Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1337: Nghe lén




- Còn không có tìm được, nhưng mà cũng hợp tình lý, Hỗn Nguyên linh căn có linh, muốn tìm được nó không phải dễ dàng như vậy, nhưng mà không sao, chúng ta lần này xuất động trăm vạn đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa và nhiều tán tu, tìm được Hỗn Nguyên linh căn là chuyện sớm muộn, ngược lại chuyện khác không dễ dàng hoàn thành.

Thanh niên đầu trọc suy nghĩ và nói ra, ở đây rất nhiều người không biết chuyện khác là cái gì.

- Được rồi, các ngươi đi xuống đi.

Thanh niên đầu trọc vung tay lên, một ít đệ tử ngoại môn Thiên Minh Đại Thánh Địa và tán tu đi xuống nghỉ ngơi.

- Chờ một chút, ngươi đứng lại, ngươi tên là gì?

Thanh niên đầu trọc chỉ vào Lâm Minh.

- Bẩm sư huynh, tại hạ họ Đoan Mộc, tên là Đoan Mộc Quần.

Lâm Minh thuận miệng mang tên của Đoan Mộc Quân của Thánh Ma đại lục báo ra.

- Đoan Mộc Quần, Ân, biểu hiện của ngươi hôm nay không tệ, tuy công pháp của ngươi thô ráp và căn cơ không đủ vững, nhưng mà trong tán tu xem như không tệ, ngày mai ngươi theo đội ngũ của chúng ta.

Hôm nay trong quá trình tìm kiếm Hỗn Nguyên linh thì không ít lần tao ngộ ma thú, vốn thanh niên đầu trọc ý định đem Lâm Minh làm bia đỡ đạn, không nghĩ tới Lâm Minh dựa vào bổn sự của mình sống sót, giết được ma thú thực lực không tệ, chuyện này làm tên đầu trọc ngoài ý muốn, mấy ngày nay thu nạp tán tu thì thực lực Lâm Minh tốt nhất.

Vì vậy thanh niên đầu trọc cũng bỏ ý niệm cho Lâm Minh đi chịu chết, quyết định thu nạp Lâm Minh vào tiểu đội của mình, thời khắc mấu chốt có lẽ có khả năng giúp đở một chút. Thật sự gặp được nguy hiểm còn có thể dùng như tấm bia đỡ đạn, tận khả năng bảo tồn thực lực đội ngũ của mình.

- Làm rất tốt, sau khi chuyện này chấm dứt ta sẽ xin tông môn cho ngươi vị trí đệ tử tạp dịch.

Thanh niên đầu trọc nói xong vỗ vỗ vai của Lâm Minh, lại ném ra quả táo ngọt.

Lâm Minh nhanh chóng vui mừng, chắp tay nói:

- Thật cảm tạ sư huynh thưởng thức, tại hạ nhất định không phụ kỳ vọng.

- Ha ha, dễ nói.

Thanh niên đầu trọc vui vẻ, nhưng trong lòng nói:

- Những tán tu này dễ gạt thật. Bình thường bọn họ giãy dụa trong tử vong. Giống như con sâu cái kiến, một chút chỗ tốt đủ cho bọn họ xông pha khói lửa, muốn trở thành đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa? Có thể còn sống sót rồi nói sau!

Bảo Lâm Minh xuống dưới nghỉ ngơi, thanh niên đầu trọc và mấy tên đệ tử hạch tâm đi vào chủ điện.

Mấy người kia đều là đệ tử ký danh của Thiên Minh Tử. Mặc dù chỉ là đệ tử ký danh. Bình thường muốn gặp Thiên Minh Tử còn rất khó, chớ nói chi là tiếp nhận chỉ điểm, nhưng với tên đầu trọc thì địa vị của bọn họ cao dọa người.

Trong Thiên Minh Đại Thánh Địa, Thiên Minh Tử chính là vương giả tuyệt đối, như vậy cũng như quốc gia phàm nhân, một hoàng đế quyền thế khuynh thiên, cho hắn dùng đại bác cũng không bắn tới thân thích, dù là thân thích của hoàng tộc cũng không ai dám đắc tội.

Sau khi mấy người tụ tập trong chủ điện thì lấy một cái bàn ra, đặt một viên Tử Dương tinh và phát động hư không kết giới.

Loại trận pháp kết giới này ngăn cản người ta nghe trộm, tính an toàn phi thường cao, võ giả Thần Quân cảnh cũng khó vượt qua, hơn nữa cho dù vượt qua thì nó cũng báo động, đây là vật phẩm thiết yếu của đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa khi thương nghị chuyện quan trọng.

