Thiên Tài Ở Rể

Chương 43-44: 43: Quyết Định Chuyển Viện - 44: Nghe Phong Thanh Bèn Chạy Đến




43: Quyết Định Chuyển Viện



Ngô Hạo hơi dở khóc dở cười, xem ra trước đây mọi người ấn tượng quá sâu sắc về bệnh tự kỷ của hắn nên hai người họ vẫn chưa thể chấp nhận được ngay.

“Mẹ, Viện Viện, hai người không cần phải lo gì cả, cứ nghe con là được rồi”.

Ngô Hạo đặt ba lô trên vai xuống rồi cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài.

Advertisement“Dì, dì có chắc đây là anh họ Hạo không?”

Phùng Viện Viện vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ, người anh họ Hạo trong trí nhớ của cô ta suốt ngày chỉ biết cười khù khờ, nước mũi cứ chảy ngắn chảy dài, chẳng biết nói gì trừ việc gọi mẹ. Còn giờ đây, người anh họ ấy chẳng những dáng đẹp, điển trai mà còn cứu mạng cô ta nữa.

“Đương nhiên là chắc rồi. Viện Viện à, ban nãy dì cũng không dám tin, nhưng nhìn kỹ lại thì mặt mũi ấy là thằng hai nhà dì rồi gì nữa. Sáu năm không gặp, thằng bé này cao ráo, khỏe mạnh hơn hẳn, tốt quá rồi”.

Con người ta luôn sảng khoái khi gặp chuyện vui, dường như bệnh của Phùng Hỉ Mai đã khá hơn trông thấy.

“Dì ơi, thế theo dì thì chuyện anh bảo sẽ chuyển dì lên bệnh viện tỉnh có đáng tin không? Lẽ nào anh ấy ở bên kia rồi phát tài luôn?”

“Dì cũng chẳng biết nữa, cứ mặc nó làm gì thì làm đi, dì thấy nó còn sống là đã mãn nguyện lắm rồi. Chút nữa cháu dẫn nó ra quán cơm ăn một bữa nhé, dì còn hai trăm, con cầm đi”.

“Xem dì nói kìa! Cháu vốn định bụng mời anh ấy một bữa đây, lấy tiền của dì làm gì chứ”.

“Cũng được, chút nữa đừng kể chuyện dượng và anh họ Kim Cẩu của cháu với nó nhé, từ đó đến giờ dì vẫn nghi ngờ hai người kia là thủ phạm bắt cóc anh họ cháu khi đó”.

“Cháu biết rồi. Bọn cháu biết dì đã rất đau khổ suốt bao nhiêu năm qua nhưng họ hàng nhà bọn cháu đều quá nghèo, không có ai có đủ bản lĩnh để giúp dì cả. Nay anh họ Hạo đã về, nhìn là biết một người hiếu thảo. Thằng ba đã lớn, thành tích lại tốt, nhất định nó sẽ đậu đại học, ngày vui của dì sắp đến rồi đấy ạ”.


Hai người đang trò chuyện thì Ngô Hạo cầm một xấp giấy tờ đi vào.

“Mẹ, con đã làm thủ tục xong rồi, sáng mai xe cứu thương của bệnh viện sẽ đưa chúng ta lên tỉnh. Viện Viện, em giúp mẹ anh thu dọn quần áo nhé”.

Ngô Hạo cất sổ hộ khẩu, hồ sơ bệnh án và kết quả siêu âm vào ba lô của mình. Sổ hộ khẩu dùng để thanh toán chi phí chuyển tuyến. Hắn định mấy ngày nữa sẽ về làm thủ tục tách hộ khẩu, dù không chuyển tới Đông Giang thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn.

“Anh họ, anh muốn chuyển dì lên tỉnh thật sao? Nhìn anh không giống phát tài chút nào”.

Phùng Viện Viện cảm thấy thật không thể tin nổi, lên tỉnh bằng xe của bệnh viện không rẻ tí nào đâu, hơn tiền đi xe khách ít nhất cũng phải mười lần đấy.

“Anh không phát tài nhưng phải lấy tiền để chữa bệnh cho mẹ anh chứ”.

