Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 1 - Chương 16: Một chọi ba





“Rống –!!!!” Một tiếng rống nổi giận vang vọng ngoài Mê Vụ Sâm Lâm, tất cả ma thú cấp thấp hơn run cầm cập trong tổ, cho dù là tiếng rống giận dữ truyền đến từ rất xa, cũng đủ khiến chúng sợ hãi, bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm giờ phút này ngoài Vân Phong, gần như không thấy một ma thú, toàn bộ đều ẩn nấp.

“Sao đến một ma thú cũng không có? Mê Vụ Sâm Lâm gì kỳ thế!” Một giọng nói yếu ớt truyền ra, bên cạnh Mê Vụ Sâm Lâm, từ từ có mấy người tới, một nữ tử nhỏ xinh cùng một chàng thiếu niên cao ráo đi phía trước, phía sau hai người là ba chiến sĩ ngũ cấp, có vẻ là tùy tùng.

Thiếu niên nhìn Mê Vụ Sâm Lâm im ắng mà nhíu mày, tuy không thể tùy ý thấy ma thú trong Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng cũng không tĩnh lặng kỳ lạ như hôm nay.

“Chúng ta vào trong xem thử.” Thiếu niên mỉm cười với cô gái, cô gái còn quyệt miệng, vẻ mặt không muốn, miệng không ngừng nói thầm, “Hừ, chỉ là một khu rừng thôi.”

Thiếu niên không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt bắt đầu đề phòng, truyền cho đám tùy tùng một ánh mắt, ba chiến sĩ ngũ cấp lập tức sáng tỏ, toàn bộ tiến vào trạng thái đề phòng.

Quỷ dị im lặng như mặt biển tĩnh lặng dị thường, không cẩn thận sẽ bị quái thú giấu mình dưới mặt biển nhấn chìm xuống đáy, thiếu niên chỉ cảm thấy có chút đau đầu, Mê Vụ Sâm Lâm Xuân Phong Trấn mọi người đều biết có nguy hiểm, bên trong có ma thú hoành hành, nhưng đại tiểu thư đến Xuân Phong Trấn lại rất muốn đến đây, nói cái gì mà muốn mở rộng hiểu biết, thiếu niên cũng do áp lực của phụ thân mới phải chăm lo cho đại tiểu thư bốc đồng này.


Nhưng hiện tại thiếu niên đã có chủ ý trong lòng, Mê Vụ Sâm Lâm này nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu vào trong tiếp vẫn không có ma thú, bọn họ nên lập tức lui lại!

Nếu như không phải do Vân Phong, bọn họ vào đến Mê Vụ Sâm Lâm sẽ gặp được rất nhiều người đến săn ma thú tứ cấp, làm sao có thể không một bóng người, nghênh ngang như thế tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, nhất định sẽ trải qua ác chiến, ba ma thú ngũ cấp tụ tập cùng một chỗ, lửa giận và uy áp bùng nổ đã khiến tất cả ma thú dưới ngũ cấp chỉ có thể co đầu rụt cổ trong tổ của chúng, cho nên những người này mới có thể vào thoải mái như thế, mà cô gái kia mới có thể đánh giá, đây chỉ là một khu rừng thôi.

Ranh giới của khu vực ngoài và trung bộ Mê Vụ Sâm Lâm, ba ma thú ngũ cấp đã bắt đầu công kích, Hỏa Vân Sói ngũ cấp cao nhất, giữa đôi mắt đỏ bén nhọn là đồng tử đen thẳng đứng, có vẻ tà tứ dị thường, gầm lên giận dữ rồi, thân hình sắc lửa đỏ bí mật mang theo sóng nhiệt mạnh mẽ đánh tới Vân Phong, móng vuốt sắc nhọn mang theo nguyên tố đỏ rực cháy chụp đến vai Vân Phong!

Vân Phong nhắm mắt, cơ bắp và tế bào trong cơ thể mảnh khảnh bỗng tăng trưởng, lực lượng và phòng ngự phát huy tới cực điểm, nhìn móng vuốt sắc nhọn đang lao đến, Vân Phong nhẹ nhàng như không, trong chớp mắt Hỏa Vân Sói đánh xuống, chỉ bằng một tay nắm chặt mang theo sức mạnh của chiến sĩ ngũ cấp đánh mạnh vào sườn Hỏa Vân Sói!

