Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 318: Thú triều đột kích




- Của riêng?

Triệu Nham Danh ngây ngẩn cả người.

- À... Là một vị tiền bối tặng cho ta!

Đối với Xích Viêm lão tổ, đại năng Toàn Đan bậc này mà nói, một con hung thú tọa kị trưởng thành có thể đạt tới Tiên Thiên kỳ, đương nhiên không coi là quý báu gì.

- Tặng...

Triệu Nham Danh nuốt một ngụm nước miếng, không thể tưởng tượng vị tiền bối theo như lời Lâm Minh là nhân vật cấp bậc gì, tùy tiện lấy ra hung thú cấp Tiên Thiên đã thuần hóa để tặng người?

Trong ba mươi sáu nước và mười sáu gia tộc tu võ, trừ Kính Thiền quốc, gia tộc họ Trương cùng một số ít thế lực có được cao thủ Tiên Thiên, các thế lực còn lại vốn chưa từng xuất ra hạng nhân vật này. Nếu một quốc gia có thể có một cao thủ Tiên Thiên tọa trấn, thì có thể ngủ yên vô lo, hoàn toàn không cần lo lắng địch quốc đến xâm phạm, về phương diện ngoại giao chiếm thế chủ động rất lớn, nói ra điều gì chính là theo đó.

Nếu quốc gia nào dám đắc tội với họ, chỉ cần một cao thủ Tiên Thiên tới, trong một đêm là có thể lấy thủ cấp của hoàng đế!

Cho nên nói, một đầu hung thú sau khi trưởng thành thực lực đạt tới cấp Tiên Thiên này, giá trị không thể đo lường.

Loại vật như thế mà lại lấy ra tặng cho Lâm Minh...

Triệu Nham Danh cũng không biết nên cảm khái như thế nào, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng tiếc hận con Phi Thiên Giao này còn chưa có trưởng thành, nếu không có thêm trợ lực của cấp bậc Tiên Thiên, có lẽ thú triều lần này cũng không là vấn đề gì lớn.

Tin tức Lâm Minh trở về, do thành chủ phủ cố ý tuyên truyền, giống như sóng thủy triều nhanh chóng loan truyền khắp toàn bộ Thanh Tang thành. Buổi sáng cùng ngày, người chạy nạn từ Thanh Tang thành đã giảm bớt chín thành, thậm chí một số người vốn đã ra khỏi thành, nhận được tin tức liền quay trở lại.

Đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ cũng không rõ ràng lắm Lâm Minh có thể dẫn tới tác dụng như thế nào ở đại thế thú triều đột kích, chỉ biết, Lâm Minh là anh hùng xuất thân từ Thanh Tang thành, có Lâm Minh ở đây, vô hình trung mọi người nhiều thêm một tín niệm tinh thần.

Thời gian giữa trưa, tại thành chủ phủ...

Lâm Minh trở về tự nhiên kinh động giới cao tầng của Thanh Tang thành. Nếu là ở thời điểm thường ngày, với thân phận của Lâm Minh, nhất định đã tổ chức một yến hội quy mô long trọng, đón gió tẩy trần cho Lâm Minh, bao gồm các nhân vật nổi tiếng xã hội của các thành thị lân cận Thanh Tang thành, toàn bộ sẽ tập trung đến trong yến hội, kiến thức phong thái của vị anh hùng Thanh Tang thành này.

Nhưng mà hiện tại, đối đầu với kẻ địch mạnh, lòng người hoảng sợ, đương nhiên không phải thời điểm tổ chức yến hội.

Ở trung tâm đại sảnh hội nghị của thành chủ phủ, bày ra một cái bàn dài mười thước, sáu bảy người ngồi vào chỗ của mình chung quanh bàn. Những người này đều là nhân vật nắm quyền trong Thanh Tang thành, bao gồm gia chủ các đại gia tộc, cùng với thành chủ, phó thành chủ Thanh Tang thành.

Thành chủ Triệu Nham Danh đầu tiên đứng lên, nói:

- Lâm thiếu hiệp! Đầu tiên ta đại biểu toàn thể già trẻ của Thanh Tang thành cảm tạ Lâm thiếu hiệp có thể ở thời điểm thú triều bùng nổ này, không ngại xa vạn dặm cấp tốc trở về...

