Đúng lúc chạm mắt với Phong Thiên Tuyết, anh vẫn hờ hững và tự tin, còn cô lại hơi căng thẳng.
Cuối cùng Dạ Chẩn Đình là người rời mắt trước, thoăn thoắt rời đi.
Đường nhìn của Phong Thiên Tuyết rơi trên bóng lưng anh, muốn dựa vào đó để phán đoán anh có phải người đó hay không…
Tuy bóng lưng này thật sự rất giống nhưng dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được Dạ Chấn Đình và tên trai bao phục vụ nữ đại gia mỗi ngày kia là một người.
“Cô Phong, giờ tôi bôi thuốc lại cho cô, có thể sẽ khá đau, cố chịu một lát nhé” Lôi Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vâng, cô làm đi.
”
Phong Thiên Tuyết vốn không quan tâm, nhưng Lôi Vũ vừa tháo bằng vải trên cổ ra thì cô đã đau đến mức hét ầm lên: “Á! Đau quá đau quá!”
Dạ Chẩn Đình đang đi trên cầu thang xoắn ốc, nghe thấy tiếng hét thì dừng chân, quay đầu quát: “Bảo Lôi Vũ nhẹ
lại!”
“Vâng, thưa Dạ Vương” Nữ giúp việc đang đứng ở cửa vội vàng đi vào vâng lệnh.
Lôi Vũ và Phong Thiên Tuyết cũng nghe thấy giọng của anh, cô ta liên tục xin lỗi: “Tôi xin lỗi cô Phong, cô đau lắm đúng không?”
“Không sao…”
Trong lòng Phong Thiên Tuyết có chút ấm áp, lần thứ hai kiểm chứng được kết luận hôm qua của mình: Ông chủ thầm mến cô!
Xưa nay, Phong Thiên Tuyết luôn ấp ủ một ước nguyện tốt đẹp, đó là đời không sóng gió, không làm mà hưởng.
Cô cho rằng phải đến khi mình già cả, ba sấp nhỏ đã lớn lên thành tài thì ước nguyện này mới được thực hiện, không ngờ thời khắc đó lại đến ngay lúc này.
Được hai nữ giúp việc, hai hộ y và một bác sĩ chăm sóc, cơm dâng tận miệng, nước rót tận tay, quả là hạnh phúc.
Không những thế, những người giúp việc trong nhà họ Dạ đều được huấn luyện kỹ càng, rất giỏi nhìn mặt đoán
Phong Thiên Tuyết chỉ nhìn ra cửa sổ sát đất, bâng quơ một câu: “Nắng đẹp quá!”
Cô lập tức được những người giúp việc đỡ lên xe lăn rồi đẩy ra vườn hoa phơi nắng.
Chỉ đến lúc ra ngoài, Phong Thiên Tuyết mới chính thức cảm nhận được sự xa hoa của căn biệt thự này.
Tuy thiết kế đơn giản nhưng cực kỳ tinh tế và khéo léo.
Cả biệt thự lấy màu trắng làm gam màu chủ đạo.
Tất cả đồ nội thất và trang trí đều là sản phẩm phiên bản giới hạn của các nhà thiết kế danh giá, ngay cả tranh sơn dầu treo tường cùng bình hoa được đặt trên sàn trong góc cũng đều có giá trên trời.
Ba của Phong Thiên Tuyết từng là người giàu nhất thành phố Hải nên cô đã quen với những thứ sang trọng cũng đã tham dự nhiều sự kiện lớn.
Nhưng nhà của Dạ Chẩn Đình xa xỉ hơn so với những gì cô đã thấy gấp trăm lần.
Bên ngoài biệt thự, lúc nhìn thấy vườn cây cảnh, vườn hoa và sân cỏ có thể sánh ngang với trong hoàng gia, Phong Thiên Tuyết càng khâm phục tài lực của anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến câu nói của Tư Hạo Hiên: “Xem ra em chưa hiểu hết thế lực của sếp Dạ rồi.
”