Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 313: Diệt xích nguyệt




Trong tháp, ngọn lửa nến bập bùng trong gió, chiếu rọi những bóng người lúc lớn lúc nhỏ.

Xích Nguyệt giáo chủ sắc mặt lạnh nhạt, một tay vuốt pháp trượng, theo pháp trượng rung chuyển, đầu lâu trên trượng va chạm vang lên cụp cụp.

Tân nhiệm Hỏa Xi đại tướng quân cũng rút ra trọng kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, người này là võ tướng phái thực lực đánh nhau trong quân đội đi lên, trải qua chém giết chiến trường không biết bao nhiêu lần, cũng gặp bảy tám lần thích khách, lần này đối mặt với khách không mời, căn bản không làm hắn có một chút sợ hãi.

Gió đêm lướt qua, một cái bóng đen như âm hồn hiện ra ở cửa sổ đá, trong tay bóng đen cầm trường thương màu tím, sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân lan tỏa sát khí.

- Hử? Ngưng Mạch sơ kỳ?

Hỏa Xi đại tướng quân nhướng mày, tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ lại dám xông vào thánh địa Hỏa Xi giáo, đúng là không biết chữ “Chết” như thế nào!

- Ha ha, vốn ta còn tưởng là ai tới, thì ra là một tên ngu ngốc, Ngưng Mạch sơ kỳ cũng dám lên cửa chịu chết, hắc hắc!

Tù trưởng đầu mập cười hung ác, ánh mắt liếc ra sau lưng Lâm Minh.

- Ngươi còn có đồng bọn phải không, gọi hắn xuất hiện đi, đừng giấu đầu lộ đuôi nữa! Tiễn các ngươi cùng lên đường!

Tù trưởng đầu mập nói rồi trong tay bùng lên ánh lửa, đây là Truyền Âm phù, hắn đang muốn dùng để cảnh báo. Tù trưởng đầu mập sẽ không thật cho rằng Lâm Minh ngu ngốc, mà cho rằng Lâm Minh chỉ có chút thực lực như vậy đã nhảy ra, quá nửa là có cao thủ trốn bên ngoài chờ đợi đánh lén.

Tuy rằng nguy hiểm rất nhỏ, nhưng tù trưởng đầu mập cũng không muốn dùng sinh mệnh của mình đi mạo hiểm.

Trong đại điện, chưởng giáo Hỏa Xi luôn im lặng, hắn nhìn thấy Lâm Minh còn thoáng sững sờ một lát, tiếp theo hắn nhanh chóng nhớ ra Lâm Minh. Mấy tháng trước, chính là thiếu niên này giết chết Xi Cốt Đả, tiếp theo bị phân thân Hỏa Tinh của mình đuổi giết tới đầm lầy Hắc Thủy. Nếu không phải ngẫu nhiên gặp Chu Tước, hắn sợ phân thân bị cắn nuốt, đã sớm giết Lâm Minh rồi.

Trên người thiếu niên này, có rất nhiều bí mật!

Nghĩ tới Lâm Minh chỉ là tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, liền có thể lăng không phi hành, hơn nữa thực lực vượt trội, chưởng giáo Hỏa Xi chắc chắn Lâm Minh không tầm thường. Hơn nữa có một món dị bảo có thể lăng không phi hành, đồ vật thế này tuyệt đối là vô giá, nếu có thể lấy được, thực lực của mình sẽ tăng lên cả một mảng lớn.

Xích Nguyệt bấm tay bắn ra một đoàn lửa, ngọn lửa rít lên lao thẳng ra cửa sổ, vòng quanh đỉnh tháp, lại quay về trên tay Xích Nguyệt.

Tiếp theo, Xích Nguyệt mỉm cười, theo hắn nhếch miệng, hai bên khóe miệng lộ ra răng nhọn sắc bén như dơi hút máu, vô cùng dữ tợn.