Lâm Minh khoát tay chặn lại nói:

- Triệu thành chủ! Lời nói khách sáo không cần phải nói ra, ta cũng là người của Thanh Tang thành!

- À... Vậy lời nói khách sáo ta không nói. Lần này chúng ta lâm thời hội nghị chính là thảo luận nếu như thú triều bùng phát, Thanh Tang thành nên làm thế nào ngăn địch! Trước ta xin giới thiệu một chút mấy vị ở đây, đây là Chu Bình tướng quân thống lĩnh một vạn quân đóng ở Thanh Tang thành!

Triệu Nham Danh chỉ vào một nam nhân trung niên ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị nói. Người này tu vi đạt tới Ngưng Mạch trung kỳ, lông mày dài rậm, chân mày hơi nhếch lên, lộ ra ánh mắt sắc bén đặc biệt.

- Chu Bình ra mắt Lâm thiếu hiệp!

Chu Bình hơi hạ thấp người, ôm quyền, mỉm cười nói. Tuy rằng lời nói cung kính, Lâm Minh lại cảm nhận được vài phần ý lạnh trong vẻ tươi cười của đối phương.

“Chu Bình? Người của gia tộc họ Chu?”.

Thanh Tang thành cũng chỉ có mấy đại gia tộc, Lâm, Chu, Trang, Tạ, Lữ... Trong đó Chu gia vốn trước nay đều là gia tộc đệ nhất của Thanh Tang thành, bởi vì trong gia tộc bọn họ xuất ra nương nương, hơn nữa đứa con của nương nương đó còn được phong thân vương, cũng chính là thập hoàng tử Dương Chấn của đương triều. Từng một lần là địch nhân lớn nhất của thái tử người kế thừa ngôi vị hoàng đế đương triều.

Nhưng đến sau này, Chu Viêm con cháu thiên tài của Chu gia bởi vì đủ loại xung đột với Lâm Minh, kết quả bị bức đến hoàn cảnh gần như cùng đường, cuối cùng Chu gia lại vì đại cục bất đắc dĩ buộc phải trục xuất Chu Viêm ra khỏi gia tộc.

Nhưng dù vậy, mâu thuẫn giữa Chu gia với Lâm Minh cũng không có bởi vậy mà hóa giải. Lâm Minh chính là ủng hộ thái tử, mà Chu gia lại bị cột chung trên một chiếc thuyền với thập hoàng tử. Đến sau này, Lâm Minh vừa mới trở thành đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, thái tử nhờ vậy mà đắc thế, còn địa vị của thập hoàng tử rơi vào tình thế nguy cơ nguy ngập. Dưới tình huống như vậy, tình cảnh của Chu gia có thể nghĩ mà biết.

Thậm chí ngay cả Chu Bình hiện giờ ở vị trí quân chủ Hộ Vệ quân của Thanh Tang thành, cũng khó có thể giữ được. Vì lẽ đó, sao Chu Bình có thể không hận Lâm Minh?

Hơn nữa Chu Viêm còn là cháu ruột của Chu Bình. Chu Bình nhìn Chu Viêm lớn lên, nhìn hắn thiên tư hơn người, vừa mới tiến vào Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ, thậm chí tương lai có thể trở thành người thừa kế của Chu gia, nhưng cuối cùng bị Lâm Minh bức đến nỗi lên trời không đường, xuống đất không cửa, đến nay đã hoàn toàn mất liên hệ với gia tộc, không biết sống chết.

Triệu Nham Danh tiếp tục giới thiệu với Lâm Minh những người khác, Lâm Minh cười đáp lại, nhưng từ đầu đến cuối luôn cảm giác trong ánh mắt mỉm cười của Chu Bình mơ hồ ẩn chứa sát ý. Sát ý này cũng không rõ ràng lắm, nếu không phải linh hồn và cảm giác của Lâm Minh đều vượt cao hơn người một cấp, khẳng định không cảm nhận được.

