Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1208: Trận chiến đỉnh cao Chân Võ giới




Trong Phong Ma lĩnh rộng lớn có rất nhiều u cốc, những u cốc này quanh co sâu thẳm, hết sức bí mật. Nếu tiến vào trong, dùng trận pháp bịt kín lối vòa, sẽ hình thành một nơi tu luyện tương đối an toàn.

Lâm Minh lúc này liền ở trong một u cốc khép kín, đả tọa tu luyện.

Từ chỗ Ngự Long hấp thu đến năng lượng mộng cảnh, Lâm Minh toàn bộ dùng để tẩm bổ dấu ấn Thần Mộng thứ ba. Hiện tại, dấu ấn Thần Mộng này hào quang lòe lòe, lại thêm chút nữa là có thể viên mãn.

- Tinh khí thần của cơ thể người, mỗi một loại đối ứng với một hệ thống tu luyện... Đồng dạng, ba loại đồ vật Ma Phương, Ma Châu cùng Tử Tạp đối ứng với tinh khí thần. Đây không phải trùng hợp mà là đạo lý nguyên bản tồn tại trong vũ trụ. Vô số năm qua, ba loại hệ thống tu luyện này bị không ngừng khai phá ra, chỉ vì pháp tắc vũ trụ hiện tại chỉ có hệ thống tụ nguyên thực dụng nhất.

- Nếu như không đoán sai, ba món bảo vật Ma Phương, Ma Châu, Tử Tạp bản thân chính là Thần khí cao nhất đối ứng ba hệ thống tu luyện tu thần, luyện thể, tụ nguyên. Có chúng nó trong tay, tu luyện hệ thống tương ứng sẽ làm ít công to. Năm đó Hỗn Nguyên Thiên Tôn với Lôi Phạt Thiên Tôn đại chiến, chín phần có khả năng là vì Ma Châu. Hỗn Nguyên Thiên Tôn hẳn cũng là pháp thể song tu, mà với tu vi Thiên Tôn của hắn cộng thêm phụ trợ của Ma Châu, tất nhiên tu thành Đạo Cung Cửu Tinh!

Lâm Minh cảm giác, trong lòng mình đối với những bí văn thượng cổ này càng ngày càng rõ ràng. Thiên Vũ Thánh địa có thể đạt được Ma Phương hoàn toàn là dựa vào vận khí. Có lẽ, vào rất nhiều triệu năm trước, Ma Phương cũng từng xuất thế, bị võ giả cơ duyên lớn nào đó đạt được, thậm chí khả năng dứt khoát nhấc lên một hồi kiếp nạn.

- Ta nếu là có thể tập hợp đủ Ma Phương, Ma Châu, Tử Tạp, lại tinh khí thần tam tu, không biết thực lực sẽ đạt tới loại cảnh giới nào...

Trình độ như vậy, Lâm Minh cảm giác đã không thể tưởng tượng.

Hỗn Nguyên Thiên Tôn, Thần Mộng Thiên Tôn sở dĩ được coi là nhân vật mạnh mẽ nhất trong Thiên Tôn, hơn phân nửa là bởi vì, bọn họ cùng lúc tu luyện hệ thống tụ nguyên, ở một hệ thống khác cũng có thành tựu cực cao. Điều này không phải Thiên Tôn khác có thể sánh bằng.

- Ta hiện tại chủ tu tụ nguyên và luyện thể, nếu có thể đạt được Tử Tạp và Ma Châu thì tốt rồi.

Lâm Minh phát hện kỳ thật Ma Phương đối với mình giai đoạn hiện tại mà nói là giá trị nhỏ nhất, bởi vì thành tựu của hắn về mặt tu thần thấp nhất.

- Đợi sau khi ta có đủ thực lực, nhất định phải đi Vạn Cổ Ma Khanh một lần... Đi xem xem trong đó đến tột cùng có bí mật gì. Viên Ma Châu kia có phải thật sự ở trong đó hay không...

Lâm Minh nghĩ vậy. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy trên bầu trời xa xôi truyền đến một tiếng hô mơ hồ không rõ. Nhưng là bởi vì thanh âm này vang vọng nhiều lần trong núi rừng và tầng mây, đã liền thành một mảnh, khó thể nhận rõ.

Mơ hồ, Lâm Minh dường như nghe thấy tên mình.

- Hả?

Đầu mày Lâm Minh nhướng lên, thân hình thoáng động, ngay sau đó hắn đã ra khỏi u cốc của mình.