- Thì ra thật sự chỉ có một mình ngươi tới... Không gặp mấy tháng, ngươi từ Luyện Cốt đỉnh phong đột phá đến Ngưng Mạch sơ kỳ, chỉ tăng lên một cảnh giới nhỏ, ngươi lại dám đánh vào Hỏa Xi giáo? Ngươi cho mình là Vũ Hoàng Nam Cương? Hắc hắc, thật không biết chết là thứ gì!

Xích Nguyệt vươn lưỡi đỏ rực liếm môi, đã coi Lâm Minh như vật trong tay, thiếu niên non nớt như Lâm Minh, làm sao hiểu được thực lực chân thật của hắn, có lẽ chỉ coi hắn là võ giả Hậu Thiên bình thường.

Lúc trước Lâm Minh đánh chết Xi Cốt Đả, tu vi là Luyện Cốt đỉnh phong, Xi Cốt Đả là nửa bước Hậu Thiên. Lâm Minh đánh giết cũng không nhẹ nhàng gì, ra hết bài tẩy, mở ra Tà Thần lực, Lôi Hỏa Sát cũng dùng.

Khi đó thực lực của Lâm Minh chỉ vừa sánh với võ giả Hậu Thiên yếu nhất mà thôi.

Hiện tại qua ba tháng, tu vi của Lâm Minh chỉ tiến lên một cảnh giới nhỏ, Xích Nguyệt căn bản không chấp nhận rằng Lâm Minh có thể uy hiếp được tới mình. Dù thật sự là Vũ Hoàng Nam Cương được thần hóa trong điển tịch, ở Ngưng Mạch kỳ cũng không có bản lĩnh này!

Lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một đám thị vệ võ trang hạng nặng xông vào. Tù trưởng đầu mập thuận thế lui vào trong nhóm thị vệ, những thị vệ này đều là do tù trưởng đầu mập chọn lựa ra từ trong tử sĩ, mỗi một người đều từng trải trăm trận, giết vô số cao thủ.

Có những tử sĩ này ở bên cạnh, trong ngoài tháp còn có nhiều cao thủ như thế, trong lòng tù trưởng đầu mập vững tin. Tuy rằng hắn lòng dạ dộc ác, nhưng bản thân lại hết sức sợ chết, mạng của hắn rất quý giá, hắn còn có giang sơn rộng lớn phải thống trị, có cả đống nữ nhân phải chơi, có quyền thế phú quý vô tận đang chờ hắn.

“Các ngươi bảo hộ ta, giao kẻ địch cho giáo tôn đại nhân đối phó là được!”.

Tù trưởng đầu mập dùng chân nguyên truyền âm hạ lệnh, bản thân hắn là võ giả gà mờ, nhưng hắn tu luyện chủ yếu là vì có thân thể khỏe mạnh để chơi nữ nhân.

- Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu tới đây, vậy đừng đi nữa!

Tân nhiệm Hỏa Xi đại tướng quân quát lớn, lao thẳng về phía Lâm Minh, trọng kiếm chém xuống.

Lâm Minh nắm chắc trường thương Tử Huyễn thương, nhìn Hỏa Xi đại tướng quân xông tới vẫn không nhúc nhích, thẳng đến khi trọng kiếm của hắn sắp chém xuống, trong mắt Lâm Minh đột nhiên lóe sáng, lạnh lùng phun ra một chữ... “Chết!”.

Âm thanh lạnh băng như tiếng thì thầm của Tử Thần truyền ra từ vực sâu cửu u, Hỏa Xi đại tướng quân nghe một tiếng này, thân thể chấn động mạnh, hai mắt lập tức mất tiêu cự.

Bịch!

Hắn như mất hồn ngã quị xuống đất, thân thể cao lớn tám xích ngã sấp, theo quán tính xông ra một đoạn, không biết sống chết.

- Hả?

Hỏa Xi chưởng giáo biến sắc, công kích linh hồn?

Công kích linh hồn, không có gì lạ, nhưng rõ ràng Lâm Minh chỉ có tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ, nhưng công kích linh hồn chỉ nháy mắt liền miểu sát cao thủ Ngưng Mạch đỉnh phong, sao lại thế được?

