“Tôi… tôi là người chuyển giới!” Thái Hổ xấu hổ cúi đầu: “Hoàn toàn không thích phụ nữ..”
“Phụt”
Suýt chút nữa là Phong Thiên Tuyết phụt ra một ngụm máu.
Trong tin tức nói cô chơi một tên trai bao chuyển giới, xem ra không phải đồn nhảm.
Có điều chẳng ai biết nửa đường đã bị Dạ Chẩn Đình nhanh chân đến trước.
“Chuyển giới, tốt lắm!” Cuối cùng sát khí trong mắt Dạ Chẩn Đình cũng giảm đi đôi chút, vừa rồi như thể sắp xé xác Thái Hổ, bây giờ thân thiện hơn nhiều: “Thả anh ta!”
“Rõ!” Vệ sĩ đi tới kéo Thái Hổ, đưa anh ta ra ngoài.
“Cảm ơn, cảm ơn…” Thái Hổ liên tục nói cảm ơn.
“Thả chúng tôi nữa.” Bạch Thu Vũ vội cầu xin.
“Còn chưa giải thích rõ đã muốn đi?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày.
“Chúng tôi không có gì để giải thích cả.”
Phong Thế Nguyên ngờ vực không hiểu, nếu người đàn ông bốn năm trước là Dạ Chẩn Đình vậy thì chẳng có gì bí mật nữa, còn muốn giải thích gì?
“Lẽ nào…”
Bạch Thu Vũ nhanh chóng phản ứng lại, xem ra Dạ Chấn Đình vẫn chưa biết chuyện ba đứa trẻ.
Bám được vào một ông lớn đáng gờm như vậy, Phong Thiên Tuyết nhận thân còn không kịp, tại sao vẫn che giấu?
Lẽ nào bọn trẻ không phải con cậu ta?
“Tôi không có kiên nhẫn để đợi đầu” Dạ Chấn Đình nhìn đồng hồ: “Cho các người ba phút, không nói thì nhốt chung lại!”
Lúc nói, anh nhìn Phong Thiên Tuyết.
“Cái gì?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên chỉ mình: “Tôi, cũng phải nhốt lại à?”
Dạ Chấn Đình không nói gì, chỉ gật đầu.
“Anh..”.