Đang suy nghĩ thì đột nhiên phía xa truyền tới tiếng còi báo động của xe.
Phong Thiên Tuyết giật mình, Đại Vệ thì khá bình tĩnh: “Có thể là sếp nào đó đậu xe bất cẩn đụng vào xe khác nên còi báo động vang lên, tôi đi xem thử.
”
“Đợi tôi đi cùng” Phong Thiên Tuyết vội dọn dẹp bộ đồ ăn vào túi.
“Cô cứ từ từ mà dọn, tôi sang đó trước”
Đại Vệ rất tận tâm với công việc, nhanh chóng chạy về phía phát ra tiếng.
Phong Thiên Tuyết thu dọn xong bộ đồ ăn, chuẩn bị vứt vào thùng rác thì phía sau bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Cô vô thức quay đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đóng thùng giấy hàng hóa phía sau bỗng đổ ập xuống người cô.
“Tuyết Nhi…”
Cùng với tiếng la ngạc nhiên là một bóng người màu trắng như mũi tên lao tới bảo vệ cô trong vòng tay.
Cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc như núi, cảm giác an toàn và ấm áp quen thuộc truyền đến.
Phong Thiên Tuyết mở mắt thì thấy khuôn mặt anh tuấn của Tư Hạo Hiên, trái tim cô như sắp tan ra.
“Tuyết Nhi, không sao chứ?”
Trong mắt Tư Hạo Hiện đầy dịu dàng, mặc dù đôi mày cau chặt đầy vẻ đau đớn nhưng vẫn không quên quan tâm đến Phong Thiên Tuyết.
“Hạo Hiên.
”
Phong Thiên Tuyết hoàn hồn lại mới phát hiện, vì bảo vệ cô mà Tư Hạo Hiên bị thương vì thùng giấy đụng phải.
Trên trán rách một đường, máu tươi từ từ rỉ ra, có vẻ vai trái cũng bị thương nên không nhấc lên được.
Cô vô cùng lo lắng, nói: “Anh bị thương rồi, có phải gãy xương không?”
“Không sao.
”
“Sếp Tư!” Mấy vệ sĩ vội chạy tới, “Mau gọi bác sĩ”.
“Không cần đâu, ở đây là Thịnh Thiên, không phải Tư Thị chúng ta, đừng quấy rầy đến sếp Dạ.
.
”
“Nhưng anh.
”
“Sếp Dạ!” Tư Viễn ngạc nhiên nói.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu, Dạ Chấn Đình đang đứng giữa hành lang cách đó không xa với vẻ mặt lạnh lùng, như cười như không nhìn họ.
Ánh mắt đó lạnh lùng hệt sương giá!