Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1608: Tô Nhã tới đêm khuya




- Phải tìm Lâm Minh sao? Tô tiểu thư xin chờ một chút, ta tra xem...

Trong khu thần văn thất, thiếu nữ phục vụ nhìn Tô Nhã tra tìm gian phòng của Lâm Minh.

- Ngũ phẩm thần văn thất, phòng số 28...

Tiểu thư phục vụ báo ra số gian phòng của Lâm Minh.

- Muộn như vậy, Lâm công tử khả năng đã nghỉ ngơi, Tô tiểu thư xác định muốn bái phỏng Lâm công tử sao?

- Vâng!

Tô Nhã mặt không biểu tình gật gật đầu.

Tiểu thư phục vụ cố nén cười, Tô Nhã là mỹ nữ bất mắt nhất Thần Văn Sư công hội năm nay, hôm nay đêm hôm khuya khoắt nàng mặc váy ngủ hồng nhạt một mình một người đi vào gian phòng Lâm Minh làm cái gì đây?

Chuyện này khiến cho tiểu thư phục vụ còn trẻ tuổi sinh ra liên tưởng kỳ diệu.

Đương nhiên nàng chỉ nghĩ mà thôi, không có nói ra.

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của tiểu thư phục vụ lóe lên rồi biến mất, Tô Nhã liền biết rõ đối phương nghĩ cái gì đối với chuyện này nàng căn bản không quan tâm.

Lúc này nàng đang rối loạn, nàng không biết nếu như tấm Hủy Diệt Hỏa Phù thực thực sự xuất phát từ tay của Lâm Minh thì nàng làm sao đối mặt với Lâm Minh?

Trong trí nhớ của Tô Nhã, cả Thần Văn Sư công hội họ Lâm không nhiều, bởi vì dòng họ này trong Hồn Tộc có rất ít, mà trong nhân tộc phổ biến một ít.

Nếu như là Thần Văn Sư Hồn tộc, chế tạo ra thần văn phù này quả quyết không có lý do gì ghi một chữ "Lâm" ở góc nha?

Thế nhưng mà hắn là một tam phẩm Thần Văn Sư, lại còn trẻ tuổi, làm sao có thể phát minh ra thần văn phù không hợp thói thường này chứ?

Trong đầu Tô Nhã sinh ra nhiều suy nghĩ rối loạn, cứ như vậy nàng đi tới cửa phòng số 28.

Lâm Minh có điểm tích lũy vẫn là 0, điều này cũng khiến hắn không thể thuê thần văn thất cao hơn ngũ phẩm được.

Nhìn thấy cửa đá đóng chặt, tâm tình của Tô Nhã phức tạp vạn phần, nàng do dự vươn tay và gõ cửa.

... Lúc này trong thần văn thất khắp nơi tràn ngập tài liệu phế bỏ. Còn có rất nhiều thần văn phù chưa hoàn thành.

Mà một góc của thần văn thất lại tràn đầy xuân sắc nhàn nhạt.

Sau khi nộp Hủy Diệt Hỏa Phù lên, Lâm Minh khổ ngộ trong phòng một tháng, cuối cùng cũng cải tạo một phần của ngũ phẩm thần văn phù.

Hôm nay Lâm Minh xem như hoàn thành lý giải trụ cột, công tác chấm dứt một giai đoạn, làm xong hắn và Tiểu Ma Tiên ở cùng một chỗ, song tu Thiên Đạo Cực Nhạc.

Mà đúng lúc này Lâm Minh lại nghe trận pháp truyền âm của thần văn thất có người gõ cửa.

- Ân? Thời điểm nào ai tới tìm ta?

Lâm Minh có chút nhíu mày, nói như vậy Thần Văn Sư tiến vào thần văn thất đa số là công tác. Tùy tiện quấy rầy cũng không lễ phép.

Huống chi hiện tại là đêm khuya, tới bái phỏng càng đường đột.

- Ai đến?

Tiểu Ma Tiên đỏ mặt lên, kéo quần áo bên giường che khuất nàng thân thể hoàn mỹ của nàng. Nàng đến thần văn thất của Lâm Minh không ít lần, còn chưa gặp qua người nào bái phỏng Lâm Minh. - Không biết.

Tâm ý của Lâm Minh khẽ động, mặc quần áo tử tế và đi ra ngoài.

Âm thanh "Tạch tạch tạch" vang lên, cửa đá mở ra, nhìn thấy giai nhân gợi cảm đứng bên ngoài, Lâm Minh lúc này sững sờ lên.

- Lâm công tử.

Tuy trong lòng Tô Nhã cực độ xấu hổ nhưng mà nàng tươi cười cực kỳ quyến rũ, Tô Nhã lúc này ăn mặc váy ngủ màu hồng nhạt, của nàng lộ ra một màu tuyết trắng, bên dưới áo mỏng cũng có thể ẩn ẩn nhìn thấy áo ngực và chân dài của nàng. Ăn mặc gợi cảm như thế lại là lúc đêm khuya, hơn nữa Tô Nhã trên mặt tươi cười quyến rũ, đủ khiến tuyệt đại đa số nam nhân huyết dịch sôi trào.

