Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 1201: Ra tay giết hại




Dưới sự chỉ dẫn của 3 đệ tử Ngũ Hoa Sơn, Lâm Minh tìm được một chỗ ở vô cùng tốt trong Chân Võ Thành. Mà trong quá trình mấy người đi đường, Lâm Minh cũng từ trong đối thoại hiểu được tình huống của một số cao thủ trong Chân Võ Thành.

Mấy người mạnh nhất trong đó, bởi vì giữa bọn họ cũng không chính thức giao thủ, khó mà nói ai mạnh ai yếu, chỉ có một cảm giác đại khái.

Trong đó đại đa số người cho rằng, Long Nha là Chân Võ đại thế giới đệ nhất nhân. Long Nha chỉ là một danh hiệu, không ai biết tên của hắn. Ở Thần Mộng giới, những người này đều là dùng danh hiệu để xưng hô.

Vũ khí của Long Nha là một cây Long Nha Kiếm, thân phận của hắn phi thường thần bí. Hắn cũng không phải xuất thân Chân Võ Đại Thánh địa, thmạ chí khả năng không phải xuất thân Thánh địa Giới Vương. Đến tột cùng hắn xuất thân từ nơi nào, không người biết hiểu.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định đó là, xếp hạng giá trị công huân của Long Nha ở Chân Võ đại thế giới cũng không phải thứ nhất, chỉ trong top 5 mà thôi.

Xếp hạng thứ nhất là thiên tài đỉnh cao xuất thân Chân Võ Đại Thánh địa – Võ Quy Vân.

Võ Quy Vân không hề nghi ngờ là một trong mấy người mạnh nhất Chân Võ đại thế giới.

Lâm Minh sau khi biết những điều này, nghi hoặc hỏi:

- Nếu Võ Quy Vân xếp hạng thứ nhất, vì sao người ủng hộ Long Nha nhiều hơn?

Thanh niên áo vàng nói:

- Ta chỉ nói một điểm là ngươi có thể cảm giác ra đại khái. Đó chính làng của Chân Võ Đại Thánh địa nhìn thấy Long Nha đều đi vòng. Long Nha chọn một khu vực săn bắn, người của Chân Võ Đại Thánh địa căn bản không ai dám đoạt. Mà những người khác đừng mơ có đãi ngộ này. Chân Võ Đại Thánh địa chính là quái vật lớn của Chân Võ Thành, ai nhìn bọn họ đều trong lòng phát run!

- Ồ?

Đầu mày Lâm Minh nhướng lên. Ở viễn cổ đế đô chưa từng có chuyện như vậy. Xuất thân trừ bỏ có thể tượng trưng thực lực, không có ưu đãi gì khác. Không nghĩ tới ở Chân Võ Thành có thể trực tiếp dùng xuất thân Chân Võ Đại Thánh địa để ép người.

Thanh niên áo vàng nói:

- Ngươi nghĩ kỹ là biết. Ở Chân Võ Thành, thực lực chỉnh thể thiên tài của Chân Võ Đại Thánh địa là mạnh nhất, ai cũng không dám chọc bọn họ. Cho dù ngươi thực lực mạnh hơn bọn họ, cũng không dám động. Nơi săn bắn tốt nhất phụ cận Chân Võ Thành đều bị bọn họ chiếm, người khác được chia đến rất ít. Mà nếu ngươi gặp phải bọn họ ở dã ngoại, như vậy chỉ có đạo lý bọn họ giết ngươi. Nếu bọn họ không giết được ngươi, xem như ngươi may mắn. Tuy nhiên nếu ngươi muốn trả thù là không có khả năng. Ngươi phải nhịn, nếu không ngươi giết một tên, ngày hôm sau hắn sống lại sẽ tìm người mạnh hơn tới. Sẽ luôn có người có thể giết được ngươi. Cái này và bang phái giang hồ là cùng một đạo lý. Một bang phái lớn, cho dù là nhân vật nhỏ, cũng không dám tùy tiện giết chết, nếu không tương đương làm bẽ mặt bang phái đó. Bọn họ có thể phái người đuổi giết ngươi khắp thiên hạ.