“Gràooo!” Một tiếng dã thú kêu lên đau đớn, ánh sáng đỏ bị Vân Phong đánh bay sang bên, đập mạnh vào thân cây, cây rung lắc mạnh, “Rắc!” Khi Hỏa Vân Sói từ từ rơi xuống, cái cây bị nó va vào cũng gãy làm đôi.

Hỏa Vân Sói té chật vật trên mặt đất, tứ chi và thân thể khẽ run rẩy, ánh mắt màu đỏ lộ ra kinh hãi, nó muốn đứng lên, nhưng thân mình bị trúng đòn, lại phá mất tuyến phòng ngự nguyên tố của nó, trực tiếp hằn vào cơ thể!


Thân thể ma thú mạnh hơn con người rất nhiều, không chỉ vì chúng có thể dùng nguyên tố lực bao quanh mình để phòng vệ, mà thân thể của chúng cũng rất cường tráng, nếu như quyền vừa rồi của Vân Phong đánh vào con người, thế thì con người kia giờ chỉ còn là thịt vụn.

Một quyền, giải quyết một!

Tử Điện Báo và Liệt Phong Lang nhìn cảnh thảm thương của Hỏa Vân Sói thì há hốc mồm, Hỏa Vân Sói có thực lực mạnh nhất trong chúng, đã tới ngũ cấp cao nhất! Nhưng…… Lại bị tiểu oa nhi này một quyền đánh bẹt! Người này là chiến sĩ, nhưng chiến sĩ sao có thể có lực lượng khủng bố như thế!

Hay ….. Nàng là chiến sĩ cao cấp? Chỉ có chiến sĩ cao cấp mới có thể đạt tới cường độ khủng bố như thế, Tử Điện Báo vàLiệt Phong Lang liếc nhau, không biết nên khóc hay cười vì phỏng đoán này, tiểu oa nhi trước mắt mới mấy tuổi, chiến sĩ cao cấp? Ngay cả ma thú chúng nó cũng sẽ không có biến thái như vậy, huống chi là nhân loại nhỏ bé!

Oa nhi này nhất định có bí pháp có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng thực lực, nhất định là như vậy! Hai ma thú vốn muốn nhìn Hỏa Vân Sói thu thập tiểu oa nhi này, lại không ngờ Hỏa Vân Sói bị người ta một quyền thu phục, hai ma thú không khỏi có chút buồn bực, nhìn ánh mắt Vân Phong trở nên khát máu.

“Xem ra, ta vẫn bị coi thường.” Vân Phong cảm nhận được hai ma thú không lùi mà tiến tới, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giết gà dọa khỉ lại vô dụng, hai ma thú vẫn không sợ chết lao đến, một khi đã như vậy, nàng sẽ chơi cùng chúng.


Khóe miệng Vân Phong mang ý cười, bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra, nguyên tố lực màu xanh liền ngưng tụ trên bàn tay, phong nguyên tố màu xanh sinh động dị thường, nóng lòng muốn thử, hai ma thú vừa thấy, mắt thú đột nhiên trừng lớn, ma, ma pháp sư!

Vân Phong nhẹ nhàng vung tay, phong nguyên tố trong tay hóa thành mũi tên đột nhiên vọt tới chỗ hai ma thú, Liệt Phong Lang cũng thuộc phong hệ trong lòng vui vẻ, công kích của phong nguyên tố đối với nó mà nói không tạo thành nhiều thương tổn, ma pháp sư này nếu là phong nguyên tố, như vậy sẽ là đồ ăn trong bụng nó!

Liệt Phong Lang khẽ tránh, phong nguyên tố bao vây kỹ càng ngoài cơ thể, mắt sói trêu tức nhìn Vân Phong, lập tức miệng sói mở lớn, bằng tốc độ không người có thể sánh tấn công Vân Phong!

Nó có tự tin, phong nguyên tố đối với nó mà nói không tạo thành nhiều thương tổn, lại có gì mà e ngại, Hỏa Vân Sói cũng không có cách bắt tiểu oa nhi, xem ra là muốn rơi vào trong tay nó, nghĩ đến mình có khả năng trở thành thủ lĩnh ngoài đó, sát ý trong mắt càng đậm!