Đối với Lâm Minh tu luyện Thần Mộng pháp tắc, linh hồn lực cường đại mà nói thì cảm giác của hắn có thể vượt qua không gian, lặng yên không một tiếng động đột phá hư không kết giới này không khó.

Lâm Minh nhìn ra mấy đệ tử hạch tâm của Thiên Minh Đại Thánh Địa, bọn này chắc hiểu được tin tức về Hỗn Nguyên linh căn, thậm chí có thể biết nguyên nhân Thiên Minh Tử sưu tập dược vật luyện thể.

- Hỗn Nguyên linh căn quá khó tìm!

Sau khi mở kết giới ra, một đệ tử phàn nàn.

- Khó tìm là bình thường, Hỗn Nguyên linh căn khó đối phó, tìm được chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khá tốt tông môn phái nhiều đệ tử, có thể ngưng kết đại trận vây khốn nó, còn có đám tán tu làm bia đỡ đạn, nếu như có thể đạt được Hỗn Nguyên linh căn, tuyệt đối là một công lớn, có thể nhận được ban thưởng của tông môn, thậm chí có một chút khả năng được được ban cho võ học thần võ vô thương của Thiên Minh Đại Thánh Địa, sau đó tiến giai Vương giả.

Nhắc tới thần võ vô thượng, những đệ tử này hưng phấn lên, tuy Thiên Minh Đại Thánh Địa có không ít thần võ vô thượng không trọn vẹn, nhưng đối với mấy tên đệ tử này mà nói vẫn như cũ là truyền thừa khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào. - Không biết sư tôn gần đây mưu đồ cái gì, chẳng những bảo chúng ta tìm kiếm linh dược còn phải tìm kiếm Lâm Minh... Lâm Minh này chính là kẻ khó chơi, kỳ thật cũng sàn sàn với Băng Mộng, có thể nói hắn hiện tại chính là đệ nhất trong tuổi trẻ tuấn kiệt Thần Hải Kỳ, đại sư huynh không thể so sánh với hắn.

Khi bọn họ thảo luận tìm kiếm Hỗn Nguyên linh căn thì một đệ tử đổi chủ đề, kéo lên người Lâm Minh.

Trong lòng Lâm Minh rùng mình.

- Ân, tìm kiếm ta?

Lâm Minh mới sẽ không cho rằng Thiên Minh Tử tìm mình đi uống nước trà, hỏi hắn có thêg thể gia nhập Thiên Minh Đại Thánh Địa hay không.

Lâm Minh đầu tiên nghĩ đến Thiên Minh Tử có khả năng phát giác được chính mình có quan hệ với Mộ Thiên Tuyết, như vậy hắn thậm chí có khả năng đoán được ma phương trên người của mình.

Chuyện này không thể nghi ngờ là cực kỳ nguy hiểm, một khi tin tức ma phương tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ khắp thiên hạ không nơi nào cho hắn dung thân!

Lâm Minh hít sâu một hơi, hắn làm cho mình trấn định lại, trong đầu nhanh chóng suy tư về tương lai.

- Mộ cô nương, Thiên Minh Tử có thể từ trong Thương Khung Phách Điển tìm được mánh khóe không?

- Không biết.

Mộ Thiên Tuyết lắc đầu, Thương Khung Phách Điển vốn là truyền thừa của Thiên Vũ Thánh Địa, cả Thiên Vũ Thánh Địa trừ ta ra không có ai tu luyện Thương Khung Phách Điển, Thiên Minh Tử cũng như vậy, hắn căn bản không biết Thương Khung Phách Điển sau khi tu thành có tình cảnh thế nào, hơn nữa Thương Khung Phách Điển với tư cách là công pháp luyển thể cổ xưa từ ba mươi sáu ức năm trước, trong Thần Vực không nói được có ai đó đạt được, chưa hẳn chỉ có Thiên Vũ Thánh Địa mới có, bằng vào điểm này không cách nào khẳng định.

Lâm Minh gật gật đầu, thu liễm tâm thần, tiếp tục nghe tiếp.

- Các ngươi nói sư tôn có phải phát giác được bí mật trê người Lâm Minh hay không?

Một đệ tử đột nhiên hỏi, thanh niên đầu trọc nhướng mày, giọng lạnh lùng nói:

- Không nên suy đoán lung tung! Sư tôn tìm Lâm Minh vì cái gì ta không rõ lắm, cũng chưa hẳn là muốn đối phó Lâm Minh, dù sao chúng ta làm theo ý sư tôn là được, mặt khác chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối, thân phận của Lâm Minh vô cùng mẫn cảm, chỉ cần cho đệ tử hạch tâm tìm là được, những tán tu kia không được biết.

