Thiên Tài Ngục Phi

Chương 87: Hiên Viên Dật




Tiêu Nguyệt đang mộng tưởng thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, không cần đoán cũng biết đó là Mộ Kình Thiên. Tiêu Nguyệt thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ, chỉnh chu lại một chút rồi đi mở cửa. Như thường lệ, Mộ Kình Thiên đứng phía sau cánh cửa mỉm cười mang quần áo đến cho nàng.

Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng nhận lấy rồi đóng cửa lại, dùng tốc độ nhanh nhất để thay ra, chưa đầy nửa khắc, Tiêu Nguyệt đã bước ra khỏi phòng, đi song song với Mộ Kình Thiên ra quảng trường.

Quảng trường lúc này đã ít người hơn hôm qua, một số người bị loại đã cố gắng trốn trong phòng tiềm tu, một số người lại không muốn nhìn thấy hào quang của người khác cũng trốn đi mất. Nhưng tại sao lại có một vài thành phần bị loại còn phấn khích hơn cả người tham dự như thế này?

Điển hình chính là Vương Vũ Đồng, hắn đang đứng cạnh Vũ Phong và Lục Lâm, hưng phấn vẫy tay về phía Tiêu Nguyệt, trên tay là một chiếc giỏ trúc hai tầng, nàng cá đó là thức ăn.

Tiêu Nguyệt đoán không hề sai, Vương Vũ Đồng vừa thấy nàng đi tới vừa la hét hưng phấn, “Tiêu Nguyệt, xem nè, ta có làm rất nhiều thức ăn, cứ yên tâm mà đấu hết sức.”

Tiêu Nguyệt đau đầu, khó khăn hỏi Vương Vũ Đồng. “Tại sao lại cầm bên ngoài, bỏ vào túi càn khôn không phải sẽ tiện hơn sao?”

Và kết quá là Vương Vũ Đồng đáp lại làm Tiêu Nguyệt muốn trực tiếp té xỉu, không thừa nhận người quen với Vương Vũ Đồng. “A~ Cái này nhìn sẽ rất giống đi dã ngoại a~ Hồi nhỏ mẫu thân ta cũng làm như vầy!”

Cuối cùng cuộc nói chuyện kết thúc trong tiếng lãi nhãi của Vương Vũ Đồng, cho tới khi danh sách thi đấu được công bố. Đối thủ của Tiêu Nguyệt là một học viên năm hai ban trung cấp tên là Lâm Linh, theo như Mộ Kình Thiên cho biết Lâm Linh là một Cửu Tinh Đại Linh Sư thuộc tính thủy.

Đối thủ của Lục Lâm cũng là một học viên năm hai ban trung cấp tên là Thẩm Thương, là một Bát Tinh Đại Linh Sư thuộc tính Ám. Người này công phòng khó chịu, là một người cần phải đề phòng.

Vũ Phong không biết có phải là ra đường không xem số hay không mà đối thủ của hắn luôn là những tên khó chơi. Trực tiếp đụng phải một học viên năm tư ban cao cấp, lại là là một người khá nổi tiếng trong học viện. Khúc Hạ - Nhất Tinh Linh Vương hệ Phong.

Tuy nói Khúc Hạ không mạnh bằng Vũ Phong, nhưng vấn đề là ai lại ngờ được một thằng nhóc mười mấy tuổi lại là Linh Vương, nói ra không sợ thiên hạ mổ xẻ Vũ Phong sao. Việc áp chế thuộc tính làm Vũ Phong đối phó với Bách Lý Mộ Thiên còn lận đận nói chi tới một Linh Vương giàu kinh nghiệm. Phải nói vận khí của Vũ Phong vô cùng tốt.

