Thiên Tài Tennis

Chương 13: C13: Ryoga-mưu Mẹo




Sau khi bị Ryoma cho ăn hành ngập mặt thì bọn bắt nạt lập tức tìm cách trả đũa, cụ thể là bắt đầu cấu kết với một số thành viên trong CLB tennis-những người không thích Ryoma và luôn coi thường cậu, với ý nghĩ:

"Đã là vịt bầu rồi thì đừng hòng hoá thiên nga", nhưng bọn họ không nhận ra cái khí thế cường đại của một người luôn đứng trên vạn người của cậu nhóc.

Ryoma từ lâu đã đứng trên đỉnh cao, những thứ đó đều là một tay cậu cố gắng mà đạt được, nên đừng nói đến việc giành lấy, ngay cả chạm tới cũng đừng mơ.

Ryoma chính là như vậy, như một chú mèo ngạo kiều ngồi trên ngai vàng nhìn xuống bàn dân thiên hạ, có cái gì mà cậu chưa từng trải qua chứ? (Tất nhiên là trừ chuyện yêu đương).


Với cái tư tưởng lệch lạc và suy nghĩ hoàn toàn sai lầm (ngu người), bọn bắt nạt bắt đầu tụ ba tụ bảy, tìm cách loại Ryoma ra khỏi CLB tennis, có vẻ thời gian sinh hoạt câu lạc bộ hôm nay, chính bản thân tiểu miêu có muốn cũng không yên bình được rồi.

Nhưng trái ngược với cái không khí tính kế, mưu mẹo, xấu xa đó, thì bây giờ bao quanh Ryoma là một bầu không khí hưởng phấn, do cậu nhóc vừa mới thành công làm nên một vụ giao dịch, với phần thưởng: 30 lon ponta/tháng, người tài trợ đương nhiên là thanh niên xấu số-Echizen Ryoga-người mới trở về từ Mĩ, kiêm anh trai cùng cha khác mẹ của Ryoma.

Flashback.....

Sau khi trở về nhà sau một buổi chiều sinh hoạt CLB "lần đầu tiên" và một màn vận động khá nhẹ nhàng, thì Ryoma cuối cùng cũng về nhà.

Cứ ngỡ là đã được nghỉ ngơi yên tĩnh bên Karupin, nhưng vừa về đến nhà là đã bắt gặp cái bản mặt khó ưa rồi.

Cũng không hẳn là Ryoma ghét Ryoga, chỉ là anh ta hơi phiền với lại cứ dính người sao ấy.

Nhưng cuối cùng anh ta cũng là hi sinh vì cậu, nên kiếp này, Ryoma lần này sẽ không cự tuyệt việc ôm ấp hay giáp mặt với Ryoga nữa.

Mà Ryoga cứ theo đà đó mà tiến tới, vứt bỏ liêm sĩ của mình, ngày càng dính người hơn.

-Chibisuke, sau một thời gian không gặp, em đúng là càng ngày càng dễ thương đó.

Ryoga đập thẳng câu đầu tiên vào điểm ngứa của Ryoma, có ai mà lại đi khen con trai dễ thương bao giờ?

Nhưng cậu nhịn, tự nhủ với bản thân rằng đã quá quen, Ryoma cảm thán: "Tại sao trước kia không lao vào đạp cho Ryoga mấy phát nhỉ?"


-Còn anh thì chẳng khác gì hồi xưa cả.

Cậu chỉ lạnh lùng đáp một câu cho có, mà không biết rằng người kia đang rất vui vẻ nha.

Đối với Ryoga, Ryoma của anh, từ khi anh bỏ rơi cậu bé hồi nhỏ, ngay cả khi anh xuất hiện trước mặt cậu, hay đùa dai, đu bám lên người cậu, thì một là ngay lập tức tránh mặt, đẩy anh ra, hai là coi anh như không khí mà bơ luôn.

Nhưng Ryoma ở hiện tại, không những không bơ anh, không thèm đẩy anh ra nữa cơ, mà còn trả lời lại anh nữa kìa, không lẽ Chibisuke tha thứ cho anh rồi sao? Mơ?

Như biết Ryoga đang nghĩ gì, Ryoma lập tức ngạo kiều phản bác:

-Đừng có mơ, tôi vẫn chưa tha tha thứ cho anh đâu, Ryoga.

-Sao em biết anh đang nghĩ gì vậy, Chibisuke?Tâm linh tương thông?..... Mà em chơi tennis hả?

Ryoga-lúc này mới để ý đến vật nặng trịch trên vai Ryoma, chỉ tay, ngạc nhiên hỏi (gần như hét ầm lên luôn ấy chứ).

-Nó viết hết lên mặt anh kia kìa. Và....tôi chơi tennis thì có gì đáng ngạc nhiên?

Ryoma bắt đầu tỏ thái độ, cậu thật sự mỏi chân rồi a~Nãy giờ còn chưa bước được vào nhà.

Để lại Ryoga đang đơ mặt đứng ngoài cửa, Ryoma lướt qua anh mà bước vào nhà, ngay cả bao vợt tennis còn chưa bỏ xuống nữa kìa, mỏi vai chết đi được.

