Bên ngoài không có động tĩnh gì, đám trẻ lại càng sợ hơn, tay thím Chu cầm dao cũng run rẩy.
Phong Thiên Tuyết cầm một con dao gọt hoa quả và tiến lên một cách dè dặt, nhòm ra ngoài khe hở đã hỏng.
Đồng thời, một con mắt từ bên ngoài cũng ngó vào trong giống y như cô.
Hai con mắt đối diện với nhau, đều hoảng sợ hét ầm lên…
“Á!” Mấy đứa bé bị dọa, cũng hét la toáng lên.
“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!” Phong Thiên Tuyết lật đật tìm điện thoại di động báo cảnh sát.
“Khoan đã, khoan đã, hình như là bác Vương bảo vệ”
Thím Chu cẩn thận nhìn qua khe hở, xác định là ông Vương bảo vệ thì vội vàng mở cửa ra.
“Chị Chu, chị ở nhà đấy à” Ông Vương vốn đang cầm bộ đàm gọi cho người đầu dây bên kia, trông thấy thím Chu thì mới dừng lại, nói: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng nhà chị có chuyện gì cơ?
“Đúng là xảy ra chuyện, vừa rồi.
”
“Vừa rồi có ăn trộm vào nhà trộm đồ, bị nhà tối hợp sức đuổi đi rồi.
”
Phong Thiên Tuyết kịp thời ngắt lời thím Chu, cô không muốn để người khác biết chuyện con chip, tránh gây thêm phiền phức.
“Gì? Thế báo cảnh sát chưa?” Ông Vương lo lắng, hỏi.
“Tôi kiểm tra xem có mất đồ đạc gì không rồi mới quyết định có báo cảnh sát hay không? Phong Thiên Tuyết mỉm cười đánh trống lảng: “Bác Vương, bên quản lý tài sản các bác có sửa cửa được không?”
“Cánh cửa này có lẽ phải thay cái mới rồi” Ông Vương kiểm tra cánh cửa bị đập vỡ: “Bên chỗ chúng tôi còn có cửa mới, bốn nghìn tám, kèm cả khóa luôn!”
“Bốn nghìn tám?” Phong Thiên Tuyết thấy phải tốn nhiều tiền như thế, tức khắc cảm thấy đau đầu.
“Thay không?” Ông Vương hỏi: “Giảm mười phần trăm cho cô”
“Giảm hai mươi phần trăm!” Thím Chu mặc cả với ông ta: “Đều là hàng xóm, nể mặt nhau chút đi.
”
Ông Vương trông thấy con dao trên tay bà thì sợ hết hồn: “Được rồi, hai mươi thì hai mươi!”
“Bác làm mau đi, giờ bảo người ta đến thay luôn, nếu không tối nay chúng tôi không ngủ được.
” Thím Chu giục.
“Được.
” Ông Vương dùng bộ đàm bảo đồng nghiệp đến thay cửa.