Tiêu Nguyệt đang suy nghĩ thì một luồng ý niệm bay vào đầu của nàng, sắc mặt Tiêu Nguyệt đại biến, vội vàng xoay người ra sau, trong dòng người đỏ rực, một thân áo trắng hoàn toàn nổi bật. Tiêu Nguyệt chạy như bay về phía đó, dù là ảo giác, dù là lừa gạt nàng cũng muốn đến xác nhận một lần.

Chỉ trong vài hô hấp Tiêu Nguyệt đã đứng phía sau lưng bóng dáng đó, bàn tay run run nắm lấy góc áo đang bay bay. Tiêu Nguyệt sững sờ! Thì ra lần đó trong trung tâm học viện không phải là ảo giác, nàng nhìn thấy được hắn, chỉ là chậm trễ một khoảnh khắc mà thôi.

Nam tử quay lại nhìn Tiêu Nguyệt mỉm cười. “Tiểu Nguyệt! Lâu rồi không gặp, tại sao lại nhỏ lại rồi.”

Tiêu Nguyệt nghe giọng nói ấm áp đó thì nước mắt từ hốc mắt trào ra, thì ra nàng còn có thể nghe được giọng nói này lần nữa, thì ra lỗi lầm của nàng còn có cơ hội để bù đắp.

Hiên Viên Dật nhẹ nhàng nhốc bổng Tiêu Nguyệt lên, hắn có cảm giác quay lại ngày xưa, cõng Tiêu Nguyệt đi khắp nơi trong Lãm Nguyệt trạch, chỉ tiếc là bây giờ không có cơ hội nữa rồi.

Thật sự mà nói thì tình cảnh hai người lúc này rất ư là nổi trội, giữa dòng người đỏ rực một nam nhân áo trắng đang nhấc bổng một bé gái đang khóc lên. Nếu đặt ở bên ngoài thì rất bình thường nhưng đây là Thánh Hỏa học viện, lại là nơi thi đấu của top 10 các ban. Nếu nói ở đây có tư đấu, đánh nhau sức đầu mẻ trán thì cũng không lấy làm lạ a~

Đương nhiên dù nghĩ thì nghĩ chứ cũng không ai lên tiếng, dù sao ai cũng chỉ biết lo cho bản thân, chính mình tốt là được rồi, người khác có ra sao cũng không hề ảnh hưởng. Nhưng đối với Vương Vũ Đồng, Vũ Phong và Lục Lâm thì lại khác.

Trong lúc Vương Vũ Đồng đang nói chuyện thì thấy Tiêu Nguyệt xoay người chạy đi, hắn rất mất hứng a~ Không lẽ Tiêu Nguyệt ghét hắn rồi, hắn chỉ kể lại một vài kỷ niệm mà thôi. Nhưng nhìn thấy diễn biến tiếp theo thì Vương Vũ Đồng đem bất mãn của mình ém vào một góc, thì ra Tiêu Nguyệt gặp được người quen.

Nhưng nhìn bộ dạng khóc lóc của Tiêu Nguyệt làm ba người họ cảm thấy khó chịu, dù sao họ đã quen việc Tiêu Nguyệt mạnh mẽ rồi. Lần trúng độc Tử Luân hoa , Tiêu Nguyệt cũng không hề khóc, cứ cắn răng chịu đựng mà không khóc. Nay lại vì gặp được người quen mà bật khóc, thì chắc chắn đó là một người rất quan trọng.

Tiêu Nguyệt sụt sịt hỏi Hiên Viên Dật. “Chàng cũng xuyên qua sao?”

Hiên Viên Dật nghe vậy thì nhíu mày, bộ dáng khó xử, rồi lại thả Tiêu Nguyệt xuống. “Có thể xem là vậy đi.”

Tiêu Nguyệt lúc này chỉ cao hơn thắt lưng của Hiên Viên Dật một chút nên phải ngẩn đầu lên nhìn hắn, ánh mắt nàng trong trẻo: “Nếu chàng không muốn nói thì ta không ép, ta sẽ chờ chàng nói thật với ta.”