Tù trưởng đầu mập bỗng nhiên luống cuống, hắn không biết Lâm Minh sử dụng công kích linh hồn, chỉ biết là hắn hừ khẽ một tiếng, liền trực tiếp miểu sát đại tướng quân Ngưng Mạch đỉnh phong, chẳng lẽ kẻ này là ma quỷ hay sao?

Dù là những tử sĩ chém giết lâu năm cũng xáo động, không khỏi xiết chặt binh khí trong tay. Bọn họ không sợ chém giết liều chết, thậm chí không sợ cái chết, nhưng người Nam Cương có tôn giáo tín ngưỡng, bọn họ sợ hãi ác ma, bây giờ nhìn Lâm Minh quả thật giống như ác ma.

- Thì ra... Ngươi nắm giữ bí pháp công kích linh hồn, chẳng trách dám đến ám sát ta. Đáng tiếc, bí pháp cỡ đó vô dụng với ta!

Sắc mặt Xích Nguyệt cuối cùng thận trọng hơn.

Lúc này Xích Nguyệt chỉ hơi nghiêm túc mà thôi, là cao thủ tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, đồng thời nắm giữ Hỏa Tinh, tân nhiệm Hỏa Xi đại tướng quân chỉ có thực lực Ngưng Mạch đỉnh phong căn bản không đáng kể gì trong mắt hắn, nháy mắt miểu sát cũng không tính là gì.

Phất tay, một đoàn lửa đỏ sẫm bùng lên trong tay Xích Nguyệt.

- Đốt ngươi thành tro tàn!

Xẹt!

Ánh đỏ bắn thẳng về phía Lâm Minh, Lâm Minh cũng không tránh né, cả người bùng lên hào quang xanh da trời, nhấc tay chộp thẳng tới ánh sáng đỏ kia.

Bùm!

Ánh sáng đỏ bùng nổ như pháo hoa trong tay Lâm Minh, còn tay của Lâm Minh chỉ lóe qua ánh sáng vàng nhạt, không chút tổn thương.

- Cái gì?

Hỏa Xi chưởng giáo luôn duy trì bình tĩnh thần bí cuối cùng biến sắc, vừa rồi dù hắn không dùng bản thể Hỏa Tinh công kích, nhưng cũng đã dùng sáu bảy phần thực lực, lại bị đối phương một tay cản lại? Hơn nữa còn là tay trần? Không thể nào!

Nhất thời, Hỏa Xi chưởng giáo suýt nghĩ Lâm Minh là cao thủ Tiên Thiên, nhưng cao thủ Tiên Thiên cần gì ngụy trang làm thiếu niên Ngưng Mạch sơ kỳ tới đây trêu chọc bọn họ?

Hắn đã không kịp suy nghĩ, lúc này Lâm Minh đã xuất thương!

Một thương đâm ra, sấm sét rít gào, không gian bị chân nguyên sắc bén cắt nát, bàn họp trực tiếp bị xé tan, mũi thương màu tím chỉ thẳng vào ngực Xích Nguyệt!

Khoảnh khắc nguy hiểm, Xích Nguyệt cắn chót lưỡi, một đứa bé toàn thân màu đỏ bay ra từ ngực hắn, trực tiếp nghênh đón một thương của Lâm Minh.

- Cuối cùng ra rồi?

Lâm Minh cười gằn, chân nguyên bùng nổ như núi lửa, mở ra Tà Thần lực!

Hạt giống Tà Thần gào thét, lực Lôi Hỏa chảy trên Tử Huyễn thương, uy lực tăng gấp đôi!

Mũi thương chỉ thẳng vào mi tâm Hỏa Diễm đồng tử, Thanh Thương chân nguyên gào lên xông ra, Hỏa Diễm đồng tử này chính là phân thân Hỏa Tinh của chưởng giáo Hỏa Xi, một chiêu của Lâm Minh chính là muốn tiêu diệt dấu ấn linh hồn của Hỏa Diễm đồng tử!