“Hừ!” Vân Phong hừ lạnh một tiếng, mắt mang hàn băng nhìn Liệt Phong Lang đánh tới mình, Liệt Phong Lang nhìn thấy ánh mắt của Vân Phong không khỏi run rẩy, có phải mình…… Không nên xông lên không?

Duỗi tay ra, lòng bàn tay Vân Phong lại xuất hiện nguyên tố lực, Liệt Phong Lang nhìn thấy nguyên tố kia, mắt báo động đột nhiên trừng lớn, như muốn vỡ cả hốc mắt, kia, đó là hỏa nguyên tố màu đỏ!


Vân Phong mỉm cười, giống như một tiểu ác ma, chờ con mồi tự đại tự động chui vào, hỏa nguyên tố trong tay phát ra từng trận sóng nhiệt, hỏa nguyên tố bạo ngược, lực công kích lại kinh người, Liệt Phong Lang như đã nghĩ đến kết cục, rất nhanh xoay người đổi hướng, nhưng Vân Phong làm sao có thể bỏ qua cho nó!

Hỏa nguyên tố trong tay đột nhiên bay lên, bỗng biến thành một đầu thú thật lớn, hỏa mục nhắm chặt đột nhiên mở, nơi đó là đôi mắt ngập sát khí! Liệt Phong Lang muốn chạy trốn, nhưng đã không còn đường trốn, đầu thú hỏa diễm mở miệng rộng, một miếng liền nuốt cả người Liệt Phong Lang, lúc đó, Liệt Phong Lang ngay cả cơ hội gầm rú cũng không có liền biến thành một đống tro tàn, chỉ còn lại một ma hạch màu xanh rơi xuống.

Ba ma thú ngũ cấp, một ngã trên mặt đất, nửa chết nửa sống, một hoàn toàn biến thành tro tàn. Vân Phong nâng mắt, nhìn thoáng qua Tử Điện Báo hoàn toàn hóa đá, Tử Điện Báo vừa thấy ánh mắt Vân Phong đảo đến, lập tức cong đuôi chạy, điên cuồng trốn vào Mê Vụ Sâm Lâm, Tử Điện Báo run rẩy, đứng đấy ngoài chờ chết còn có thể làm gì! Đó căn bản không phải tiểu oa nhi con người, nhất định là cao thủ biến hóa, nhất định thế!

Tử Điện Báo liều mạng chạy trốn, nháy mắt không còn bóng dáng, Vân Phong không khỏi bật cười, đánh không lại bỏ chạy, coi như thông minh. Cúi người nhặt ma hạch màu xanh, Vân Phong nhìn nhìn, ma hạch ngũ cấp hẳn là có thể bán giá tốt, không tệ. Đưa ma hạch vào vòng tay, Vân Phong từ từ tiêu sái đến bên Hỏa Vân Sói đang thoi thóp, Hỏa Vân Sói giờ phút này thật sự rất muốn giống Tử Điện Báo, nhưng nó muốn chạy cũng chẳng nổi.

Hỏa Vân Sói giờ phút này nằm trên mặt đất là một mảnh tuyệt vọng, cũng hối hận mình lỗ mãng, sớm biết rằng như vậy cho dù mạo hiểm bị bên trên xử phạt cũng chẳng dám liều mình ra đây, bên trong trung bộ còn nhiều ma thú lợi hại, cho tiểu oa nhi đi vào, cũng chẳng có mạng ra ngoài, ôi, cho dù là hối hận cũng chậm rồi.

Vân Phong lẳng lặng nhìn Hỏa Vân Sói một lát, cuối cùng lại không hề ra tay, xoay người đi mất, khi Vân Phong biến mất sau màn sương mù, Hỏa Vân Sói có chút buồn bực, người nọ sao lại đi? Xem nàng vừa rồi hẳn phải muốn giết mình chứ? Hỏa Vân Sói nghĩ mãi cũng không ra kết quả, cứ nửa chết nửa sống nằm kia, mắt sói là cảm khái sống sót sau tai nạn, không đợi nó cảm khái bao lâu, một âm thanh vang lên, “Là ma thú, là Hỏa Vân Sói ngũ cấp!”

Hỏa Vân Sói đưa tay sói ôm sườn, khi thấy người đi đến, mặt có chút run rẩy, con mẹ nó, cuối cùng lại gặp vận gì chứ, đi một lại đến cả đống!