“Dùng mấy trăm ngàn một cách nhẹ nhàng như thế mà anh còn bảo không phát tài sao? Anh họ à, đúng lúc em chưa tìm được việc, sau này em sẽ theo chân anh, anh không được từ chối đâu đấy nha?”

“Vậy sao, trước đây em làm gì rồi?”

“Sau khi tốt nghiệp em nhảy việc nhiều lắm nên mới vừa thất nghiệp đã về chăm sóc dì đây”.

“Được thôi, chờ mẹ anh xuất viện rồi em tới Đông Giang đi làm luôn”.

Phùng Hỉ Mai vừa nghe con trai có triển vọng đến vậy thì cười không ngớt: “Viện Viện, đưa anh họ cháu đi ăn đi, hai anh em cứ từ từ nói chuyện với nhau nhé”.


“Dạ, nhưng anh họ phải mời cháu đó nha, anh ấy là chủ cả một công ty cơ mà, cháu phải ăn thật ngon mới được”.

Ngô Hạo gượng cười, hắn nào phải chủ công ty gì đâu, còn chưa lập công ty nữa là, chút tiền trong tay hắn vốn không hề đủ dùng nhưng tiêu pha một chút ở thị trấn nhỏ này thì không thành vấn đề.

Biết mẹ mình không có người chăm lo, Ngô Hạo dẫn Phùng Viện Viện tìm một quán ăn nhỏ gần bệnh viện rồi gọi vài món, biết được ít chuyện từ cô ta. Anh cả Ngô Kim Cẩu năm nay hai mươi bảy tuổi, là một gã côn đồ khá nổi tiếng trong thị trấn. Anh ta đã cưới vợ, sinh con, thậm chí còn mua cả một căn nhà và có một chiếc xe con trị giá khoảng một trăm ngàn. Phải nói là điều kiện rất tốt nhưng từ trước đến giờ chưa từng gửi một xu nào về cho gia đình, dù mẹ bị bệnh cũng không tới bệnh viện thăm lấy một lần, cứ như không phải người một nhà vậy.

Người bố Ngô Trường Phú cũng là một kẻ bất chính, năm xưa cũng là tên ác ôn của thị trấn Mao Bình, nay đã lớn tuổi nhưng vẫn không đổi thói, mượn tiếng Ngô Kim Cẩu mà rượu chè be bét, hầu như không về nhà.

Đứa thứ ba Ngô Ngân Cẩu đang học lớp mười hai tại trường trung học số 1 ở huyện, thành tích luôn nhất bảng, có hy vọng đậu đại học nổi tiếng. Những năm qua mẹ hắn đều dựa vào công việc bán hàng vỉa hè ở thị trấn Mao Bình để có tiền cho cậu ấy đi học.

Còn Phùng Viện Viện là con gái thứ hai của cậu Phùng Hỉ Quý, năm nay hai mươi mốt tuổi, mới tốt nghiệp đại học được nửa năm, do liên tục nhảy việc trên tỉnh nên đến nay vẫn chưa có công việc ổn định, lần này về nhà cũng vì xin thôi việc nhân tiện chăm sóc cho dì.

Phùng Vân, anh trai của Phùng Viện Viện, năm nay hai mươi ba tuổi, làm việc ở nhà máy Nam Phương, phải đến Tết mới về.

Bố mẹ Phùng Viện Viện là nông dân trồng rau làm ở gần thị trấn, sống bằng nghề trồng rau.

“Viện Viện, đừng nói với ai chuyện ngày mai lên tỉnh, sáng mai chúng ta sẽ đi luôn, em nói với cậu mợ một tiếng đi, lần sau về thăm họ tiếp”.

Sau khi biết tính nết của bố và anh cả, Ngô Hạo quyết định sẽ đưa mẹ lên tỉnh khám bệnh một mình, không muốn dính dáng dù chỉ một chút với bọn họ.

“Anh họ, cho em đi cùng hai người đi, dù sao hiện tại em cũng chưa có việc làm mà. Anh có dự định gì cho sau này chưa? Em có thể đi Đông Giang với anh được không?”

