Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 456: Phạm thiên long căn




Lâm Minh trong chiến đấu với Huyễn Xương đúng là chiếm ưu thế rất lớn, nhưng đây chỉ là chiến đấu giữa hai người bọn họ.

Chân chính đánh nhau triệt để, thì dù Lâm Minh có mạnh mấy đi nữa, cũng không chịu nổi Nam Hải Ma Vực người đông thế mạnh, không có khả năng với lực của một thân một mình chiến với một vài trăm cao thủ Tiên Thiên và chuẩn Tiên Thiên, huống chi còn có cường giả như Huyết Cốt, Khuê Xà.

- Huyễn Xương sợ hãi ư?

- Trước mặt mọi người lại cầu xin tha thứ?

- Huyết Ma đáng sợ như vậy sao?

- Như thế nào có thể?

Tử Vũ liếc mắt nhìn Hỏa Phủ, thấp giọng nói:

- Huyễn Xương dường như nhận biết Hoang Kích...

Trước đó sau khi Huyễn Xương đụng độ lần đầu tiên với Lâm Minh, mọi người thấy mặt hắn biến sắc, trên trán ướt đẫm mồ hôi, dường như phát hiện chuyện gì đáng sợ lắm, giải thích hợp lý nhất chính là, Huyễn Xương nhận biết Hoang Kích, mà Hoang Kích có chỗ nào làm cho Huyễn Xương quá sợ hãi như vậy?

- Có lẽ vậy...

Hỏa Phủ thì thào nói, tiếp sau đó cười khổ một tiếng:

- Xem ra Hoang Kích bất kể là xuất thân hay bối cảnh, cũng không phải chúng ta có thể tưởng tượng...

- Ừm...

Tử Vũ gật gật đầu, mặt lộ vẻ phức tạp. Mộng Ma là nhân vật cường đại loại nào, khiến người nghe tin đã sợ mất mật, nhưng vừa rồi lại bị Hoang Kích mặt không đổi sắc biến thành cái dạng này, mà tu vi của Hoang Kích, chỉ có Hậu Thiên sơ kỳ, quả thật khiến người ta khó mà tin được.

Lâm Minh trầm mặc không nói, nếu chiến tiếp, chỉ có kết quả lưỡng bại câu thương.

Tử chiến đến cùng, nhiều nhất là liều chết cùng Huyết Cốt và Khuê Xà, nhưng cũng không thay đổi được đại cục. Nếu chạy trốn, không nói phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, tiểu đội Hỏa Phủ còn lại là chết chắc rồi.

Hai loại kết quả này, cũng không phải điều Lâm Minh muốn nhìn thấy.

Huyễn Xương thấy dường như Lâm Minh có ý thối lui một bước, vội vàng nói:

- Về phần vấn đề dò đường, ta sẽ bảo võ giả chúng ta phái ra thi vệ đi trước, nếu thi vệ chết sạch, thì phái tiếp từng người võ giả dò đường, hai nhà chúng ta mỗi nhà xuất ra một nửa, ngươi thấy thế nào?

Nhưng mà hắn vừa nói ra, võ giả của liên minh thời chiến đều là được sủng ái mà lo sợ. Huyễn Xương đưa ra điều kiện, thật đúng là quá tốt!

Những thi vệ kia chính là một bộ phận chiến lực của võ giả Nam Hải Ma Vực, luyện chế một thi vệ phải hao phí rất nhiều tài nguyên và tâm huyết. Ở trong mắt mọi người, một thi vệ cấp bậc Tiên Thiên, còn có giá trị hơn so với một võ giả Hậu Thiên đỉnh phong.

Dùng thi vệ dò đường, có thể nói là Nam Hải Ma Vực đã xuất ra nhiều máu.

Võ giả của liên minh thời chiến đều có chút hưởng thụ không nổi. Rất nhiều thời điểm, một người lương thiện đột nhiên biến thành ác nhân, sẽ khiến người ta thóa mạ, nhưng một ác nhân, nhất là một ác nhân cường đại, đột nhiên biến thành người lương thiện, sẽ được người ta ghi tâm ơn đức.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Huyễn Xương như thế nào lại sợ hãi Lâm Minh đến mức này?

