Thiết Phong không dự đoán được Mộc Dịch phản ứng lớn như vậy, hắn
- Quả thật chỉ có một trăm lượng vàng. Ông chủ phường thị nói Minh Văn phù này là học đồ làm ra...
- Học đồ!? Trời!
Mộc Dịch vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên nghĩ kỹ lại một chút, đây không có khả năng là học đồ làm ra, hẳn là ông chủ phường thị kia nhìn nhầm. Tuy nhiên đây rốt cuộc là ai phí phạm của trời như vậy, lấy Minh Văn phù cấp tông sư giá trị mấy ngàn lượng vàng bán với giá rau củ cải.
- Dẫn ta đi xem xem!
- Vâng, tiên sinh.
Cứ như vậy, Mộc Dịch tiên sinh mang theo Tần Hạnh Hiên dưới sự chỉ dẫn của Thiết Phong ngồi xe ngựa đi phường thị.
Xe ngựa của Tần phủ ở Thiên Vận thành không có bao nhiêu người không biết. Bốn con Tuyết Long mã chạy băng băng trên đường cái, nơi đi qua người đi đường đều dừng lại nghỉ chân nhìn, mà xe ngựa vốn đi trên đường cái cũng sẽ dừng lại tấp vô lề. Đây là tôn kính đối với Tần nguyên soái.
Ánh mặt trời mùa hè sau giờ ngọ dường như luôn mang theo mấy phần ý lười biếng chiếu cho người toàn thân mềm nhũn không muốn động đậy. Ở trung tâm giao dịch của phường thị, vị chưởng quầy béo lúc trước tiếp đãi Lâm Minh kia dọn một chiếc xích đu tới cửa, nằm trên xích đu cầm một cây quạt mo che lên mặt, mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Việc buôn bán hôm nay có chút lạnh lùng, chưởng quầy béo đang lo lắng buổi chiều có nên đóng cửa trước thời hạn hay không. Mà đúng vào lúc này, một tràng tiếng vó ngựa giòn tan quấy rầy giấc ngủ trưa của hắn.
Hắn khó chịu mở mắt, đang muốn răn dạy vài câu đây là ai đang cưỡi ngựa ở phường thị, không biết nơi này không cho cưỡi ngựa sao?
Nhưng mà khi hắn mở mắt nhìn thấy bốn con Tuyết Long mã toàn thân tuyết trắng không hề có lông tạp, lại nhìn thấy dấu hiệu Kim Thương Kị Sĩ Thuẫn trên xe ngựa, chưởng quỹ béo suýt nữa từ trên ghế lăn xuống.
- Ối cha ơi, mẹ ơi, thánh thần ơi. Xe ngựa của phủ nguyên soái!
Chưởng quầy béo vội vã đứng lên, xe ngựa của phủ nguyên soái sao lại đến phường thị?
Hắn còn đang nghi hoặc, lại kinh ngạc nhìn xe ngựa dừng chính giữa cửa nhà mình. Trời ạ, không phải chứ... Chủ nhân của xe ngựa này là hướng về cửa hàng của mình?
Khi rèm cửa xe ngựa được vén lên, chưởng quầy béo sau khi nhìn thấy lão nhân và thiếu nữ xinh đẹp từ xe ngựa đi ra, chân đều đang run run. Mộc Dịch tiên sinh! Tần tiểu thư! Hai vị Lạt Ma của Thiên Vận thành sao lại chạy đến miếu nhỏ nhà mình rồi?
- Chính là đây sao?
Tần Hạnh Hiên hỏi Thiết Phong. Biết được Minh Văn phù này còn có thể mua được, nàng đồng dạng hết sức kích động. Tần Hạnh Hiên từ nhỏ liền có hứng thú rất lớn đối với Minh Văn thuật. Nhìn trận chiến của Thiết Phong với Lý Kỳ kia, Minh Văn kỹ đó khiến nàng hướng tới không thôi.
- Là nơi này.
Thiết Phong nói, sau đó đi trước dẫn đường, dẫn theo Tần Hạnh Hiên và Mộc Dịch tiến vào trong tiệm.
Chưởng quầy béo lúc này thân thể như cầu thịt đã dựng thẳng đứng như cọc tiêu, thở mạnh cũng không dám ra một hơi.
- Chưởng quầy, ta ngày hôm qua từng mua ở đây một tấm Minh Văn phù, ngươi có nhớ không?
Thiết Phong tu vi Luyện Thể tầng năm, hơn nữa bộ dạng giống như một tòa tháp sắt, toàn thân sát khí bức người, chưởng quỹ béo ấn tượng sâu đậm, tự nhiên sẽ không quên, hắn gật đầu như gà mổ thóc:
- Nhớ, nhớ. Đó là một tấm Minh Văn phù cấp học đồ, một... Một trăm lượng vàng...
Chưởng quầy béo nói tới đây có chút chột dạ, không phải là Minh Văn phù học đồ mình bán kia ra vấn đề chứ. Những người này tới tìm mình tính sổ? Chết tiệt, quả nhiên không nên vì kiếm ít phí thuê vị trí mà bán những đồ vật không đáng tin này. Tuy nhiên không đúng, một tấm Minh Văn phù học đồ cho dù là hàng kém cỏi cũng không liên lụy đến phủ nguyên soái chứ. Đây là chuyện gì xảy ra?
- Còn có một tấm, ở đâu?
