"Sao con...sao con..."
"Ngạc nhiên lắm phải không ạ? Con đã gặp được một sư phụ và ông ắy đã cho con vài viên đan dược để cải tạo thân thể. Trong mấy năm nay, con đi theo ông ấy học hỏi được rất nhiều vvà cũng từ đó mạnh lên không ít."
"Vậy ông ấy..."
"Phụ hoàng đừng hỏi con là hiện giờ ông ấy ở đâu vì trước đó một tháng sư phụ đã qua đời rồi!" ( ầy, chém ra một thằng sư phụ rồi để cho nó chết luôn vậy à? Thằng này láo quá, sau này mà gặp được sư phụ thật rồi thì sao đây ta?)
"Được rồi, vậy vài ngày nữa con chọn lấy một đội quân ồi đi." Hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng của mình, ông Trấn Nam mới nói đến vấn đề chính. Mặc dù hơi tiếc vì sau khi trở lại thì số lần nói chuyện với con đếm trên đầu ngón tay nhưng đã hứa rồi nên ông đành phải chấp nhận. ( tại ổng không biết chứ lúc kiếm tra ở học viện tài năng của anh này cũng chả kém lúc này là bao nhỉ!)
"Tạ phụ hoàng. Nhi thần cáo lui."
"Ừ."
Thời gian này ở trường học thì Trấn Thiên cũng không gặp việc gì quá phiền. Về cơ bản thì đa phần là khi gặp con quỷ cái Mai Linh rồi chạy thục mạng thì chả có việc gì. Hôm nay là ngày đi Di Tích Viễn Cổ. Sau khi chọn ra được hai người cũng được coi là giỏi kia ra thì không còn ai khác. Lúc đầu thì đáng lẽ là cha Trấn Thiên muốn đưa cả quân đội vào nhưng Trấn Thiên không đồng ý nên chỉ cho hai người đi thôi. Về lý do thì là phiền. Trấn Thiên sợ nhất là phiền nên không cho nhiều người đi.
Đứng trước một khu đổ nát, hay nói đúng hơn là khu di tích đã hàng nghìn năm tuổi, ba người đang nhìn ngó xung quanh để yhăm dò địa hình. Xung quanh ba người cũng có khá nhiều người đang đứng.
"Minh Ẩn, ngươi đi tra xem nơi đây có những thế lực lớn nào đáng lo ngại. Chúng ta nên tránh bọn chúng ra." ( Minh Ẩn và Minh Dạ là hai tên hộ vệ nhé.)
"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."
Một lúc sau...
"Thưa hoàng tử, ở đây có vài thế lực lớn của một số nước khác, còn lại thì là các thế lực lớn trong nước. Cả ba nhà Vân, Mai và Trần đều ở đây cả."
"Tốt, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vào trong ngay bây giờ."
"Dạ."
"Dạ."
Khoảng đến giữa trưa, một tiếng ầm lớn xuất hiện, cánh cửa năng nề của khu si tích mở ra chào đón tất cả mọi người. Mọi người lũ lượt kéo nhau vào nhưng mỗi thế lực chỉ được vào ba người nên mặc dù là có nhiều người tụ tập ở đây nhưng số lượng vào trong lại không đến một phần tư! Na người Trấn Thiên thì được vào hết cả ba. Khi vào trong mới biết là bên ngoài chỉ có một cánh nhưng bên trong lại có đến vô vàn đường đi. Lối vào rất rộng nên không ai phải chen chúc cả. Theo sự chỉ dẫn của lão Phong thì ba người đi đến một góc có một con đường nhỏ.
`Lão Phong, có chính xác là đường này không?´
`Đương nhiên, ta đã đi rồi chả lẽ lại không biết? Trong đây chủ yếu là thảo dược các loại thôi, mấy món binh khí hay gì đó không có đâu.´
`Sao lão biết?´
`Ngươi tưởng nó có thể sinh sản hay sao mà đòi mấy nghìn năm qua vẫn còn mấy món đó? Mà cẩn thận mấy cái bẫy đấy, chả mấy có mấy người toàn mang mà mang bảo vật đi đâu!´
`Nói cũng đúng! Tôi biết rồi, cảm ơn.´
`Không có gì!´
"Đi thôi chắc bảo vật đang ở trong này đây."
"Dạ."
Đi được một lúc, trước mắt hai người là một đường cụt.
"Tìm đi, chắc có cơ quan ở đâu đó quanh đây!"
"Dạ."
Một lúc sau,...
"Sao vẫn không thấy nhỉ? Các ngươi có thấy gì lạ không?"
"Dạ không."
Lạ thật, sao lại không có nhỉ, chả lẽ là...