“Thím xem trên TV thấy người ta bảo là nếu không giấu trứng đi thì nó sẽ tự ăn mất, vậy nên thím đã lấy trứng ra, lau sạch rồi cất kỹ”.
“Sau đó thím nghĩ lại, định tạo bất ngờ cho mọi người nên mới đặt trứng vào một cái hộp thật đẹp, rồi dùng ruy băng buộc thành cái nơ xung quanh.
Nào ngờ tên xấu xa kia lại coi nó là cái chip gì đó, cướp mất”
“Trước kia cái hộp đó được dùng để đựng chip” Long Long giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, sau đó kích động nói: “Trước kia cháu để cái hộp trên bàn ở phòng cháu, hôm nay thấy nó trong lồng cháu cũng nghĩ đó là chip”
“Đây cũng là ý trời, đúng là chó ngáp phải ruồi” Phong Thiên Tuyết vỗ ngực nói: “Nếu như người kia không hiểu nhầm rằng chip nằm trong hộp đó rồi vội vàng cướp nó đi thì có khi anh ta sẽ ra tay với mọi người mất.
”
“Vậy tức là chúng con nên cảm ơn bà và Tiểu Tứ Bảo rồi”
Nguyệt Nguyệt yêu chiều xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Tứ Bảo.
“Thím Chu, vậy Tiểu Tứ Bảo đã ỉa ra con chip đó chưa?” Phong Thiên Tuyết hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.
“Chưa” Thím Chu ngày nhíu mày lắc đầu: “Ngày nào thím cũng để ý, nhưng nó vẫn chưa ỉa ra con chip nào cả.
”
“Thôi xong rồi!” Vẻ mặt Phong Thiên Tuyết trở nên rất nghiêm trọng.
“Mẹ, cái gì xong cơ?” Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, tò mò hỏi.
“Mọi người vẫn chưa hiểu à?”
Thần Thần cũng nghiêm mặt lại, sau đó lắc lắc ngón tay, nghiêm trang nói.
“Người xấu kia cho rằng thứ đựng trong hộp là chip, sau đó người bên tập đoàn Thịnh Thiên cũng tưởng rằng chú ấy đã cướp mất con chip nên đã đuổi theo.
Nhưng Chắc chắn họ sẽ phát hiện ra là thứ được đựng trong chiếc hộp không phải là chip.
Vậy nên.
.
”
“Vậy nên họ sẽ quay lại tìm chúng ta?”
Long Long và Nguyệt Nguyệt đồng thanh nói.
Ngay sau đó Nguyệt Nguyệt vội vàng nhào vào lòng Phong Thiên Tuyết, cô bé kéo áo của mẹ ra để che lên mặt mình.
Cơ thể nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt run lên bần bật vì sợ.