- Biết rõ!

- Tốt, cứ như vậy đi, ngày mai tiếp tục tìm kiếm Hỗn Nguyên linh căn.

Mấy đệ tử nói xong rời đi, Lâm Minh lâm vào trầm tư.

Đan dược luyện thể, tìm kiếm tung tích của mình, Thiên Minh Tử có mưu đồ gì?

- Lâm Minh, Thiên Minh Tử ẩn giấu rất sâu, hắn tiến vào Thiên Vũ Thánh Địa nhiều năm như thế, ta chưa bao giờ nhìn thấu qua hắn, thiên phú, thực lực cho tới bây giờ vẫn là mê đề, hắn có dã tâm phi thường lớn, chưa từng lộ bài bao giờ, tuy nhiên không biết hắn tìm ngươi làm cái gì, nhưng mà ngươi không được cho hắn tìm được.

- Ta biết rõ, trước khi có thực lực đối kháng chính diện với Giới Vương, ta tự nhiên sẽ không tiếp xúc với Thiên Minh Tử, nếu không chẳng khác nào mang mạng của mình giao cho người khác khống chế.

Lâm Minh nghĩ như vậy bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ, hắn bây giờ chỉ có thể tu luyện, cần cù từng ngày mới có thành tựu. Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời xuyên thấu qua Ma Thủy Tùng Lâm chiếu xạ vào trong rừng, đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa cũng bắt đầu nhiệm vụ.

Lâm Minh đi theo thanh niên đầu trọc, xuyên thẳng qua rừng nhiệt đới, mấy lần tao ngộ hung thú đánh lén Lâm Minh cũng có biểu hiện không tệ, chuyện này làm cho tên đâu trọc ngoài ý muốn, thực lực của Lâm Minh mạnh hơn tán tu bình thường quá nhiều.

Mấy người không ngừng xâm nhập Ma Thủy Tùng Lâm, thời điểm này chướng khí dần nồng đậm, trước mặt bọn họ là mặt đất lầy lội giống như đầm lầy. - Hắc chiểu trạch...

Thanh niên đầu trọc có chút nhíu mày, căn cứ kinh nghiệm của hắn địa hình của Ma Thủy Tùng Lâm thích hợp cho nhiều hung thú ẩn nấp đánh lén, mà chướng khí cùng đầm lầy có thể ngăn cản cảm giác, cho nên ở nơi này dễ bị đánh lén, nhất định phải có người dò đường, như vậy một khi nguy hiểm xuất hiện thì người sau mới kịp phản ứng.

Thanh niên đầu trọc nhìn qua Lâm Minh, nói ra:

- Chúng ta thay phiên dò đường, Đoan Mộc Quần, ngươi đi trước, nửa canh giờ sau Trọng Phong thay thế ngươi.

Thanh niên đầu trọc nói Trọng Phong là một thanh niên to con, tu vị Thần Hải hậu kỳ đỉnh phong.

Nghe được thanh niên đầu trọc nói thì sắc mặt Lâm Minh cứng đờ, dò đường phía trước là nguy hiểm nhất.

Thanh niên đầu trọc lạnh lùng nói.

- Sợ cái gì, chúng ta ở phía sau, chẳng lẽ có thể làm cho ngươi có hại chịu thiệt không thành! Hơn nữa còn có người thay thế.

- Cái này... Được rồi, mấy vị sư huynh, các ngươi nhất định phải phản ứng nhanh lên, thực có nguy hiểm ta có thể không được.

Lâm Minh có chút chột dạ nói ra.

- Ha ha, yên tâm.

Thanh niên đầu trọc đáp ứng, khóe miệng cong lên, hắn đương nhiên sẽ tận lực bảo toàn Lâm Minh, bởi vì Lâm Minh còn hữu dụng, nhưng mà thật sự gặp được nguy hiểm thì tự nhiên phỉa buông tha Lâm Minh.

Cứ như vậy Lâm Minh đi trước đội ngũ, dùng cảm giác của hắn thì phạm vi mấy trăm trượng chung quanh đều nằm trong tay, chướng khí, đầm lầy cũng không thể ngăn cản cảm giác.

Sau khi tiến vào đầm lầy mười trượng, Lâm Minh liền phát hiện chỗ trăm trượng trước mặt hắn có một con rắn lớn đang tiềm phục trong đầm lầy, nhìn chằm chằm vào mọi người.