Từ chuyện Ngô Hạo đánh tay đôi với bọn cướp trên xe, Phùng Viện Viện đã nhận ra hắn không phải người đơn giản. Mặc dù không biết cuộc sống bao năm qua của hắn như nào nhưng trực giác nói với cô ta rằng người anh họ này có thể thay đổi vận mệnh của mình.


44: Nghe Phong Thanh Bèn Chạy Đến


Sau một hồi suy nghĩ, Ngô Hạo hỏi ý cô ta: “Viện Viện, em xem thử thế này được không. Trong thời gian mẹ anh ở tỉnh thì nhờ em chăm sóc bà ấy. Anh đang lên kế hoạch thành lập một công ty ở Đông Giang, ở đây tối đa sáu, bảy ngày là phải về Đông Giang một chuyến rồi. Chờ mẹ anh xuất viện rồi em vào công ty anh làm luôn, lúc đó gọi Phùng Vân tới đây nữa, hai nhà chúng ta sống gần nhau thì sẽ dễ lo cho nhau hơn”.

“Được đó được đó, nhưng khổ nỗi bằng cấp của em và anh em thấp lắm, có gây ảnh hưởng gì cho anh không? Anh em mới tốt nghiệp cấp hai thôi”.

“Không sao, em qua rồi anh sẽ cho em đi một khóa đào tạo đại lý hải quan, em làm đại lý hải quan của công ty thì anh em có thể tự chạy xe rồi”.

Advertisement

“Thích quá! Anh em làm ở Nam Phương đã bốn, năm năm trời mà vẫn là công nhân dây chuyền sản xuất, bị ăn bớt lương thì không nói, đằng này còn bị vắt kiệt sức, chưa quen được cô nào. Phải rồi, anh họ Hạo, em có nên nói chuyện dì chuyển viện cho thằng ba biết không?”

“Báo với nó một tiếng đi, để nó khỏi phải lo lắng làm ảnh hưởng việc học hành. Mấy ngày nữa anh sẽ về gặp nó sau”.

Ngô Hạo rất có thiện cảm với cậu em trai này, ít nhất còn biết đền đáp công ơn sinh thành bằng cách học y để chữa bệnh cho mẹ.

Ăn tối xong, Phùng Viện Viện về thẳng nhà, Ngô Hạo thì mang về cho mẹ một phần. Đúng lúc trong phòng bệnh còn một chiếc giường trống, buổi tối hắn có thể ngủ lại bệnh viện và chăm sóc mẹ.

Hai mẹ con trò chuyện với nhau thâu đêm suốt sáng, hầu hết là Phùng Hỉ Mai kể chuyện thuở bé của Ngô Hạo, còn chồng và đứa con trai cả thì tuyệt nhiên không nhắc đến một câu. Ngô Hạo cũng không hỏi, vì anh biết được từ Phùng Viện Viện rằng từ khi mẹ kết hôn với Ngô Trường Phú chẳng có ngày nào là yên bình, có thể tưởng tượng được một kẻ lưu manh, du côn “yêu rượu như mạng” chắc chắn đã đánh mẹ vô số lần. Chiều nay nghe cuộc đối thoại giữa em trai và mẹ, hắn được hay Ngô Kim Cẩu cũng đánh cả em mình, thể loại bố và anh trai kiểu đó thì bỏ cũng được.

Ngô Hạo thì kể sơ lược cuộc sống của mình sau khi được nhà họ Tô nhận nuôi, thật sự không nhớ gì về quá khứ, còn chuyện kiếm tiền bằng chứng khoán thì chỉ bảo là La Lượng hướng dẫn mình chơi, dẫu sao người lớn tuổi cũng không rành mấy cái này.


Mới sáng tinh mơ Phùng Viện Viện đã tới bệnh viện cùng bố mình Phùng Hỉ Quý. Ngô Hạo không có ấn tượng gì về người cậu này song vừa nhìn đã biết là một nông dân chất phác, mới bốn mươi tuổi lại trông già cả vô cùng. Ông ấy chủ động chào hỏi hắn trước.

