“Thả Bảo Bảo nhà chúng tôi ra”
Thím Chu cầm dao phay xông đến, dáng người béo ục ịch của bà dường như khiến cả nhà rung lên.
Hổ Đen đang định ra tay thì lại thấy xe nhà họ Dạ đã đến dưới lầu rồi.
Gã không nghĩ được quá nhiều, vội vàng đá văng thím Chu ra, sau đó hất Long Long và Nguyệt Nguyệt sang một bên, chuẩn bị cầm lồng vẹt bỏ trốn.
Nào ngờ lại bị Long Long đẩy một cái.
Gã kịp thời vịn vào tường, không ngã sấp xuống, nhưng chiếc lồng vẹt trên tay gã lại bị rơi xuống đất.
Nhờ sự tác động của trọng lực, nên cửa lồng sắt đã được mở ra, Tiểu Tử Bảo vội vàng bay ra ngoài.
“Này!” Hổ Đen đưa tay lên bắt, nhưng chỉ túm được một chiếc lông của nó.
“Mấy người vướng tay vướng chân quá rồi đấy!”
Hổ Đen nổi giận, đúng lúc gã đang định giết chết hết mọi người thì bỗng thấy có một chiếc hộp nhỏ màu bạc trong lồng, đó chính là chiếc hộp đựng chip trước kia.
Bên ngoài hộp còn có một dây ruy băng màu hồng, thắt nơ con bướm.
Hổ Đen cầm hộp lên lắc thì thấy trong đó có gì đó: “Được rồi, coi như cũng không phí công”
“Không được, không được lấy thứ đó đi!” Thím Chu đang định xông lên cướp.
“Cút đi! Đây vốn dĩ là đồ của tôi!” Hổ Đen lấy ra một con dao găm, chỉ về phía bà.
Thím Chu sợ hãi, không dám lại gần nữa.
Lúc này lại có một nhóm người khác xông vào từ bên ngoài.
Hổ Đen cầm hộp, nhảy xuống khỏi ban công.
“Đứng lại!”
Dạ Huy thấy Hổ Đen cầm hộp chip bỏ chạy thì vội vàng dẫn người đuổi theo.
“Hu hu hu…” Nguyệt Nguyệt ngồi bệt xuống mặt đất ở sân thượng, òa khóc, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng lên, nước mắt liên tục lăn dài: “Tiểu Tứ Bảo của em, Tiểu Tứ Bảo!”
“Nguyệt Nguyệt nhìn kìa, Tiểu Tứ Bảo bay về rồi.
” Long Long chỉ về phía nóc nhà gần đó.
Tiểu Tứ Bảo vỗ cánh bay về, nó đậu lên vai Nguyệt Nguyệt rồi khẽ cọ cái đầu nhỏ màu xanh của mình vào má cô bé: “Tam Bảo, Tam Bảo”
Nguyệt Nguyệt lập tức ôm chầm lấy Tiểu Tứ Bảo vào lòng, dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy nước mắt của
mình sờ đầu nó, nghẹn ngào hỏi: “Sao nhiều người muốn bắt mày thế? Hay mày là chim thần trong truyền thuyết.
”