“Bởi vì Tiểu Tứ Bảo đã nuốt một con chip rất quan trọng.
” Long Long nhướn mày, thật thà giải thích: “Họ nhắm vào con chip đó”
“Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, thím Chu!”
Phong Thiên Tuyết vội vàng chạy về nhà, chỉ thấy cửa thì bị phá, xung quanh thì hỗn loạn, còn tưởng là người nhà có chuyện, cô sợ đến mức nhũn cả chân ra.
“Me!”
Long Long và Nguyệt Nguyệt vội vàng chạy từ ban công vào, thoáng cái đã nhào vào lòng Phong Thiên Tuyết.
“Mẹ ơi, vừa nãy con bị dọa sợ muốn chết, có một người xấu đã bắt cóc con và Nhị Bảo”
Nguyệt Nguyệt khoa tay múa chân miêu tả chuyện vừa xảy ra.
Long Long lo lắng nói thêm: “Mẹ ơi, người kia đã cướp mất con chip rồi.
”
“Con chip gì cơ?” Phong Thiên Tuyết vội vàng hỏi.
“Là cái mà Tiểu Tứ Bảo đã nuốt mất ấy” Long Long giải thích với cô: “Những người kia đến đây đều là vì con chip đó”
“Thứ đó không quan trọng, chỉ cần các con không sao là được rồi.
” Phong Thiên Tuyết ôm hai đứa con vào lòng: “Đại Bảo đâu?”
“Đại Bảo chưa về” Thím Chu cuống lên: “Thôi xong, đừng nói là họ cũng bắt cóc cả Đại Bảo luôn nhé?”
“Hả?” Long Long sợ đến mức tái mét cả mặt, vội vàng nhắc nhở mọi người: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi”
Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu ngẩn nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé mở to ra, giống như sắp òa khóc đến nơi rồi.
“Đúng rồi, báo cảnh sát, mẹ báo cảnh sát ngay đây” Phong Thiên Tuyết vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhưng đúng lúc đó sau lưng cô bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: “Mẹ ơi”
“Đại Bảo!” Phong Thiên Tuyết quay đầu lại thì thấy Thần Thần đứng đó, có kích động đến mức suýt khóc òa lên: “Con về rồi, mẹ sợ muốn chết mất thôi.
”
“Đại Bảo không sao cả” Thần Thần kéo em trai và em gái về phía mình, kiểm tra hai đứa như một người lớn vậy.
“Hai đứa không sao chứ? Cô giáo Trần nói là hai đứa bị bắt cóc, anh sợ muốn chết.
Anh định đi cùng các chú vệ sĩ của tập đoàn Thịnh Thiên, nhưng họ không chịu dẫn anh theo, cô giáo Trần phải tự đưa anh về”
“Gì cơ? Người của tập đoàn Thịnh Thiên? Thần Thần, sao con lại quen biết người của tập đoàn Thịnh Thiên?