Thiên Tài Tam Bảo

Chương 415






“Chuyện này chưa ai biết cả, chính anh ấy cũng không biết” Phong Thiên Tuyết nôn nóng giải thích: “Tử Mặc, chuyện này rất phức tạp, em không biết phải giải thích với anh thế nào, tóm lại em không muốn liên lụy đến anh.”
“Anh hiểu!” Sở Tử Mặc ngắt lời cô, dịu dàng nói: “Không sao, nếu em đã lựa chọn thì anh chúc phúc cho em!”
Phong Thiên Tuyết giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Sở Tử Mặc mặc áo trắng rất đẹp trai, mặt trời ban trưa hắt lên người anh qua cửa sổ thuỷ tinh cũng không che được ánh hào quang trên người anh.


Có lẽ chỉ anh mới xứng với những chữ “người đàn ông hoàn hảo, không tỳ vết”!
Tiếc là, cuối cùng cô vẫn phụ lòng anh ấy lần nữa.

“Em xin lỗi..”
Phong Thiên Tuyết thấy rất có lỗi, nhưng ngoài ba chữ này ra, cô thật sự không biết phải nói gì.

“Ngốc, em không phải xin lỗi anh” Sở Tử Mặc cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh làm chút chuyện này cho em không là gì cả, cho dù chỉ là bạn bè thì anh cũng nên đưa tay giúp đỡ, huống hồ..”
Anh ta cụp mắt, cười khổ: So với việc ở bên nhau, anh càng mong em được hạnh phúc!”
Lời này của anh ta là lời thật lòng, chính vì quá thật lòng nên mới càng đáng quý!
Phong Thiên Tuyết thấy chóp mũi cay cay, mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt…

“Phán đoán của anh nói cho anh biết, lựa chọn của em có lẽ là sai” Sở Tử Mặc thở dài bất lực: “Nhưng vậy thì sao? Trước giờ em luôn cố chấp, anh không có lòng tin để thuyết phục em, giống như bốn năm trước..”
Anh ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười, nói một cách tự giễu…
“Cho nên anh chỉ có thể để em bay đi, để em va chạm, một ngày nào đó em chịu hết sự nguy hiểm đáng sợ ngoài kia, nếm trải sự đắng cay của cuộc đời mới biết anh là tốt nhất!.

Truyện Hot
Đến lúc đó, chỉ cần em nhìn lại là sẽ thấy anh!”
Nghe những lời này, Phong Thiên Tuyết không kìm được nữa, nước mắt thi nhau rơi xuống…
Cô không dám để các con đang ở trong phòng nghe thấy nên cuống quýt đưa tay che miệng, lặng lẽ rơi nước mắt chứ không dám khóc thành tiếng.

“Đồ ngốc, đừng khóc” Sở Tử Mặc nhanh chóng lấy giấy lau nước mắt cho cô, còn giả và thoải mái trêu cô: “Em khóc thế này bọn trẻ lại tưởng anh bắt nạt em.


Mấy ngày nay khó khăn lắm anh mới tạo dựng được tình cảm với chúng, chúng rất thích anh, còn nói muốn giới thiệu Tiểu Tứ Bảo nhà em cho anh.”
“Mę ơi, mę ơi!”
Sở Tử Mặc còn chưa nói xong, âm thanh quen thuộc từ ngoài cửa đã vọng lại.

Phong Thiên Tuyết vội lau nước mắt, quay đầu nhìn lại.

Tiểu Tứ Bảo bay từ ngoài vào, đôi cánh bị thương vẫn chưa lành hẳn nên bay rất khó khăn, nó loạng choạng suốt và vào đèn chùm thuỷ tinh..