- Trừ phi... ngươi mạnh hơn so với người của toàn bộ Chân Võ Đại Thánh địa!

- Mà Long Nha liền làm được điểm này!

Thanh niên áo vàng nói tới đây, mặt đầy vẻ khâm phục. Hiển nhiên cực kỳ sùng bái đối với Long Nha có thể với sức một người đối mặt toàn bộ Chân Võ Đại Thánh địa.

Lâm Minh nghe xong, kính nể Long Nha đồng thời cũng khẽ thở dài một hơi. Xem ra, cho dù là Thần Mộng Thiên Tôn vận dụng Thần Mộng giới để chủ trì Thần Vực đệ nhất hội võ này cũng không thể khiến cho tỉ tỉ thiên tài cạnh tranh công bằng tuyệt đối. Thiên tài xuất thân thế lực lớn so với thiên tài xuất thân bình dân thì nội tình lớn hơn nhiều kiếm được giá trị công huân tự nhiên càng dễ dàng.

Tuy nhiên, Thần Mộng Thiên Tôn có thể làm được một bước này đã là phi thường hoàn mỹ. Chỉ cần qua vòng dự tuyển thứ nhất, thi đấu vòng sau sẽ càng thêm công bằng công chính.

- Nói như vậy, Long Nha và Võ Quy Vân từng giao thủ?

Lâm Minh lên tiếng hỏi.

- Chỉ là nghe đồn. Hai người giao thủ trong nháy mắt, từng có một lần. một thiên tài xếp hạng cực kỳ cao của Chân Võ Đại Thánh địa muốn giết chết Long Nha, cướp đoạt giá trị công huân, đề cao xếp hạng của mình. Kết quả hắn đi giết Long Nha, bị Long Nha dễ dàng giết ngược.

- Sau đó, người này sau khi sống lại tìm đến đại sư huynh Võ Quy Vân của mình, nhờ Võ Quy Vân ra tay đi đối phó Long Nha, báo thù cho mình. Nghe đồn, Võ Quy Vân và Long Nha gặp nhau ở Phong Ma lĩnh. Hai người chỉ giao thủ một chiêu, Võ Quy Vân bị Long Nha một kiếm bức lui. Rồi sau đó, Võ Quy Vân không nói điều gì, dẫn theo mấy sư đệ của mình bỏ đi. Mấy sư đệ kia cũng đều là nhân vật xếp hạng khá cao của Chân Võ Đại Thánh địa, nhưng ba bốn con người đều không thể làm gì được Long Nha. Từ đó về sau, người của Chân Võ Đại Thánh địa cũng không có ai dám ra tay với Long Nha nữa. Nhìn thấy Long Nha, bọn họ đều bỏ trốn mất dạng.

- Long Nha có phải thật sự từng giao thủ với Võ Quy Vân hay không chúng ta không biết, nhưng là người của Chân Võ Đại Thánh địa e ngại Long Nha đây là chuyện ai cũng nhìn thấy. Cho nên rất nhiều người mới thề thốt cho rằng Long Nha mới là cao thủ đệ nhất Chân Võ đại thế giới. Dù sao xếp hạng giá trị công huân không nói lên điều gì, có một số cao thủ không nhất định để ý danh dự, bọn họ muốn chỉ là khiêu chiến.

Thanh niên áo vàng một hơi nói nhiều như vậy, Lâm Minh ngược lại sinh ra hứng thú rất lớn đối với Long Nha này.

- Võ Quy Vân... Long Nha... Long Nha này ngược lại thân phận thần bí, không ngờ xuất thân không phải Chân Võ Đại Thánh địa lại có thực lực mạnh mẽ như thế. Tuy nhiên, Thần Vực rộng lớn như thế, có một số người cơ duyên nghịch thiên, thiên phú cũng nghịch thiên, chẳng có gì lạ...