Đem chân nguyên rót vào hai tai,, Lâm Minh lơ lửng trên trời, rốt cục nghe rõ những tiếng hô này.

- Lâm Minh, giờ chết của ngươi đã đến! Mau tới nhận lấy cái chết!

- Lâm Minh, đại sư huynh Chân Võ Đại Thánh địa ta ở cửa thành chờ ngươi, có dám chiến một trận!?

- Lâm Minh, đồ rùa đen rụt đầu, còn không dám đi ra sao?

Không chỉ một đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa đang hô, thanh âm liên miên không ngừng, với chân nguyên rót vào trong đó bao phủ toàn bộ Phong Ma lĩnh.

- Đại sư huynh của Chân Võ Đại Thánh địa, là Võ Quy Vân sao?

Lâm Minh tự nhiên nhớ được cái tên theo như lời đệ tử Ngũ Hoa Sơn nói, giá trị công huân xếp hạng thứ nhất toàn bộ Chân Võ đại thế giới.

Thực lực của hắn bị cho rằng kém hơn Long Nha, hẳn là cao thủ xếp hạng thứ hai toàn bộ Chân Võ đại thế giới.

- Võ Quy Vân, ở cửa Chân Võ Thành chờ ta ứng chiến?

Lâm Minh vuốt cằm, khóe miệng lộ ra một tia cười nghiền ngẫm:

- Thú vị. Ta vốn còn đang muốn tìm ngươi, ngươi lại tới tìm ta, hơn nữa tuyên chiến vênh vang như thế. Nếu ta không đi thật sự là xin lỗi ngươi.

Võ Quy Vân khiêu chiến, Lâm Minh cầu còn không được. Đối phương nhưng là người giá trị công huân xếp hạng cao nhất toàn bộ Chân Võ Đại Thánh địa, giết chết hắn, năng lượng mộng cảnh đạt được tất nhiên hết sức khả quan. Cũng đủ để cho Lâm Minh đem dấu ấn Thần Mộng tu luyện đến gần tới viên mãn.

Có đến mấy đội đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa ở trên trời vừa bay vừa hô, không riêng gì Lâm Minh, những người dự thi khác ở Phong Ma lĩnh cũng nghe được.

- Lâm Minh là ai? Không ngờ đáng cho Võ Quy Vân tuyên chiến? Chẳng lẽ là cái tên gần nhất nhiều lần ra tay đối với Chân Võ Đại Thánh địa kia?

- Không sai, chính là hắn! Ta là từ viễn cổ đế đô tới. Lâm Minh này lúc trước ở Phòng đấu giá đế đô dùng 7000 tỉ mua đi Đại Thiên Thế Giới Đan.

- Cái gì? 7000 tỉ? Là Tử Dương thạch!?

Đột nhiên nghe thấy con số 7000 tỉ, không ít người dự thi ở đây đều choáng. Bọn họ đại đa số chỉ là xuất thân thế lực Thánh địa bình thường, 7000 tỉ là con số trên trời.

- Đương nhiên là Tử Dương thạch. Lâm Minh này quả thật lợi hại, đã giết thật nhiều cao thủ. Nhưng là, hắn không biết khiêm tốn, quá vênh vang. Hơn nữa ức hiếp đệ tử cấp thấp của Chân Võ Đại Thánh địa đến như vậy. Hiện tại... Chân Võ Đại Thánh địa rốt cục muốn ra tay với hắn...

- Chân Võ Đại Thánh địa cường thế quen rồi, uy nghiêm không cho phép khinh nhờn. Không biết Lâm Minh có dám xuất chiến hay không. Đi, chúng ta về thành xem xem.

- Ừ, ta cũng đang có ý này.

Phần đông võ giả trong Phong Ma lĩnh sau khi nghe thấy đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa tuyên chiến, nhao nhao ùa về Chân Võ Thành.

Trong đó còn bao gồm kẻ thù của Lâm Minh – Thánh Võ Phủ tam kiệt cùng với Chung Văn Thư.

- Lâm Minh này, tự tìm đường chết, không ngờ chọc tới trên đầu Chân Võ Đại Thánh địa. Ha ha ha!

Chung Văn Thư vui sướng khi người gặp họa cười to.

- Tuy rằng không thể tự tay giết chếthắn, nhưng là có thể nhìn thấy hắn chết cũng coi như trút được cơn giận.

Thánh Nhạc Bình phụ họa.