Mộc Dịch chờ đợi không kịp hỏi.
Chưởng quầy béo vội vàng chỉ chỉ góc quầy hàng, ở đó một tấm Minh Văn phù thô ráp ố vàng bị thủy tinh đè lên.
Mộc Dịch vội vã gấp gáp trực tiếp đi tới phía trước quầy hàng, một tay nhấc thủy tinh lên, sau đó thật cẩn thận cầm Minh Văn phù lên, cảm thụ chân nguyên dao động trong Minh Văn phù. Mộc Dịch hít ngược một hơi khí lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
- Làm sao vậy lão sư?
Tần Hạnh Hiên cũng đi tới.
- Minh Văn phù này...
Mộc Dịch hít sâu mấy hơi mới bình phục tâm tình, không thể tin nói:
- Chân nguyên dao động trên Minh Văn này sẽ không vượt qua Luyện Thể kỳ tầng ba, thậm chí... Thậm chí thấp hơn!
Tần Hạnh Hiên trong lòng cả kinh, đón lấy Minh Văn phù, linh hồn lực chìm vào trong đó. Quả thật như thế!
Lúc trước Thiết Phong nói Minh Văn phù chỉ là tác phẩm của học đồ Minh Văn thuật Tần Hạnh Hiên còn không tin, hiện tại xem ra, khả năng thật sự là như thế. Nhưng là... Cái này không nên như vậy!
Nàng nói:
- Có khả năng là một vị đại sư Minh Văn thuật, cố ý đem chân nguyên của mình áp chế đến dưới Luyện Thể tầng ba, vẽ một tấm Minh Văn phù này hay không?
Mộc Dịch nói:
- Chân nguyên của Ngưng Mạch kỳ hoặc là võ giả Hậu Thiên cũng chân nguyên của võ giả Luyện Thể cấp thấp có khác biệt về chất, rất khó áp chế. Hơn nữa cho dù người vẽ đó có bí pháp áp chế, cũng không cần thiết. Tác phẩm áp chế chân nguyên vẽ ra tự nhiên hiệu quả sẽ suy giảm mạnh, ta không rõ hắn làm vậy là nghĩa lý gì.
Chưởng quầy béo nghe hai người nghị luận một phen, đầu óc trực tiếp đoản mạch. Hắn vốn còn cho rằng Minh Văn phù này khả năng dẫn tới phiền toái gì mới khiến cho những người này tới đây truy tra. Kết quả nghe ý tứ trong lời nói của hai người, dường như Minh Văn phù này quá lợi hại, cho nên bọn họ mới có thể tới đây truy tra.
Đây chính là Mộc Dịch tiên sinh! Minh Văn đại sư xếp ba hạng đầu toàn bộ Thiên Vận quốc! Minh Văn phù ngay cả hắn cũng khiếp sợ nên có giá trị lớn cỡ nào!
Nghĩ đến đây chưởng quầy béo hết sức hối hận, sớm biết những Minh Văn phù này mình hẳn là đều mua lại!
Nhưng... Tên thiếu niên thoạt nhìn giống như tiểu tử nghèo kia, sao lại kiếm được Minh Văn phù lợi hại như vậy?
- Chưởng quầy, Minh Văn phù này là ai đưa tới, ngươi còn nhớ không?
- Nhớ, nhớ.
Chưởng quầy béo vội vàng gật đầu:
- Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, quần áo bình thường. Ta còn có địa chỉ của hắn đây.
Chưởng quầy béo nói xong lập tức bắt đầu lật ghi chép, trung tâm giao dịch vì liên hệ người gửi bán đều lưu lại địa chỉ.
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi... Tần Hạnh Hiên nghe thấy lời này tâm thần nhảy dựng, nàng gần như ngay lập tức nghĩ tới Lâm Minh, thiếu niên thần bí ở Cầm phủ khiến nàng rất là kinh diễm kia. Chẳng lẽ là hắn?
Tu vi dưới Luyện Thể tầng ba thậm chí thấp hơn... Học đồ Minh Văn thuật. Minh Văn phù này chẳng lẽ là hắn làm?
Ý thức được điểm này, tâm của Tần Hạnh Hiên đang run rẩy. Quả thật như thế, hai chữ thiên tài này đã không đủ để hình dung hắn nữa, hắn hoàn toàn là yêu nghiệt!
Lúc này, chưởng quầy béo đã luống cuống tay chân lật sổ địa chỉ ra, đối chiếu đánh số tìm kiếm, hắn lắp bắp nói:
- Đại... Đại Minh Hiên. Thiếu niên kia ở tại Đại Minh Hiên, thời gian gửi bán là tám ngày trước.
- Đại Minh Hiên? Chúng ta đi.
Mộc Dịch nói.
Mấy người rất nhanh lên xe ngựa, Tần Hạnh Hiên có chút lo lắng nói:
- Đã gửi bán tám ngày rồi, không biết hắn còn ở tại Đại Minh Hiên hay không? Loại địa phương này bình thường ở không lâu.
Tần Hạnh Hiên tự nhiên cho rằng Lâm Minh là khách của Đại Minh Hiên. Đại Minh Hiên là một trong những tửu lâu xa hoa nhất Thiên Vận thành, vừa có phòng ăn cũng có phòng khách. Nhưng là, dưới tình huống bình thường, sẽ không có người thường trú ở tửu lâu.