Thiên Tài Tam Bảo

Chương 203






“Được, được, nhưng đây là quán bar không phải nhà hàng Tây có bầu không khí trang nhã, vậy nên sau này có thể cô sẽ phải vừa đàn vừa hát, còn phải đàn những bản nhạc có tiết tấu nhanh nữa”
Chủ quán bar mỉm cười.

“Không sao, tôi có thể chơi thêm vài bản.


“Không cần, cô chuẩn bị một chút đi rồi chín giờ bắt đầu biểu diễn.

” Ông chủ quán bar nói: “Một tiếng hai ngàn tám, mỗi buổi hai tiếng, một tuần làm thứ hai, tự, sáu, chủ nhật, cô thấy thế nào?”

Phong Thiên Tuyết sững sờ, cẩn thận hỏi: “Một tiếng hai nghìn tám trăm? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Nếu cô cảm thấy giá thấp quá thì có thể thương lượng.


“Không cần không cần, rất cao rồi” Phong Thiên Tuyết vui mừng khôn xiết: “Tôi còn tưởng phải đưa ra giấy chứng nhận đạt giải thì anh mới trả thêm tiền cho tôi chứ, không ngờ.

.


“Không cần chứng nhận gì, tôi nghe cái là biết trình độ thế nào rồi” Chủ quán bar cười nói: “Được rồi, cô vào hậu trường chuẩn bị đi”
“Vâng, cảm ơn.

” Phong Thiên Tuyết vô cùng vui mừng, cô theo nhân viên phục vụ ra hậu trường.

Đoạn Thiên Nhai lắc ly rượu, ánh mắt luôn dõi theo Phong Thiên Tuyết.

“Người ngồi với ông chủ là ai vậy?” Phong Thiên Tuyết thấp giọng hỏi nhân viên phục vụ.


“Cậu Đoạn, bạn của ông chủ, cũng là cổ đông của quán bar này” Phục vụ nói.

“Anh ta làm gì?” Phong Thiên Tuyết hỏi tiếp.

“Hình như là cậu ấm, nhà rất giàu có, những cái khác tôi cũng không rõ”.

Phục vụ nói đầy ẩn ý.

“Cô gái, tôi thấy cô là một cô gái đơn giản nên nhắc cô một câu, cậu Đoạn này chơi bời trăng hoa, thay bồ như thay áo.

Nếu cô ham của thì có thể chơi, nếu không thì đừng suy nghĩ nhiều, loại cậu ấm nhà giàu này sẽ không nghiêm túc với cô đâu.


“Tôi tò mò nên hỏi thôi, không suy nghĩ gì cả, ha ha.

.


Phong Thiên Tuyết cười ngượng ngùng, xem ra anh ta không phải con nợ trai bao, tên trai bao đó làm gì phải cậu ấm chứ?

Phong Thiên Tuyết vừa rời đi thì một nhóm người đẹp gợi cảm nóng bỏng vui vẻ đi vào, như những con bướm đang bay lượn, nhiệt tình chạy đến chỗ Đoạn Thiên Nhai.

“Cậu Đoạn, người ta nhớ cậu chết mất thôi.


“Cậu Đoạn, sao hôm nay lại đến đây? Vắng vẻ quá đi”
“Đúng đấy cậu Đoạn, sao hôm nay không đến Dạ Sắc?”
“Câm miệng!” Đoạn Thiên Nhai cau mày lạnh lùng quát, buồn chết đi được”
Không biết tại sao, đột nhiên anh ta cảm thấy đám phụ nữ này không so được với Phong Thiên Tuyết.

Một là thiên sứ, một là con chim màu sắc lòe loẹt…
“Hôm nay khẩu vị của cậu Đoạn không tệ, gọi nhiều như vậy có ăn hết không?” Chủ quán bar thấp giọng đùa.