Thiên Tài Ở Rể

Chương 32: 32: Không Thấy Con Thỏ Thì Không Tung Ra Đại Bàng





Từ nhà máy may đi ra, Ngô Hạo cảm thấy bản thân mình thật may mắn, từ khi linh hồn được sống lại cho đến nay, vận may của hắn vẫn luôn rất tốt.

Đầu tiên là được bố con nhà họ Tô thu nhận, sau đó lại cưới được một người vợ hiền lành, xinh đẹp như Tô Cẩm Nguyệt, việc đầu tư chứng khoán diễn ra suôn sẻ một cách thần kỳ, chưa đến nửa năm mà tài sản của hắn đã tăng lên hơn 4 triệu, bây giờ lại có La Lượng với kinh nghiệm quản lý dày dặn thay hắn ra mặt thực hiện việc phát triển kế hoạch, sẽ không đến mức làm cho người nhà họ Tô cảm thấy hắn là quái vật.
Đối với La Lượng, ở giai đoạn này, Ngô Hạo cảm thấy anh ta đáng giá để tin tưởng.

Nhà máy may gặp phải nguy cơ buộc đóng cửa, bản thân hắn như cọng rơm cứu mạng anh ta, đã từng trải qua sự thương tổn khi bị phản bội, hắn cảm thấy bản thân đã hiểu thấu lòng người, đứng trước lợi ích, gần như chẳng có ai đáng để tin cậy cả.

Trước kia hắn còn cảm thấy bố mẹ ruột sẽ không làm hại con cái mình, nhưng bố mẹ của thân thể này lại bỏ rơi hắn, để cho hắn phải tha hương nơi đất khách quê người, tự sinh tự diệt.
Advertisement

Thế nhưng bây giờ, nhận thức của hắn đã có chút thay đổi, đó là vì Tô Cẩm Nguyệt.

Cô gái thiện lương, yếu ớt này làm cho người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ.

Ngô Hạo biết, mình đã yêu người vợ này của mình rất nhiều, cho dù lại bị phản bội, hắn cũng sẽ không hối hận.

Hắn tin tưởng Tô Cẩm Nguyệt không phải là người như vậy, cô đáng giá để ở bên cả đời.
Buổi chiều ngày thứ hai sau khi trở lại quán ăn, La Lượng tới cửa, mua cho Tô Chính Khôn và Lý Mai một đống lớn các loại thực phẩm chức năng bảo vệ sức khoẻ.

Lý Mai đang cho đứa nhỏ uống sữa hiếm khi bày ra khuôn mặt tươi cười với người nhà họ La.
“Dượng, dì, hôm nay cháu đến đây là để trả lại tiền cho mọi người.

Đây là 100 ngàn tiền vốn gốc, còn đây là tiền lãi của ba tháng, dựa theo lãi suất 2% mỗi tháng, hai người kiểm tra một chút”.
La Lượng cầm tiền mặt đặt vào tay Lý Mai, Lý Mai lập tức cười đến mức híp cả mắt: “Lượng Lượng, cháu đừng khách khí, đã tặng cho chúng ta nhiều thứ như vậy rồi, lại còn trả cả lãi cho chúng ta, thật ngại quá”.
“Thế nhưng Lượng Lượng à, thực phẩm chức năng bảo vệ sức khoẻ thì chúng ta nhận, còn tiền lãi thì thôi đi, cái nhà máy may của cháu vẫn chưa có tiến triển gì”.
Tô Chính Khôn là một người thẳng tính, vất vả lắm mới giúp được người bên nhà mẹ đẻ của vợ cũ đã mất một lần, sao có thể lấy cả tiền lãi, về sau gặp nhau sẽ rất xấu hổ.
Thấy tay của Tô Chính Khôn vươn tới muốn lấy tiền, Lý Mai trực tiếp đem số tiền lãi kia nhét vào trong túi.
Thấy một màn như vậy, La Lượng vội vàng nói: “Dượng, cháu vay tiền để làm ăn, cho dù tìm người khác vay tiền thì cũng phải trả tiền lãi, dạo gần đây, nhà máy may mang lại lợi nhuận rất tốt, liên tiếp nhận được hai đơn đặt hàng lớn, có thể làm trong một năm, dượng đừng từ chối, hôm nay cháu còn muốn tìm dượng và dì giúp đỡ”.