Thiên tài của Thánh địa Giới Vương giới lớn đương nhiên mạnh, nhưng là Thánh địa Giới Vương giới lớn dù sao nhân số có hạn. Một Thánh địa Giới Vương siêu cấp, cùng lắm trăm tỉ tộc nhân, thiên tài đỉnh cao trong bọn họ so với người nổi bật trong tỉ tỉ tỉ chúng sinh Thần Vực, ai mạnh ai yếu vẫn là một ẩn số chưa biết!

- Trước đi Phong Ma lĩnh đi...

Lâm Minh tính toán như vậy, ra khỏi Chân Võ Thành, triển khai thân pháp chạy băng băng về phía Phong Ma lĩnh.

Khoảng cách 3000 dặm đối với Lâm Minh mà nói chỉ là thời gian một nén hương.

Tới gần Phong Ma lĩnh, trong thế giới cảm giác của Lâm Minh, phần đông quầng sáng năng lượng Thần Mộng sáng ngời mà to lớn lần lượt xuất hiện. Trong đó không ít quầng sáng còn mạnh hơn cả Lâm Minh.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì hiện tại xếp hạng của Lâm Minh tụt xuống, đại khái tụt xuống đến ngoài 100 của Chân Võ đại thế giới.

- Bên kia, có rất nhiều ác mộng thú mạnh mẽ. Giết chết chúng nó, có thể đạt được không ít giá trị công huân.

Dưới cảm giác của Lâm Minh rà quét, bất kỳ ác mộng thú mạnh mẽ đều không trốn khỏi hai mắt của hắn. Nếu là cao thủ thực lực giống như Lâm Minh tới giết ác mộng thú, sẽ không có ai tốc độ nhanh hơn Lâm Minh.

Khi Lâm Minh vừa mới bay về phía mấy con ác mộng thú kia đột nhiên nghe thấy một giọng nói âm trầm mà ẩn chứa sát khí vang lên:

- Bằng hữu! Đây là địa bàn của chúng ta, không hiểu quy củ sao!?

Lâm Minh nhướng mày, xoay người nhìn qua. Lại thấy ở cách đó không xa có 6 võ giả. Thể hình bọn họ đều không giống nhau, nhưng lại mặc đồng phục, bên ngực phải đều thêu một ký hiệu kỳ dị. Thoạt nhìn giống như là một chữ “Chân” trừu tượng.

Ký hiệu này Lâm Minh từng thấy rất nhiều lần ở viễn cổ đế đô. Đến Thần Mộng giới, cũng từng thấy trên trán của hai thiên tài Chân Võ Đại Thánh địa. Rất hiển nhiên, 6 người này xuất thân Chân Võ Đại Thánh địa.

- Chậc. Quả thật y như lời ba người Ngũ Hoa Sơn kia nói. Người của Chân Võ Đại Thánh địa ở Chân Võ Thành đều là đi ngang. Khu vực săn bắn tốt nhất đều bị bọn họ chiếm cứ, võ giả xuất thân bình dân và thế lực nhỏ chỉ có thể húp cháo.

Lâm Minh đang nghĩ vậy, lúc này một người trong số 6 người kia nói:

- Đại ca, khách khí với hắn như vậy làm gì. Vừa nhìn là biết mới tới, trực tiếp xử lý là xong. Cũng không biết thằng ngốc này có giá trị công huân để lấy hay không?

Thanh âm người này phi thường lớn, căn bản là không kiêng dè Lâm Minh. Mà ở bên cạnh hắn, một người dường như là đội trưởng cũng chính là kẻ mới đầu lên tiếng kêu Lâm Minh rời đi. Hắn da ngăm đen, thân hình cao lớn, ánh mắt có mấy phần sắc bén.

Hắn híp mắt lại đánh giá tu vi Lâm Minh một lần, cảm giác có vẻ nhìn không thấu.

Người nhìn không thấu, hắn sẽ không tùy tiện ra tay, tuy nhiên hắn cũng không sợ hãi chút nào. Ở toàn bộ Chân Võ Thành, trừ số ít mấy người, còn không có ai dám động bọn họ.

- Ta nói một lần cuối cùng, lập tức rời khỏi nơi này, đây là khu săn bắn của chúng ta.