Sau khi giới thiệu xong tất cả thành viên hội nghị, Triệu Nham Danh nói:

- Như vậy hiện tại, ta giới thiệu một chút với chư vị tình hình ở dãy núi Thanh Tang, dãy núi Thanh Tang kéo dài sáu ngàn dặm, đầu mút phía nam kéo dài vào Nam Cương, ở nơi đó được gọi là dãy núi Nam Chiếu. Tại đó bao phủ một mảng lớn rừng rậm nguyên thủy, trong đó hung thú cấp hai, cấp ba nhiều đếm không xuì cũng có rất nhiều hung thú tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ, thậm chí còn có hung thú cấp bốn tương đương với võ giả Hậu Thiên!

- Nếu thú triều bùng nổ, với thực lực hiện tại của Thanh Tang thành chúng ta rất khó chống đỡ. Tuy nhiên, chúng ta cho rằng, xác suất thú triều bùng phát vẫn là chiếm một phần nhỏ, dù sao hung thú trong dãy núi Nam Chiếu cách Nam Cương gần hơn chúng ta. Nếu thú triều bùng phát, hẳn là chúng có khuynh hướng tấn công bộ lạc Nam Cương, mà không phải bỏ gần cầu xa, bôn ba chạy năm, sáu ngàn dặm đến công kích Thanh Tang thành...

Triệu Nham Danh nói xong, liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái. Hiện tại đa số người của Thanh Tang thành vẫn mang tâm lý may mắn trong lòng, cho rằng khoảng cách quá xa, xác suất thú triều bùng phát không lớn. Nếu thật sự thú triều bùng phát mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn hung thú đến tấn công Thanh Tang thành, như vậy ngay cả một vạn quân phòng thủ của Thanh Tang thành cũng không đủ để nhét kẽ răng hung thú... Thanh Tang thành rất khó kiên trì đợi đến lúc đại quân cứu viện đến.

Lâm Minh trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

- Ta không biết dãy núi Nam Chiếu có thể bùng phát thú triều hay không, tuy nhiên ta có thể khẳng định, một khi dãy núi Nam Chiếu bùng phát thú triều, như vậy đàn hung thú tuyệt đối sẽ không tấn công Nam Cương, mà sẽ bôn ba năm, sáu ngàn dặm, đến tấn công Thanh Tang thành chúng ta!

- Hả? Vì cái gì?

Triệu Nham Danh nghe xong lời nói của Lâm Minh, trong trong lòng chợt ngưng trọng hỏi. Tuy rằng Lâm Minh tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận của hắn như thế, hẳn là sẽ không nói lung tung.

Lâm Minh nói:

- Bởi vì thú triều lần này là do người bày ra, mà mục tiêu của đối phương chính là toàn bộ mười chín tông môn tam phẩm nước phụ thuộc của Thần Hoàng châu, Thất Huyền cốc chúng ta cũng bao gồm trong đó, mà Nam Cương chỉ là vùng đất xa xôi vốn không có tông môn lớn, tự nhiên sẽ không bị liệt vào mục tiêu công kích!

- Cái gì?

Lâm Minh vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi!

Là do người bày ra?

Trải rộng toàn bộ Thần Hoàng châu?

Thất Huyền địa khu cốc quản hạt chính là một trong số đó?

Đây là tin tức quá mức nghe rợn cả người, mọi người ở đây trước đó vốn chưa từng nghe nói qua Thần Hoàng châu, tuy nhiên nghe ra ý của Lâm Minh, Thất Huyền cốc chẳng qua chỉ là một trong mười chín tông môn tam phẩm của Thần Hoàng châu. Nói cách khác, phạm vi của Thần Hoàng châu thực có thể so với phương viên mấy chục vạn dặm, thậm chí lớn hơn mấy chục lần so với Thất Huyền địa khu!

Phần pháp lực này phải khủng bố đến mức nào, mới có thể khởi động hung thú trong phạm vi trăm vạn dặm cùng một lúc bùng phát tập thể thành thú triều?

Với kiến thức của họ, hoàn toàn không thể tưởng tượng.

- Lâm thiếu hiệp, ngài nói lời này nghe ra, có điểm giống như bút ký thần tiên ma quái hoặc là truyện ký thể tiểu thuyết...

Chu Bình gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, mặt mang theo vẻ tươi cười nói. Vẻ tươi cười của hắn làm người ta rất khó nghe ra ý chế giễu, hay là châm chọc trong lời nói của hắn.