Lý Mai vui vẻ nói: “Lượng Lượng, cháu nói đi, chỉ cần là việc mà dì có thể giúp được thì dì nhất định sẽ giúp”.
“Là như thế này ạ, gần đây cháu thu hồi lại được vốn, trong tay cũng có chút tiền nhàn rỗi, cháu đang định mua mấy căn hộ để đầu tư, muốn dùng tài khoản của Cẩm Nguyệt để mua một căn hộ, kiếm được tiền thì cháu sẽ chia hoa hồng cho dì, dì xem có được không?”
“Thật sao, Lượng Lượng, đây là tiết tấu phát tài nha.

Không thành vấn đề, dưới danh nghĩa của Cẩm Nguyệt không có bất động sản nào cả, có thể cho cháu mượn, thế nhưng sau này con bé mua nhà, thì nó lại sở hữu những hai căn, sẽ không được hưởng những chính sách có liên quan, tổn thất này cũng không nhỏ đâu”.
Lão yêu quái này thật đúng là không dễ lừa, không ngờ bà ta lại hiểu rõ những cái chính sách này, trong lòng Ngô Hạo mắng bà ta tám trăm lần.
La Lượng lơ đãng nhìn về phía Ngô Hạo, thấy hắn gật đầu thì cười nói: “Như vậy đi dì, chỉ cần căn hộ trên danh nghĩa của Cẩm Nguyệt bán ra được, cháu sẽ cho dì ba 100 ngàn, được không?”
“Vậy nếu như cháu không bán được nhà thì dì cũng không nhận được số tiền này, mà Cẩm Nguyệt không tới một năm rưỡi nữa cũng muốn mua nhà, như vậy thì thật không có lời, trừ khi cháu trả tiền ngay bây giờ”.
Không thấy con thỏ thì không tung ra đại bàng, Lý Mai ranh mãnh.

Sổ hộ khẩu nằm trong tay bà ta, cậu ta đầu cơ bất động sản, kiếm được cả đống tiền, dù thế nào thì bà ta cũng phải kiếm một khoản.
La Lượng không ngờ Lý Mai lại khó chơi như vậy, anh ta đang đau đầu thì thấy điện thoại rung lên, sau khi mở ra xem thì lập tức có chủ ý: “Dì, tiền trong tay của cháu đang mang đi đầu tư hết rồi, bây giờ cháu không có tiền để đưa luôn cho dì.


Nếu không thì như thế này đi, cháu với dì ký một bản hiệp nghị, nếu như trong một năm căn hộ này không bán ra được thì cháu sẽ cho Cẩm Nguyệt luôn, nhưng bọn họ sẽ phải trả tiền thế chấp cho giai đoạn sau, sau đó, bọn họ muốn xử lý căn hộ này như thế nào thì cháu cũng không quản, mọi người là người một nhà nên cũng dễ bàn bạc”.
“Không thành vấn đề không thành vấn đề, phương án này không tồi”.
Lý Mai cảm thấy đây là một miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, phí trả trước cho một căn hộ chắc chắn không vượt quá 200 ngàn, tính như thế nào thì cũng có lời, cũng không sợ La Lương quỵt nợ.

Đến lúc đó, vẫn dùng sổ hộ khẩu này để bán căn hộ, về phần Tô Cẩm Nguyệt và Ngô Hạo thì bà ta trực tiếp bỏ qua, hai người kia một người thì không có căn cơ, một người thì yếu đuối dễ bắt nạt, bản thân muốn sắp xếp như thế nào thì sắp xếp, bọn họ không lật được trời.
La Lượng cũng rất thẳng thắn, xoay người soạn luôn một bản hiệp nghị, Lý Mai để cho Tống Thiến xem qua, thấy cô ta không có ý kiến gì thì mới về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi ký vào bản hiệp nghị.
La Lượng đưa sổ hộ khẩu cho Ngô Hạo: “Ngô Hạo, hai người chờ điện thoại của anh, đến lúc đó mang theo sổ hộ khẩu và căn cước công dân đi làm thủ tục”.
Ngô Hạo gật gật đầu không nói gì, hộ khẩu của hắn là ở quê nhà Tây Xuyên, qua vài ngày nữa hắn còn muốn trở về đó để làm hộ chiếu, phục vụ cho việc ra nước ngoài.