Bọn họ cũng không biết thân phận thật của Lâm Minh, Huyễn Xương là bị danh tiếng của Lâm Minh dọa cho hoảng sợ, Huyễn Xương rất tự hiểu lấy mình, người như thế, nếu không giết chết được, thì chính là mình tự tìm chết.

Hiện tại là lúc hắn gắng sức bù lại quan hệ giữa hắn và Lâm Minh. Nếu đã quyết định thì không chọc tới Lâm Minh, cũng không muốn hắn về sau ghi hận chính mình.

Lâm Minh nghi hoặc nhìn Huyễn Xương, dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Ngươi nhận ra ta à?

Trước đó dùng ra Lôi Hỏa Sát, còn rút ra Tử Huyễn thương, võ giả của liên minh thời chiến không biết, nhưng Huyễn Xương là đệ tử thiên tài của Nam Hải Ma Vực, hơn phân nửa là nhận được tin tình báo liên quan tới mình, nhận ra mình chẳng có gì lạ.

Huyễn Xương chợt ngưng trọng, về thân phận của Lâm Minh, thật sự quá mẫn cảm, Huyễn Xương cũng không muốn dẫn tới phiền toái trên thân. Huyễn Vô Cực đại trưởng lão của Tây tông cũng luôn nhìn chằm chằm vào chuyện này. Nếu bị người khác biết có thể mình sẽ rơi vào tội danh biết rõ tình hình mà không báo. Hơn nữa một hai tháng sau, nói không chừng thực lực của Lâm Minh lại lầ đột phá, đến lúc đó có cơ hội đến giết người diệt khẩu, cũng là chuyện rất có khả năng.

Nghĩ đến đây, Huyễn Xương giả bộ hồ đồ nói:

- Nhận ra, thiếu hiệp chính là Huyết Ma, không sai chứ!

Lâm Minh ánh mắt trầm xuống, cũng không tin lời nói của Huyễn Xương. Nhưng ở thời điểm này, truy cứu tiếp dĩ nhiên cũng không hề có ý nghĩa, đơn giản cứ im lặng không nói...

...

Âm Minh đảo, trên Nam Hải.

Lốc xoáy màu đen thật lớn xoay tròn không tiếng động, vô số nước biển bị lốc xoáy nuốt hết, không có phát ra một tia thanh âm, im lặng một cách quỷ dị.

Mười hai trưởng lão mặc áo bào đen, lăng không đứng ở trên lốc xoáy, vẫn như trước không có tìm được bất kỳ biện pháp giải quyết nào.

- Nếu cứ tiếp tục thế này, không tới mấy ngày, sẽ có rất nhiều lão quái Toàn Đan, thậm chí là cường giả Mệnh Vẫn tới đây. Ma đạo, chính đạo, Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực, thậm chí các vực xa hơn... Đến lúc đó, khó tránh khỏi sẽ có một trận ác chiến, nói không chừng, cái mạng già của lão phu cũng phải nằm lại ở nơi này. Huyễn Vũ Thiếp! Không phải ngài muốn cho chúng ta ở tình huống không biết chút gì, đi liều mạng với những lão già kia chứ!

Yên lặng hồi lâu sau, một trưởng lão mặt mang mặt nạ chậm rãi nói, thanh âm khàn khàn mà trầm thấp.

Huyễn Vũ Thiếp trong miệng hắn, chính là tông chủ của Ma Vực Tây tông.

Tuy rằng Huyễn Vũ Thiếp đã gần ngàn tuổi, nhưng là võ giả sau khi trải qua Mệnh Vẫn lần thứ hai, thoát thai hoán cốt, trọng tố thân thể, thọ nguyên sẽ kéo dài rất lâu, dung mạo sẽ càng trở nên trẻ tuổi, cộng thêm một ít bí thuật dưỡng nhan làm cho nàng thoạt nhìn giống như một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, phong tình vạn chủng.

- Hì hì...

Huyễn Vũ Thiếp cười cười, nhưng không có lập tức trả lời, liếc mắt nhìn nam nhân âm lãnh ở bên cạnh, người này chính là Huyễn Vô Cực sư phụ kiêm tằng tổ của Lôi Mộ Bạch.