Tuy nhiên, lão đại Thánh Thiên Hạo trong Thánh Võ Phủ tam kiệt lại hơi hơi trầm ngâm. Sự mạnh mẽ của Lâm Minh, hắn ghi nhớ sâu sắc, hơn nữa luôn có một loại cảm giác sâu không lường được. Cho dù là Võ Quy Vân, có thể đánh chết Lâm Minh hay không chỉ sợ cũng là một ẩn số chưa biết.

- Chúng ta đi, về thành xem kịch vui!

Thánh Nhạc Bình hưng phấn nói.

***

Chân Võ Thành hùng vĩ, rất nhanh liền tụ tập phần đông người dự thi. Trên không thành thị là nơi cấm chỉ đánh nhau, đa số võ giả đều bay đến khu vực an toàn này, có thể yên tâm quan sát chiến đấu.

Lúc này ở cửa Chân Võ Thành, bảy tám đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa đứng thành một hàng. Bảy tám người này rõ ràng đều là đệ tử hạch tâm của Chân Võ Đại Thánh địa.

Mà ở trước mặt bọn họ có bày một cái long ỷ do kim loại đúc thành, lưng ghế điêu khắc rất nhiều đồ án long phượng tinh xảo đẹp đẽ. Võ Quy Vân mặc chiến y màu trắng, trường bào màu trắng, nghiêm chỉnh ngồi trên long ỷ, một tay nắm chặt chống trên má, tư thế hết sức thoải mái.

- Đại sư huynh, tiểu tử này này sợ là không dám tới. Nếu hắn không đến, chúng ta không phải chờ phí công?

Vài tên đệ tử Chân Võ Đại Thánh địa nói.

Võ Quy Vân mỉm cười nói:

- Không cần lo lắng, hắn đã đến rồi... Lập tức sẽ xuất hiện.

- Ồ?

Mấy người lập tức nhìn về phía chân trời, chỉ thấy ở hướng đó xuất hiện một bóng người mơ hồ. Đó là một thanh niên áo lam, tốc độ phi hành của hắn cực nhanh, một giây trước còn ở chân trời, đảo mắt đã đến trước mắt.

- Quả nhiên là hắn!

- Thật đúng là dám đến, lá gan cũng thật không nhỏ!

Vù!!!

Lâm Minh vững vàng hạ xuống trên quảng trường thật lớn phía trước Chân Võ Thành, hắn tới lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Những người chưa từng nhìn thấy Lâm Minh đều muốn xem xem, người này rốt cuộc là ba đầu sáu tay ra sao, rồi lại có thể công nhiên đối đầu Chân Võ Đại Thánh địa, còn khiến cho Võ Quy Vân tự mình ra tay.

- Hắn chính là Lâm Minh!

- Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt!

Chợt nhìn, Lâm Minh quả thật không có gì đặc biệt. Chỉ là chân nguyên càng thêm dày đặc, ánh mắt càng thêm sáng ngời. Nhưng chỉ bằng vào hai điểm này rất khó phán đoán thực lực chân chính của hắn.

- Lâm Minh?

Võ Quy Vân như trước ngồi trên long ỷ, đơn giản mà trực tiếp hỏi.

- Võ Quy Vân?

Lâm Minh không trả lời, lại hỏi lại một câu, trong khi nói khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, mặt có vẻ hưng phấn.

- Thú vị!

Võ Quy Vân đứng lên:

- Xem ra ngươi tự tin tràn đầy tới đây, căn bản là không cho rằng trận đấu này sẽ thua...

- Ngươi không phải cũng giống vậy.

Lâm Minh chậm rãi rút Phượng Huyết Thương từ trong Tử Cực Giới, tay phải cầm cán thương chắn ngang, mũi thương ở trong không khí xẹt qua một đường cong lạnh băng rồi sau đó chỉ thẳng mi tâm Võ Quy Vân, ý khiêu khích không cần nói cũng biết.

- Xem ra, chúng ta đều là người tuyệt đối tự tin đối với thực lực của mình!

Võ Quy Vân cười lạnh, từ trong Tu Di Giới rút ra một thanh Linh khí trường kiếm. Người của Chân Võ Đại Thánh địa phần đông là dùng kiếm.

- Nói nhiều vô ích, chiến đi!

Chữ “chiến” vừa ra, khí thế Lâm Minh tăng vọt. Hắn khoảnh khắc đó giống như một ngọn núi cao không thể với tới, khiến người không thể nhìn lên.