Khèèèè...

Hỏa Diễm đồng tử phát ra tiếng rít chói tai như dã thú, bộ mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, hai tay nhỏ bám lấy mũi thương Tử Huyễn thương.

Xẹt xẹt xẹt!

Tử Huyễn thương là thần vật thiên địa đúc thành, Hỏa Diễm đồng tử chụp tới, hai tay toát khói, nhưng dù đau đến nhe răng nhếch miệng, vẫn cứ liều chết không buông tay.

- Ngươi chết đi!

Ở sau lưng Hỏa Diễm đồng tử, Xích Nguyệt vung thần trượng, chân nguyên toàn thân bùng nổ, dốc hết sức nện mạnh xuống Lâm Minh.

Lâm Minh cười lạnh, Tử Huyễn thương chợt chuyển, một cây cương châm Giao Long màu tím bắn ra từ ngón tay của tay hắn.

Ầm!

Một trượng của Xích Nguyệt đập xuống mặt đất, mặt đá vỡ tan, cả ngọn tháp chấn động, nhưng Lâm Minh đã biến mất như làn khói.

Cùng lúc đó, Bàn Long cương châm cũng bắn trúng mi tâm của Hỏa Diễm đồng tử!

Phập!. Đọc‎ 𝑡ruyện‎ hay,‎ 𝑡ruy‎ cập‎ ngay‎ (‎ 𝒯rUm𝒯r‎ uyện.V𝐍‎ )

Tiếng vang nhỏ không thể nghe, Bàn Long cương châm bắn vào mi tâm Hỏa Diễm đồng tử, đi ra từ sau gáy. Khuôn mặt Hỏa Diễm đồng tử thoáng cái dại ra, tiếp thep phát ra tiếng hét thảm không phải người, bộ mặt nhỏ đáng yêu của nó hoàn toàn vặn vẹo thành ma quỷ.

- A a a a a a a...

Xích Nguyệt tóc tai rối tung, hai mắt đỏ rực, gân xanh căng phồng trên đầu như những con giun, phủ đầy đầu trọc của hắn.

- Ngươi... Ngươi phá hủy phân thân của ta!

Dấu ấn linh hồn phân thân nối liền với bản thể, là một phần linh hồn của Xích Nguyệt, một khi bị hủy, linh hồn bản thân hắn cũng sẽ bị thương nặng.

- Ta chẳng những phá hủy phân thân của ngươi, còn muốn giết ngươi!

Lâm Minh như thẩm phán phán xét vận mệnh tử hình của Xích Nguyệt, mũi thương xoay chuyển, đâm thẳng về cổ họng của Xích Nguyệt. Một thương này dung nhập Phong chi ý cảnh, tốc độ sắp đến cực hạn, Xích Nguyệt căn bản không tránh khỏi!

- Cùng chết đi!

Khuôn mặt Xích Nguyệt vặn vẹo dữ dội, vung trượng lên, bộ phận cuối đuôi trượng trực tiếp tuột rời, lộ ra mũi dao nhọn sáng lóe che giấu bên dưới.

Lúc này Xích Nguyệt đã rơi vào điên cuồng căn bản không nhìn tới công kích của Lâm Minh, cầm lưỡi dao ở đuôi trượng đâm thẳng vào tim Lâm Minh, muốn ôm nhau cùng chết!

Phập!

Tử Huyễn thương nháy mắt xuyên thủng cổ họng Xích Nguyệt, tay Xích Nguyệt cứng lại, hai mắt mất đi sắc thái, còn mũi dao trượng trong tay hắn còn cách Lâm Minh rất xa xôi...

Lúc này Xích Nguyệt mới phát hiện, Lâm Minh đã sớm lùi lại rất xa, trong tay hắn cầm một sợi xích đỏ thật dài, một đầu xích nối liền với đuôi thương tím.