Hai người dùng chân nguyên truyền âm rất nhanh trao đổi gì đó, trưởng lão mặt nạ chỉ là yên lặng chờ đợi.

Sau một lát, Huyễn Vũ Thiếp đột nhiên cười khúc khích, trong lúc nhất thời đột nhiên sinh ra mị hoặc:

- Chu trưởng lão vẫn còn không tin ta à, tuy nhiên lần này sau khi mở ra chiến trường thượng cổ, cũng đúng là chuẩn bị báo cho các vị biết tình huống ở bên trong!

“Địa phương nào có người luôn có tranh đấu”, mặc dù là nội bộ Nam Hải Ma Vực, cũng tồn tại phân tranh quyền lực cùng ích lợi, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Lúc trước U Ma đế thành bị hủy diệt, tàn quân của U Ma đế thành chạy trốn tới Nam Hải, trong số đó còn có U Minh đại đế, còn có rất nhiều huyết mạch trực hệ của ma tướng của hắn lưu lại.

Trong huyết mạch dòng họ khác nhau, khó tránh khỏi sẽ có xung đột ích lợi. Ai cũng muốn chiếm được tài nguyên, bọn tiểu bối thì muốn nhất phi trùng thiên, các trưởng lão thì muốn vượt qua Quỷ Môn quan Mệnh Vẫn này... Điều này cũng làm cho quan hệ trong dòng họ không được hòa hợp lắm.

Lúc trước Thượng Cổ ma quyển và bản chép tay của Ma Đế chính là bị nhất mạch họ Huyễn hậu nhân trực hệ của U Minh đại đế thu được. Bản chép tay của Ma Đế trước nay luôn ở trong tay Huyễn Vô Cực và Huyễn Vũ Thiếp.

Lần này mở ra chiến trường thượng cổ, nếu không phải cần có các trưởng lão Nam Hải Ma Vực khác hỗ trợ, thì có lẽ Huyễn Vũ Thiếp cùng Huyễn Vô Cực sẽ lựa chọn tự mình độc chiếm bảo tàng của Ma Đế.

Trưởng lão họ Chu phất tay áo, bình tĩnh nói:

- Lão phu rửa tai lắng nghe!

Huyễn Vũ Thiếp cười cười nói:

- Là như thế này, lúc trước Ma Đế dùng thế giới tàn phá của chiến trường thượng cổ làm động phủ, ở trong này thành lập đế cung, bên trong có vô số bảo vật!

Trưởng lão họ Chu nhíu nhíu mày, nói:

- Theo lão phu biết, Ma Đế không có ngã xuống ở Thiên Diễn đại lục, mà là phi thăng Thần Vực mới phải? Một khi đã như vậy, trước khi hắn phi thăng, các thứ trong động phủ như thế nào còn lưu lại?

Trừ phi là đột ngột ngã xuống, nếu không ai cũng sẽ không để lại các vật này nọ trong động phủ, mà không mang theo.

Huyễn Vũ Thiếp cười yêu kiều, nói:

- Chu trưởng lão an tâm một chút chớ nóng vội! Không sai! Thời điểm Ma Đế phi thăng Thần Vực, quả thật đã mang đi bảo vật, tuy nhiên... Cũng còn một số vật không mang đi!

- Thiếp thân mời các vị đến, tốn khí lực lớn như vậy mở ra chiến trường thượng cổ, tự nhiên không có khả năng uổng phí công phu! Dựa theo bản chép tay của Ma Đế ghi lại, có hai kiện đồ vật, Ma Đế vẫn chưa mang đi, thứ nhất chính là... Dược viên!

Dược viên? Trưởng lão họ Chu vừa động trong lòng, trên mặt cũng không đổi sắc, lẳng lặng đợi Huyễn Vũ Thiếp nói tiếp.