Lời nói của hắn cũng không có điểm nào thô lỗ và mắng chửi, nhưng kỳ thật ẩn chứa sát khí và uy hiếp, hùng hổ dọa người.

- Nghe thấy không? Không muốn chết mau cút đi, xem như ngươi vận khí tốt!

Tiểu đệ bên cạnh nam nhân ngăm đen lại lần nữa kêu gào. Tiểu đệ này kỳ thật không phải người của Chân Võ Đại Thánh địa, chỉ là tiểu lâu la dựa vào nam nhân ngăm đen mà thôi. Rất nhiều lúc, chủ nhân mặt không đổi sắc, ngược lại là chó săn nóng lòng biểu hiện.

Lâm Minh nở nụ cười, khóe miệng nổi lên một tia khinh miệt, giống như nhìn kẻ ngốc nhìn thằng hề đang kêu gào kia:

- Ta sống nhiều năm như vậy đều là hai chân đi dường, cái gì là cút (nv: cổn = cút, lăn. Chơi chữ)? Hay là ngươi làm mẫu một chút?

- Muốn chết!

Tiểu đệ kia trong lòng giận dữ, dẫn đầu ra tay. Mà cùng lúc hắn ra tay, năm người khác cũng động. Nam nhân ngăm đen tuy rằng có vài phần kiêng kỵ Lâm Minh, nhưng cũng chỉ là bởi vì nhìn không thấu chi tiết của Lâm Minh mà không phải là sợ Lâm Minh.

Vút! Vút!

Hai thanh trường kiếm hóa thành vệt sáng đâm tới tim và cổ họng Lâm Minh. Cùng lúc đó, có người như làn khói nhẹ đi tới phía sau Lâm Minh, đao sống dày trong tay bổ về phía gáy hắn.

Hết thảy đều trong chớp mắt.

Nhưng mà ngay khi bọn họ cho rằng đã đắc thủ, Lâm Minh động.

Tốc độ nhanh đến khó tin, bọn họ căn bản không kịp phản ứng. Thân thể Lâm Minh đột nhiên lay động một trận, kéo ra bóng mờ thật dài. Công kích của sáu người toàn bộ đánh trượt!

Vút!

Phượng Huyết Thương ra khỏi vỏ, Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương, mũi thương lạnh băng vạch ra một vành trăng tròn dưới bầu trời đêm. Chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân đơn giản, không dùng bất kỳ võ kỹ, ba đệ tử của Chân Võ Đại Thánh địa toàn bộ đầu – mình chia lìa, máu văng tung tóe.

Trong nháy mắt miểu sát ba người, còn lại ba người.

Trong ba người này bao gồm nam nhân ngăm đen dường như là thủ lĩnh, cùng với tên chó săn kêu gào lúc trước.

- Cái gì!?

Ba người dự thi còn lại, mắt thấy ba cỗ thi thể trên mặt đất và máu vãi ra, biến hóa bất thình lình làm cho bọn họ trong lòng rất là sợ hãi. Bọn họ biết, lần này tuyệt đối là đá lên tấm thép, thực lực chênh lệch quá lớn, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.

Tuy rằng đá lên tấm thép, nhưng là nam nhân ngăm đen vẫn có thể bảo trì trấn định, bởi vì hắn có chỗ dựa vững chắc.

Mắt thấy Lâm Minh mặt không biểu tình vung Phượng Huyết Thương lên, tim hắn bóp mạnh, trầm giọng nói:

- Dừng tay! Xin lỗi bằng hữu, vừa rồi có nhiều đắc tội, hiểu lầm một hồi. Chúng ta là đệ tử của Chân Võ Đại Thánh địa, chừa chút thể diện. Ba người vừa rồi ngươi giết, coi như ngươi không biết, ta có thể làm chủ giúp ngươi gánh vác, sẽ không có người trả thù ngươi.

Nam nhân ngăm đen sợ hãi Lâm Minh không biết bọn họ là xuất thân Chân Võ Đại Thánh địa, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.