Một lúc sau, Ryoma vừa từ trên phòng bước xuống lầu, mới tắm xong, chuẩn bị ăn tối, thì lại tiếp tục bị Ryoga đeo bám. Nhưng lần này mắt anh ta sáng còn hơn đèn pha ô tô nữa, hình như vừa mới nói chuyện với Ông già.

-Chibisuke, nghe nói là em chơi tennis rất giỏi, muốn đầu thử với anh một trận không?

Ryoga hớn hở như một đứa trẻ to xác, rủ Ryoma hết lần này đến lần khác, cậu đi đâu hắn cũng đeo theo, cuối cùng tiểu miêu mới phán một câu làm hắn tổn thương cực độ, mà thật ra là trúng tim đen luôn ấy:


-Mỗi lần anh rủ tôi chơi cái gì thì mục đích đều không tốt lành cả, nên tôi sẽ nhắc lại lần cuối....không chơi là không chơi!

-Sao em lại nghĩ oan cho anh thế chứ, Chibisuke? Chẳng qua chỉ là đánh thử vài đường. Vậy đi, nếu như em thắng anh sẽ làm theo một yêu cầu bất kì của em, còn ngược lại thì...

Chưa đợi Ryoga ấm ức nói hết câu, Ryoma đã chen thẳng vào họng, ngữ điệu cũng có chút gọi là vui vẻ hơn, nói:

-20, không 30 lon ponta/tháng và anh phải mua cho tôi 3 tháng, thành giao? Được thì tôi sẽ đánh tennis với anh, còn không thì thôi.

Tất nhiên là Ryoga đồng ý, không suy nghĩ mà vội vàng kéo Ryoma cùng mấy cây vợt ra ngoài sân, cơ hội ngàn năm có một mà, với lại anh khá tự tin về kỹ năng của mình nha, dù gì thì cũng là một trong những thành viên chủ chốt của trại U-17 mà và rồi anh sẽ khiến cho Chibisuke phải chơi tennis với mình mỗi ngày.

Nhưng cuối cùng thì..., vâng,nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước là hoàn toàn đúng trong nhiều trường hợp.

Và kết quả thì chắc ai cũng đoán được rồi, Ryoma toàn thắng, vì ponta thân yêu, cậu không nuối tiếc hay ngần ngại gì, mà cho thẳng mấy quả Twisted Serve cỡ trung vào mặt Ryoga , nhưng thanh niên với cái liêm sĩ đã bay theo cát bụi từ lâu thì anh hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, thậm chí còn dính người hơn trước nhiều.

Trích bí mật thầm kín của Ryoga: "Ryoma càng ngày càng dễ thương, lại còn ngạo kiều, trắng trắng, mềm mềm, y chang mèo con. Thật muốn ngày nào cũng được nhéo cái má phúng phính, hồng hào đó a! Em ấy mà cứ như thế thì loạn luân không thành vấn đề đâu đấy bé con, chuẩn bị tinh thần đi, Chibisuke~~"a.k.a tên anh trai vừa mới có suy nghĩ biến thái với em trai của mình. Nghe xong muốn rùng mình.

End Flashback.....

Lấy ra một lon ponta từ tủ lạnh, Ryoma vừa nhâm nhi thưởng thức, vừa đi bộ đến trường. Vui thì vui vậy đó, nhưng....thế quái nào mà sáng nay, vừa tỉnh dậy đã thấy cái bản mặt phóng to của Ryoga ngay bên cạnh chứ?

Không phải anh ta nằm dưới đất sao? Lại còn tự nhiên mà ôm cậu, Ryoma thiếu chút nữa là đã hét lên "biến thái" rồi đó! Ở cái tuổi 25-26 này mà còn gặp ba cái tình huống này thì đúng là đau tim, nhưng phần lớn vẫn là xấu hổ thì đúng hơn.

Bỏ qua chuyện đó đi, sáng nay trời mát thật, cũng gần vào đông rồi, Giáng Sinh à? Còn xa lắm.

Lạ thật, trước đây cậu không hề để ý đến mấy dịp này.

Chỉ biết cắm đầu vào đánh tennis để hoàn thành lời hứa với mọi người, cho đến khi đôi tay này gần như phế đi, cũng chỉ biết ngồi ở nhà thờ thẫn mà thôi, rồi lại cho đến khi.....


"Quên đi, quên đi."

Lắc nhẹ đầu mình, Ryoma bước vào trường, nhưng chỉ vừa mới thay giầy thì đã bị lôi ra sau trường, công nhận cậu có duyên với nơi này thật, có duyên đến mức phải tự giễu bản thân.

Hình như lần này chỉ có tên thủ lĩnh thôi, mấy người kia đâu rồi nhỉ?

Không lẽ....không thể nào, Ryoma đơn thuần là tự vệ thôi, đâu có đánh đến nỗi như vậy chứ?

-Thằng ranh con, thuộc hạ của tao nhờ "ơn" mày ban cho mà ở nhà hết rồi kia. Nhìn vậy mà cũng không vừa nhỉ?

