ hãi, tay bóp chặt Mộc Tiểu Cẩm không khỏi dùng thêm lực: "Lời của ta ngươi có nghe không?" Liệt Đức Nhĩ gào lớn một tiếng, Tạp Lan đế vương ở phía dưới nhìn thấy tình huống như vậy, không khỏi lạnh lùng cười: "Vân Phong, hiện tại ngươi dừng tay thì vẫn còn kịp, nếu không thì người thân cùng bằng hữu của ngươi đều sẽ phải bị chôn vùi tại nơi đây vì hành động lỗ mãng bây giờ của ngươi đấy."

Vân Phong khẽ mím môi. Khúc Lam Y chậm rãi đi đến bên người Vân Phong, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay kia của Vân Phong: "Ta đã nói rồi, người mà Vân Phong để ý đến, ta sẽ không để nàng bị thương."

Vân Phong ngơ ngác quay đầu, Khúc Lam Y cho nàng một nụ cười quyến rũ: "Tin ta không?"

Vân Phong gật gật đầu, tầm mắt quét đến trên người Mộc Tiểu Cẩm, không tiếng động mà hỏi: "Tiểu Cẩm, tin ta không? Tin ta sẽ không để cho ngươi phải chịu chút thương tổn nào không?"

Mộc Tiểu Cẩm nhìn ánh mắt như vậy của Vân Phong, mũi đột nhiên chua xót, nước mắt lại chảy dài xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, liều mạng gào lớn: "Tiểu Phong, ta tin ngươi, ta tin tưởng ngươi!"

Vân Phong nở nụ cười, đôi môi hồng nhuận chậm rãi nhếch lên, bằng hữu của nàng tin tưởng nàng như vậy, cứ yên tâm mà giao hết tất cả cho nàng như vậy. Cho dù là Khúc Lam Y không ở đây, cho dù liều chết nàng cũng sẽ không để cho Mộc Tiểu Cẩm phải chịu bất kì thương tổn nào, tuyệt đối sẽ không!

Năng lượng nguyên tố trong tay Vân Phong đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, những con rắn bạc bay lượn ở bên ngoài. Bàn tay Vân Phong nhẹ nhàng chuyển động hoá thân thành một con rắn, mang theo uy áp kinh người mà hướng tới hoàng cung Tạp Lan! dfienddn lieqiudoon

"Ngươi!" Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy thế công này, lập tức không hề suy nghĩ mà buông lỏng Mộc Tiểu Cẩm ra, cả người chạy ra bên ngoài đế đô như tia chớp, con ngươi đen của Vân Phong trở nên căng thẳng, thân thể cũng theo luồng năng lượng mà phóng tới chính diện của hoàng cung Tạp Lan. Thân thể của Mộc Tiểu Cẩm không ngừng rơi xuống từ không trung, nhưng trên mặt lại không có một chút sợ hãi nào. Bỗng nhiên, một cánh tay lại ôm chặt lấy nàng, trong nháy mắt lại có một sự ấm áp vây lấy nàng. Mộc Tiểu Cẩm ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt với ý cười nhẹ nhàng của Vân Phong.