Thiên Tài Tam Bảo

Chương 154: Chương 154






Lúc này, hai luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu thẳng đến làm cậu thiếu niên không mở mắt nổi.

Phong Thiên Tuyết vô thức nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng xe phanh gấp, còn có tiếng la hét phẫn nộ của mấy cậu thiếu niên này: “Mẹ kiếp, làm tôi giật mình.

Thằng nào muốn chết đấy?”
Ngay sau đó là tiếng tấn công bằng nắm đấm và tiếng kêu thảm thiết của các cậu thiếu niên…
Bên tại cô có tiếng gió, còn cảm giác được chấn động do có người ngã xuống đất nữa.

Những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt…
Phong Thiên Tuyết vô cùng sợ hãi.

Đợi đến khi cô mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc đến ngây người!

Bốn cậu thiếu niên kia đã nằm trên mặt đất, lăn lộn kêu la thảm thiết.

Đặc biệt là cậu thiếu niên đứng bên cạnh đã động tay động chân với Phong Thiên Tuyết bị bẻ gãy hai tay, bây giờ đang vừa lăn lộn vừa gào khóc thảm thiết…
Mà trước mắt cô, người đàn ông áo đen đeo mặt nạ đứng ngược sáng, ngạo nghễ như một con sói hoang nhìn kẻ yếu dưới chân, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Vô dụng!”
Phong Thiên Tuyết kinh ngạc nhìn anh, không hiểu sao trong đầu chợt hiện lên bóng dáng của Dạ Chẩn Đình.

Cho dù hai người mặc quần áo theo phong cách hoàn toàn khác nhau, thân phận cũng không giống nhau nhưng trong giây lát, cô lại thấy khí phách cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng còn có giọng nói này đều tương tự một cách lạ thường…
“Sao cô lại đứng ngây người ra đấy?”
Dạ Chẩn Đình gõ một cái vào đầu Phong Thiên Tuyết và ôm cô nhét vào trong xe, sau đó vội vàng lái xe đi như bay.

Trong đầu Phong Thiên Tuyết vẫn còn hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, giống quá, giống quá đi mất…
“Cô là heo à?” Dạ Chấn Đình buồn bực phẫn nộ hét lên, “Cô bị người đùa giỡn còn đứng ngây ra đó à?”

“Vậy anh bảo tôi phải làm gì chứ? Tôi đầu đánh lại chúng.

Phong Thiên Tuyết uất ức nói, “Hơn nữa tôi còn bị thương đấy.


“Thật vô dụng!” Dạ Chẩn Đình khẽ mắng.

“Ôi, tôi cũng không bị tổn hại gì” Phong Thiên Tuyết thuận miệng nói, “Nhưng… có phải anh ra tay quá tàn nhẫn không?”
“Sao hả?” Dạ Chấn Đình lập tức sa sầm mặt xuống, “Cô còn đau lòng cho chúng à? Xem ra tôi đã quấy nhiễu chuyện tốt của cô nhỉ?”
“Anh nói gì vậy.

.


“Có cần tôi đưa cô quay lại vui vẻ với mấy thằng nhóc lưu manh kia không?”