- Chu quân chủ không tin?

Lâm Minh nheo mắt, hỏi.

- Tin chứ! Lâm thiếu hiệp là thân phận loại nào, sao có thể ăn nói lung tung, lời nói nói ra tự nhiên từng câu là thực. Chẳng qua tại hạ ở Thanh Tang thành chỉ là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, không thể tưởng tượng tới sức mạnh to lớn kia mà thôi!

Khi Chu Bình nói, trên mặt trước sau đeo vẻ tươi cười cung kính, dường như hắn đúng là nói rất khiêm tốn.

Lâm Minh bật cười nhạt một tiếng, nhưng không có lên tiếng trả lời.

Chu Bình lại nói tiếp:

- Nếu Lâm thiếu hiệp chắc chắn như thế, và vừa nghe bùng phát thú triều liền chạy thẳng đến Thanh Tang thành, như vậy Lâm thiếu hiệp nói xem, chúng ta nên làm thế nào chống đỡ?

- Cường thủ, chờ tiếp viện tới trợ giúp!

- À... Theo ta được biết, Lâm thiếu hiệp có một con tọa kị tương đương với võ giả Hậu Thiên hậu kỳ, tên là Phi Thiên Giao! Phi Thiên Giao này hẳn là chiến lực mạnh nhất của Thanh Tang thành ta hiện giờ, không biết Lâm thiếu hiệp có đồng ý giao Phi Thiên Giao này cho quân đội mượn dùng một chút hay không?

Chu Bình nhướng lên đuôi lông mày, không nhanh không chậm nói.

- Hả?

Lâm Minh nhíu nhíu mày, mượn Phi Thiên Giao?

Chu Bình vì cái gì muốn mượn Phi Thiên Giao? Một con Phi Thiên Giao, tác dụng đối với quân đội cũng không lớn.

Hiện giờ Phi Thiên Giao còn chưa có trưởng thành, ở trong loại thú triều đại quy mô này, nếu sử dụng không thích đáng, vị tất không có nguy hiểm bỏ mình. Lâm Minh cũng không muốn cho quân đội mượn Phi Thiên Giao, đến lúc đó chết đi, bọn họ chỉ nói một câu thật có lỗi, thì mình có thể nói gì được.

Nghĩ như vậy, Lâm Minh nói:

- Phi Thiên Giao trời sinh tính kiệt ngạo, binh sĩ các ngươi không thể khống chế. Cho các ngươi ngươi mượn cũng vô dụng, ngược lại ở với ta nơi này, có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất!

- Phải không... Vậy thật đáng tiếc!

Chu Bình hơi nhếch khóe miệng một cái, thầm than đáng tiếc.

Vốn thú triều lần này chính là cơ hội cực tốt, thừa dịp hỗn loạn giết chết Lâm Minh!

Hiện giờ Chu gia cũng giống như thập hoàng tử, đã không có đường lui, mà chỉ cần Lâm Minh không chết, thất bại của họ đã thành định cục.

Hôm trước, Âu Dương Bác Duyên bởi vì thảm án Lãm Nguyệt tông diệt môn mà bị triệu hồi về tổng tông Thất Huyền cốc. Trước khi đi, Âu Dương Bác Duyên để lại hai người thân tín, một người ở lại Thiên Vận thành, một người ẩn nấp ở Thanh Tang thành.

Người ẩn nấp ở Thanh Tang thành này, thực lực đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, khoảng cách Hậu Thiên đỉnh phong chỉ kém một bước.

Ở Chu Bình xem ra, nếu Lâm Minh là một người trở về, bằng vào người thân tín của Âu Dương Bác Duyên lưu lại này, là có thể chắc cú giết chết Lâm Minh.

Nhưng hiện tại, Lâm Minh có một con Phi Thiên Giao, Phi Thiên Giao này chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa thực lực đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, có nó ở bên cạnh, muốn giết chết Lâm Minh tất nhiên không dễ dàng...

Cho nên Chu Bình lên tiếng muốn mượn Phi Thiên Giao cho quân đội, nhưng lại bị Lâm Minh từ chối.