- Thì ra là Tô tiểu thư.

Lâm Minh nhìn thấy Tô Nhã, đã đoán đại khái chuyện nàng tới. Nhưng mà Lâm Minh không có nói phá, mà đứng ở cửa ra vào mỉm cười, nói:

- Tô tiểu thư có chuyện gì không?

Cảm nhận được ngữ khí không thể hoan nghênh của Lâm Minh, Tô Nhã lơ đễnh, nàng vũ mị nhìn qua Lâm Minh, dùng ngữ khí mềm yếu nói:

- Lâm công tử không mời ta đi vào sao?

Giờ này khắc này nàng ăn mặc như thế, ngữ khí lại mê hồn, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt được yêu cầu của nàng cả.

Nhưng mà Tô Nhã không nghĩ tới đúng vào lúc này một giọng nữ vang lên:

- Ngươi bây giờ tiến vào đúng là bất tiện.

Sau đó sau lưng Lâm Minh xuất hiện nữ tử mặc quần áo màu đen, trên mặt nàng tươi cười nhàn nhạt, dùng khẩu khí nghiền ngẫm nói:

- Đây không phải Tô tiểu thư sao? Như thế nào? Muộn như vậy ngươi tìm tới Lâm Minh nhà ta làm cái gì?

Tiểu Ma Tiên cố ý nhấn mạnh "Lâm Minh nhà ta", đây là có hương vị thị uy.

Nhìn thấy Tiểu Ma Tiên thì tươi cười trên mặt Tô Nhã cứng đờ, nàng không nghĩ tới Tiểu Ma Tiên đã ở đây, hơn nữa Tiểu Ma Tiên lúc này trên mặt đỏ nhàn nhạt, hơn nữa trong phòng tràn đầy xuân ý, Tô Nhã đã đoán được Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên vừa rồi làm gì.

Chuyện này khiến Tô Nhã im lặng, tại sao trùng hợp như vậy.

Nếu như là lúc bình thường, dùng cao ngạo của Tô Nhã nhìn thấy bực chuyện này sẽ quay người rời đi, nhưng mà hôm nay không được, có Tinh Cực Lệnh áp xuống thì nàng phải trả lời thuyết phục, chiến đấu ở tiền tuyến không chờ được.

Nàng miễn cưỡng duy trì tươi cười trên mặt, nói:

- Đây không phải Tiên nhi tiểu thư sao, lần này vừa gặp đã thấy dung mạo Tiên nhi mà giật mình, ấn tượng sâu đậm đấy.

Tô Nhã may mắn chính mình không biết từ nơi nào đó bắt được tên của Tiểu Ma Tiên, nếu không hôm nay càng xấu hổ.

Nhưng mà Tiểu Ma Tiên dầu muối không tiến, căn bản không ăn bộ dạng này của Tô Nhã, nàng được lý không tha người, nói:

- Thực bội phục, năng lực giao tế của Tô tiểu thư đúng là mạnh, lời nói dối như vậy Tô tiểu thư cũng nói ra được, lúc trước mặt gặp chúng ta đúng là vui sướng, mặt khác, phiền toái không nên gọi ta là ‘ Tiên nhi ’ được chứ? Ta với ngươi không quen, nghe có chút buồn nôn, thật sự không có ý tứ.

Tiểu Ma Tiên nói chuyện và không chút e dè nhìn qua nửa bộ ng ực ngạo nhân của Tô Nhã, chậc chậc nói ra:

- Đã đã sớm nghe nói Thần Văn Sư công hội có rất nhiều Thần Văn Sư trẻ tuổi đều bị Tô tiểu thư mê thần hồn điên đảo, hiện tại xem ra không có lửa làm sao có khói, ngươi nói đêm hôm khuya khoắt một mình ngươi tới phòng của nam nhân, ăn mặc như vậy có thể làm gì?

Nghe Tiểu Ma Tiên châm chọc khiêu khích, Tô Nhã tức giận gần chết, Tô Nhã nàng là người bực nào, qua nhiều năm như vậy nàng lúc nào bị sỉ nhục thế chứ, hôm nay lại bị một tiểu cô nương trẻ tuổi quở trách, thế nhưng mà hết lần này tới lần khác nàng còn phải tươi cười đấy.

- Xem ra Tiên nhi tiểu thư có hiểu lầm với ta rồi, nếu như trước đó có chỗ đắc tội Tô Nhã ở đây xin lỗi Tiên nhi tiểu thư.

Tô Nhã đã làm đủ tư thái, Tiểu Ma Tiên đại khái cũng hiểu được đối phương đã nhận thua, bĩu môi nói ra:

- Ngươi tới tìm Lâm Minh nhà ta là có chuyện gì?

Kỳ thật Tiểu Ma Tiên đã đoán ra một ít rồi, đương nhiên nàng sẽ không cho rằng Tô Nhã hôm nay tới gặp Lâm Minh yêu đương vụng trộm, chẳng qua nếu như bởi vì chuyện Niết Bàn Thiên Kiếp Phù mà tối nay nàng câu dẫn Lâm Minh cũng không phải không được, thực tế nàng còn mặc thành bộ dạng như vậy.