- Thế giới tàn phá này quy tắc đặc thù, cộng thêm lớp lớp pháp trận của Ma Đế bố trí, khiến cho chỗ dược viên này không tầm thường! Thời điểm Ma Đế phi thăng, đương nhiên là đã mang đi một số dược vật quý báu, tuy nhiên, một số dược vật không đủ năm tuổi, hắn mang đi cũng không có ý nghĩa, nên lưu lại trong dược viên, cho chúng ở dưới tấm bổ của pháp trận và quy tắc đặc thù, tự trưởng thành. Hiện nay, đã qua hơn mấy vạn năm!

Huyễn Vũ Thiếp chậm rãi nói xong, trưởng lão họ Chu nghe tới đây đuôi lông mày nhảy lên:

- Hơn mấy vạn năm?

Bình thường dược vật mấy ngàn năm tuổi đã cực kỳ quý báu rồi, dược vật mấy vạn năm vậy còn quý giá biết bao!

- Không có bao nhiêu dược vật có thể sống tới mấy vạn năm đâu!

- Đúng vậy, quả thật rất ít! Dược vật trong dược viên Ma Đế, phần lớn hẳn là đã chết héo. Tuy nhiên, có một loại cực kỳ quý báu, tên là Phạm Thiên Long Căn, Phạm Thiên Long Căn thọ mệnh có thể đạt tới hơn mười vạn năm!

- A? Đây là vật gì?

Trưởng lão họ Chu có hơi kinh ngạc. Nghe ra ý của Huyễn Vũ Thiếp, đây là thiên tài dị bảo nào đó cực kỳ quý báu, nhưng hắn cũng chưa nghe nói qua.

- Theo miêu tả trên bản chép tay của Ma Đế, đó là dược vật quý hiếm dùng để đổi máu tẩy tủy. Trên bản chép tay của Ma Đế miêu tả có một bộ công pháp Luyện Thể, tên là Hỗn Độn Cương Đấu kinh, dường như sử dụng Phạm Thiên Long Căn này, có thể luyện chân nguyên nhập tủy!

- Chân nguyên nhập tủy?

Chu trưởng lão nhướng mày:

- Chân nguyên nhập tủy, đối với chúng ta ý nghĩa cũng không lớn. Hiện tại lão phu cũng không có hứng thú với công pháp Luyện Thể gì nữa!

Các trưởng lão tại đây, chân nguyên đều đã ngưng kết trong đan điền, kết thành Toàn Đan, lúc này lại đi luyện một bộ công pháp Luyện Thể cơ sở nhất, bắt đầu lại từ đầu, cho dù công pháp Luyện Thể này tốt mấy đi nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

- Ha ha... Dĩ nhiên, thiếp thân cũng không có hứng thú. Tuy nhiên theo bản chép tay của Ma Đế ghi lại, sau khi trải qua Phạm Thiên Long Căn này tẩy tủy đổi máu huyết, hẳn là có thể tăng cao vài phần xác suất thành công độ Mệnh Vẫn!

- Cái gì!?

Lần này chẳng những là Chu trưởng lão, mà tất cả trưởng lão ở đây đều mặt hơi đổi sắc, tăng cao xác suất thành công độ Mệnh Vẫn!

- Có thể tăng cao mấy thành?

Chu trưởng lão cố đè nén kích động trong lòng.

Mệnh Vẫn, giống như một cái lạch trời vắt ngang ở trước mặt võ giả Toàn Đan, độ Mệnh Vẫn chính là vượt qua Quỷ Môn quan. Rất nhiều võ giả Toàn Đan Chí Cực, kỳ thật tu vi đã có thể độ Mệnh Vẫn, nhưng cũng không dám độ. Không độ Mệnh Vẫn có lẽ còn có thể sống hơn trăm năm, độ Mệnh Vẫn rất có thể sẽ lập tức chết ngay!

Hơn nữa khiến mọi người tuyệt vọng chính là, ai cũng không biết chính mình có mấy lần Mệnh Vẫn, độ một lần tiếp một lần thật dễ khiến người ta tuyệt vọng.

Thiên tài địa bảo có thể tăng cao tỷ lệ thành công độ Mệnh Vẫn, cho dù vẻn vẹn chỉ là xác suất một vài thành, cũng đủ để dẫn tới tranh đoạt điên cuồng của vô số lão quái Toàn Đan Chí Cực...