“Chị, mấy năm không gặp, thằng bé Ngô Hạo chẳng những hết tự kỷ mà còn tương lai rộng mở nữa. Hôm qua Viện Viện về kể, nhà em cũng chẳng tin đâu. Ba người bọn em thức trắng đêm, trời vừa sáng đã lo kéo nhau lên đây. Chiếc xe ba bánh của em chất nhiều đồ ăn quá nên không chạy nổi, chị xem khi nào được thì bảo Ngô Hạo qua nhà em đi”.

Ở cổng bệnh viện, nhân lúc Ngô Hạo và Phùng Viện Viện chất hành lý lên xe, Phùng Hỉ Quý kéo chị cả qua thì thầm.

“Để lần sau đi. Nay Ngô Hạo về là để làm lại căn cước công dân, nó đã kết hôn ở Đông Giang rồi, lần sau bảo nó dắt con dâu về cho ba chúng ta gặp. Phải rồi Nhị Quý, đừng nói chuyện Ngô Hạo trở về cho Trường Phú và Kim Cẩu biết, chị không muốn hai người đó quấy rầy cuộc sống của Ngô Hạo”.

Phùng Hỉ Mai vừa dứt lời thì nhìn thấy một chiếc Corolla màu đen dừng ở bên cạnh, người vừa xuống xe là chồng mình Ngô Trường Phú, con trai cả Ngô Kim Cẩu và con dâu Trịnh Lan.

Ngô Trường Phú có thân hình vạm vỡ, mắt to, mày rậm, mặt mũi hồng hào, còn tạo kiểu tóc bằng keo xịt tóc, khoác lên mình bộ đồ vest, chân đi giày da, trông chẳng khác nào một kẻ giàu có.

Ngô Kim Cẩu cũng to cao, mặt mũi rất giống Ngô Trường Phú, có điều bị trọc, cái đầu bóng loáng, mặt to, tai lớn, mặt mày thì bặm trợn, còn đeo trên cổ một sợi dây chuyền làm bằng vàng to đùng, nhìn là biết dân du côn.

Còn Trịnh Lan là một người phụ nữ xinh đẹp, nước da trắng nõn, người cao dong dỏng, từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu song điệu bộ lại rất hống hách, không ngờ gặp mẹ chồng mà chẳng biết chào hỏi lấy một câu.

“Nghe thằng ba nói thằng hai đã về, còn muốn đón bà lên tỉnh chữa bệnh à?”

Ngô Trường Phú vừa hỏi vừa lia mắt nhìn khắp nơi.


“Mấy người tới đây làm gì, tôi đi đâu chữa bệnh liên quan gì tới ông?”

Ngoài mặt Phùng Hỉ Mai tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng đang trách cứ thằng ba lắm lời, làm lộ chuyện Ngô Hạo trở về.

“Khỉ gió! Con tôi về, sao tôi không đến thăm được?”

Ngô Trường Phú trừng mắt nhìn Phùng Hỉ Mai, nhìn thấy Ngô Hạo và Phùng Viện Viện đang sửng sốt đi tới.

Phùng Viện Viện nhìn ba người, hối hận hôm qua đã kể chuyện dì chuyển viện với thằng ba, giờ bọn họ tới đây cả rồi, cô ta đành chủ động chào hỏi đồng thời giới thiệu với Ngô Hạo: “Anh họ Hạo, đây là bố và anh trai, chị dâu anh, anh còn nhớ không?”

Ngô Hạo cũng không có ấn tượng gì với mấy người này nhưng vẫn gật đầu với bọn họ: “Bố, anh, chị dâu”.

Ngô Kim Cẩu cũng nhìn Ngô Hạo đầy ngạc nhiên, không nói năng gì, còn Trịnh Lan thì khinh khỉnh ra mặt.

“Trời đất, con là Ngô Hạo thật này! Nay lớn quá chừng, bố còn suýt không nhận ra nữa cơ! Con hết bị tự kỷ rồi sao?”

Ngô Trường Phú vỗ vai Ngô Hạo một cách lố bịch, tiếp tục nói: “Con muốn đón mẹ con lên tỉnh xem bệnh à?”

Ngô Hạo vừa ngửi thấy mùi rượu đã khó chịu trong bụng, thờ ơ trả lời một câu: “Đúng, xe bệnh viện đang chờ, chúng tôi phải đi rồi”.