- Khá tốt ta ở đây, nếu không trời mới biết tối nay yêu tinh này sẽ làm ra cái gì?

Tiểu Ma Tiên nghĩ như vậy, khóe miệng mỉm cười khoái ý.

Nhìn thấy hai nữ nhân cãi nhau, Lâm Minh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói ra:

- Tô tiểu thư vào trong ngồi đi.

Tuy Lâm Minh cũng không có ấn tượng tốt với nữ nhân cao ngạo này, nhưng mà tóm lại hắn kiếm được không ít điểm tích lũy vẫn phải thông qua nữ nhân này mới được.

Lâm Minh nói những lời này là giải vây cho Tô Nhã.

Tô Nhã cảm kích nhìn Lâm Minh, đi vào thần văn thất.

Gian phòng của Lâm Minh thập phần mất trật tự, thần văn đài chồng chất các loại tài liệu và phù văn, còn có một đống lớn ngọc giản tính toán công thức.

Đối với hoàn cảnh này với Tiểu Ma Tiên ưa thích sạch sẽ không thể nhẫn nhịn, nhưng mà nàng không dám lộn xộn tài liệu và phù văn, miễn cho ảnh hưởng Lâm Minh làm việc.

Dùng gian phòng mất trật tự như vậy đón khách vốn phi thường thất lễ, nếu như tuyệt đại giai nhân tiến vào thì sẽ nhíu mày khinh bỉ.

Nhưng mà Tô Nhã nhìn thấy thần văn đài mất trật tự như vậy, trong mắt sáng lên.

Chính cô ta cũng là Thần Văn Sư, đương nhiên biết rõ thần văn đài bừa bộn thế này có ý nghĩa gì, những phù văn vẽ thát bại, ngọc giản mất trạt tự, đều ý nghĩa Lâm Minh đang suy diễn gì đó.

Thần Văn Sư lấy nghiên cứu làm hạng nhất, thường thường sẽ hao phí nhiều tài liêu, mà những ngọc giản này lại dùng suy diễn, hiện tại chỉ cần nhìn qua ngọc giản tính toán công thức cũng phải có năm sáu mươi khối.

Ngọc giản dung lượng phi thường lớn, nếu như phàm nhân cất thư tịch vào chỉ là một góc của băng sơn.

Tô Nhã khó có thể tưởng tượng Lâm Minh trong những ngày này tính toán suy diễn rất nhiều, chẳng lẽ cải tiến Hủy Diệt Hỏa Phù là do mình Lâm Minh hoàn thành?

- Lâm công tử thật sự là chăm chỉ nha... Trách không được tuổi còn trẻ lại có thành tích ngạo nhân như vậy.

Tô Nhã vừa cười vừa nhìn qua phù văn và ngọc giản nằm trên thần văn đài, nàng càng nhìn càng kinh hãi, những tác phẩm thần văn phù thất bại dĩ nhiên là ngũ phẩm thần văn phù! Lâm Minh đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn cải tiến ngũ phẩm thần văn phù hay sao, hắn điên rồi?

Những ý niệm này hiệnra trong đầu Tô Nhã khiến nàng cảm thấy kinh hãi, nàng cảm giác mình phải ước định lại giá trị của người trẻ tuổi trước mặt mới được.

- Tô tiểu thư có chuyện gì nói thẳng a.

Lâm Minh đi thẳng vào vấn đề.

- Tốt, ta không lòng vòng quanh co, ta muốn hỏi Lâm công tử một chút, trước kia Lâm Minh công tử giao phó nhiệm vụ Hủy Diệt Hỏa Phù là hai mươi tấm Hủy Diệt Hỏa Phù, dưới góc phải của nó có phải khắc dòng họ của Lâm công tử không?

Tô Nhã hỏi câu này tuy ngoài mặt bình tĩnh, nhưng mà hô hấp của nàng đã ồ ồ lên.

Vấn đề của Tô Nhã nằm trong dự liệu của Lâm Minh, hắn lạnh nhạt gật đầu, nói ra:

- Đúng vậy, thần văn phù Tinh Cực thánh địa dùng tốt chứ?

Tuy trong nội tâm đã sớm đoán ra rồi, nhưng mà đạt được Lâm Minh khẳng định, Tô Nhã vẫn hít khí lạnh, nàng cảm giác tim của mình đập nhanh, là hắn, chính là hắn!

Hủy Diệt Hỏa Phù truyền thừa nhiều năm như vậy bị cải tạo tới mức này, hắn làm thế nào?

- Có thể, làm sao có thể...

Tô Nhã nói như vậy nhưng trong lòng đang chấn động mạnh mẽ, há chỉ có như vậy, quả thực khiến nàng như nổ tung lên, hiện tại không biết bao nhiêu tiểu đội đang nhao nhao chờ thần văn phù này, dù là một cái cũng tốt!