-Ai nói tôi không thể đánh nhau? Chẳng qua là đi mấy anh tự biên tự diễn mà thôi, còn về chuyện thuộc hạ của anh thì liên quan gì đến tôi?

Ryoma mặt đơ trả lời, sự bình thản này khiến cho người người phải rùng mình.

-Mày không nghĩ đến chuyện bồi thường, nhưng tụi tao thì có. Bây giờ, đơn giản thôi, một là mày cung cấp tiền hằng tháng cho bọn tao, còn hai....

Hắn áp sát vào cậu, cười khẩy, ý đe dọa tỏ rõ:

-....Tụi tao sẽ kiện mày, để xem đến lúc đó, tương lai của mày sẽ ra sao. Thế nào?

Ryoma trầm mặt, lăn lộn trong nghề thì chuyện này cũng không lạ gì nữa, nhưng một đứa nhóc năm ba lại đi tống tiền học đệ của mình?

Ôi thật là hợp lý!

"Muốn moi tiền từ tôi? Cậu còn non lắm!"

-Tại sao tôi phải chọn? Anh nên biết, đây là các anh tấn công tôi trước, anh không phải là người hạ lệnh hay sao? Giờ lại muốn ngậm máu phun người? Nực cười, nếu mà dễ vậy thì tôi không còn đứng đây mà đối chất với anh đâu.

Ryoma không mặn không ngọt, nhưng thập phần kiêu ngạo, cùng với coi thường, điều đó thừa sức khơi lên lửa giận trong tên được ca kia.

-Tên oắt con này, mày nghĩ mày là ai? Trong tình huống bây giờ, thì mày tốt nhất là nên ói tiền ra cho bọn tao, ngoan ngoãn mà phục tùng đi.

Túm áo Ryoma lên, hắn ta chửi như muốn phun nước miếng vào mặt cậu, nhưng sau đó lại dùng sức đẩy mạnh vào tường.


Lần này, Ryoma có kinh nghiệm rồi, nhanh chóng đưa tay ra sau lưng chống đỡ, va đập là không tránh khỏi, nhưng cũng giảm không ít.

Chỉnh lại áo khoát, hắn khôi phục giọng nói ra lệnh, chẳng khác gì địa chủ nhìn nông dân, coi cậu như một cục rác nhỏ không đáng chú ý, nói:

-Mày chỉ cần mở miệng chọn 1 là xong, bọn tại sẽ không truy cứu nữa, có lợi cho cả 2 bên không phải sao? Dù đúng là bọn tao đánh mày trước, nhưng mọi người vẫn sẽ tin tụi tao hơn thôi, vì rõ ràng có vết thương, ai lại đi tìm một đưa bị bắt nạt trong khối như mày chứ?

-Nngu ngốc, anh tự nhận mình là đại ca sao? Đánh người ta mà không để ý đến camera? Đúng là gốc sân lần trước các anh đánh tôi thì hoàn toàn an toàn, nhưng gốc này thì chưa biết được đâu.

Nói rồi, Ryoma chỉ tay về phía chiếc camera ở gốc khuất đằng xa.

-Camera? Mày đùa tao à? Làm sao thể có camera đó....đ..ư...ợ....c.

Lời nói của hắn càng lúc càng nhỏ, chậm dần, rồi tắt hẳn, thay vào đó là mắt trợn to, miệng há hốc-biểu hiện điển hình của ngạc nhiên.

-Chiếc camera đó cũng chỉ mới bắt gần đây thôi, tất nhiên tác dụng là hạn chế bắt nạt trong trường học, người chi tiêu là hội học sinh và đương nhiên....người đề xuất là tôi.

Một đám mây lớn bay qua, che khuất Mặt Trời, xung quanh bỗng nhiên tối đi một chút, hơn nữa còn lại là sau trường nên càng tối hơn.

Và đó là lúc đôi mắt mèo của Ryoma phát sáng, một ánh sáng huyền bí, đẹp đẽ biết bao, nhưng cũng đáng sợ biết bao. Nó biểu trưng cho sự cao ngạo, khí chất vương giả của Ryoma, nó khiến cho mọi người phải tự động cúi đầu trước cậu, nhưng nó cũng mang theo đó những sắc cô đơn thoáng qua.

Như một vị vua, ngồi trên ngai vàng-thâu tóm được hết mọi chuyện, chỉ cần chờ con mồi lọt bẫy mà thôi. Tuy nhiên, song song với cái quyền lực đó, khí chất đó, thì luôn không thể nào thiếu sự cô độc, không ai xung quanh, luôn chỉ có thể tin mình, làm cho mình và dựa vào mình.

-Reng~Reng~Reng~

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Ryoma cũng lười để ý đến tên kia, lặng lẽ cất bước, đi đến lớp, nãy giờ đúng là tốn thời gian.

Nào, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây...

Thật đáng để mong chờ~

————————————————————————————————————————————————
Xin lỗi đã đăng trễ, bản thảo thì xong hết từ tối qua rồi, nhưng....ngủ quên, lí do lãnh xẹt nhỉ?!