Thiên Tài Tam Bảo

Chương 207






Chạy đến cửa lại quay về lấy hết tiền trong túi đưa cho thím Chu: “Thím Chu, đây là tiền tối qua tôi kiếm được.


“Một đêm mà sao cô kiếm được nhiều tiền thế này? Cô chủ, cô chạy gì chứ, ăn sáng đã rồi đi, cô chủ…”
Thím Chu vừa gọi vừa cầm cơm nắm đuổi theo, nhưng Phong Thiên Tuyết đã vào thang máy rồi.

Bà nhìn tiền trên tay, trong lòng vô cùng lo lắng.


Phong Thiên Tuyết dùng hết khả năng của mình để chen vào tàu điện ngầm, ra khỏi tàu lại chạy một mạch, cuối cùng cũng đến công ty đúng giờ.

Ra khỏi thang máy, đầu cô đã đầy mồ hôi.

“Cô làm gì thế? Sếp Dạ rất không thích nhân viên không chú ý đến hình tượng, mau vào nhà vệ sinh chỉnh đốn lại đi” Văn Ly phê phán.

“Vâng” Phong Thiên Tuyết vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi chỉnh đốn lại xong, chuẩn bị đi thì bỗng nghe thấy hai nữ nhân viên đang thấp giọng bàn tán.

“Cô biết không? Nghe nói Phong Thiên Tuyết mới đến tầng sáu tám chúng ta có ô dù đấy.


“Ô dù gì?”
“Không biết, tôi nghe người ở tầng mười ba nói cô ta xảy ra chuyện ở quán bar, là sếp Dạ cứu cô ta ra, tôi cảm thấy quan hệ giữa sếp Dạ với cô ta không bình thường”
“Không thể nào đầu, sếp Dạ đứng trên cao như thế sao có thể thích nhân viên quèn như vậy?”
“Cái đó thì không nói rõ được…”

“Được rồi, chúng ta đừng bàn tán nữa, nếu bị sếp Dạ biết được thì hai chúng ta đều phải đi đấy”
Nghe tiếng động bên trong, Phong Thiên Tuyết vội tránh đi, trong lòng cô rất ngờ vực, A Phân của bộ phận hành chính thật sự không nhìn nhầm sao? Người cứu cô hôm đó thật sự là Dạ Chấn Đình?
Đang suy nghĩ, Phong Thiên Tuyết cảm thấy một luồng hào quang mạnh mẽ từ đối diện ập tới.

Cô ngẩng đầu nhìn, Dạ Chấn Đình đang đi tới, đầu mày cau chặt, sắc mặt u ám.

Cô vội cúi đầu đứng sang một bên.

Dạ Chẩn Đình không hề liếc mắt mà đi thẳng qua người cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, biết anh đã vào phòng làm việc của chủ tịch rồi cô mới thở phào một hơi, nhích từng bước nhỏ chạy về vị trí của mình.

“Hôm nay sếp Dạ không vui, cô phải chú ý, đừng để xảy ra sai sót gì?
Văn Ly thấp giọng nhắc nhở.


“Vâng” Phong Thiên Tuyết gật đầu lia lịa.

“Hôm nay sẽ có vài vị khách đến thăm, tài liệu ở đây, cô chú ý đối chiếu thời gian…”
“Được.

” Phong Thiên Tuyết mở tài liệu ra đọc, không ngờ vị khách đầu tiên là Tư Hạo Hiên.

Cô còn đang sững người thì cửa thang máy mở ta, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Trang phục màu kem toa nhã, vừa ngẩng đầu thì ánh mắt đã rơi trên mặt cô, anh ta bỗng sửng sốt.