Tư Hạo Hiên kéo Phong Thiên Tuyết ra sau lưng mình để bảo vệ.
Bạch Lộ thấy thế thì lại càng tức hơn, vội vàng chạy ra phía sau lưng anh ta để đánh Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết thật sự không muốn dây dưa với Bạch Lộ, cô dứt khoát quay người rời đi.
“Con khốn kia, mày đứng yên đó.
”
Bạch Lộ còn định đuổi theo để đánh Phong Thiên Tuyết, nhưng lại không cần thận đánh vào cánh tay bị thương của Tư Hạo Hiên.
Tư Hạo Hiên rên lên đau đớn, mặt mũi tái mét đi vì đau, thậm chí còn toát cả
mồ hôi hột.
“Chồng ơi, anh làm sao thế?” Lúc này Bạch Lộ mới nhận ra là anh ta bị thương, cô ta lo lắng hỏi: “Anh bị thương à? Sao lại bị thế này vậy?”
“Tay sếp Tư bị đồ nặng đập vào nên bị thương rồi.
Bây giờ đi kiểm tra xem thế nào đi đã.
” Tư Viễn nói.
Bạch Lộ vội vàng đỡ Tư Hạo Hiên đi vào bệnh viện.
Phong Thiên Tuyết ngồi trên taxi, thấy cảnh như vậy thì chỉ thầm cảm thấy rất rối bời.
Trước kia cô không hiểu ý nghĩa của hôn nhân, mà bây giờ thì dường như cô đã hiểu rồi.
Hôn nhân chính là: Dù giây trước hai bên có tức giận với nhau.
đến mấy thì giây sau hai người vẫn sẽ phải sánh vai nhau mà bước tiếp.
Giống như Tư Hạo Hiên và Bạch Lộ vậy, bây giờ hai người đã có quan hệ rất chặt chẽ với nhau rồi.
Mà cô thì nên rời xa chỗ này thì hơn…
Phong Thiên Tuyết mải nghĩ đến chuyện của Tư Hạo Hiên, chẳng mấy chốc mà đã đến công ty.
Lúc xuống xe cô mới nhận ra lúc nãy mình đã không cầm điện thoại theo.
Cũng may là tiền mặt trong túi áo của cô cũng đủ để trẻ tiền xe.
Có vẻ như cô đã làm rơi điện thoại ở bàn trực ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi.
Phong Thiên Tuyết đến phòng bảo vệ tìm Đại Vệ.
Đại Vệ đưa điện thoại di động cho cô: “Cô chủ quan thế, ra ngoài mà chẳng mang điện thoại theo, nhỡ có chuyện gì thì sao mà liên lạc được?”
“Cảm ơn, tôi còn đang lo là mình làm mất điện thoại rồi”
Phong Thiên Tuyết nhận lấy điện thoại, sau đó lại nhận ra điện thoại hết pin, cô vội vàng đi sạc điện thoại.
Nhưng cô lại không hề biết rằng điều này đã khiến cô bỏ lỡ một chuyện rất lớn.
Nhà trẻ Trái Táo Nhỏ, phòng của hiệu trưởng.
Thần Thần nhìn mấy người bí ẩn đi giày Tây trước mặt mình, cậu bé không hề
sợ hãi, trái lại, cậu bé còn hất cằm lên, nói với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo: “Bắt cóc trẻ con là phạm pháp đấy”.
“Ha!” Dạ Huy bật cười, sau đó quay sang nhìn Dạ Chấn Đình ở đằng sau tấm bình phong, nói: “Sếp Dạ, cậu nhóc này nhìn giống anh quá!”
“Vào vấn đề chính đi” Dạ Chẩn Đình nhìn xuống, tao nhã thưởng thức trà.