Tiêu Nguyệt củng Mộ Kình Thiên đi đến quảng trường học viện, phía trên quảng trường có tổng cộng 10 lôi đài, phía trước các lôi đài có một tòa các cao được xây lên, phía trên kê ba cái ghế làm bằng hỏa thạch cực phẩm sau nữa là mười ghế làm bằng hỏa thạch trung phẩm, cuối cùng là mười ghế làm bằng hỏa thạch hạ phẩm. Nhìn vào vừa thấy được sự xa hoa của học viện, vừa thấy được địa vị của người ngồi trên các.
Các học viên thì đang tụ tập cạnh các lôi đài, một mảng đỏ rực mà nhộn nhịp, nhìn vào có thể thấy được thứ bậc của các học viên bên trong. Ban sơ cấp có một huy hiệu hỏa diễm, trung cấp là hai huy hiệu, cao cấp là ba huy hiệu.
Mặt trời vừa lên tới canh Mẹo thì các lão sư cũng như khách quý của học viện đã từ phía dưới các đi lên trên, ba hàng đầu theo thứ tự là nam nhân mặc bạch y đeo mặt nạ, hiệu trưởng học viện Long Thanh cuối cùng là một người quen, Huyền đế Vũ Huyền.
Phía sau mười cái ghế là một số lão sư có thế lực và một số tộc trưởng đại gia tộc, cuối cùng là các lão sư khác trong học viện, cho dù là lão sư những được ngồi trên tòa các thì ai cũng không phải quả hồng mềm.
Bất ngờ thay Nam Cung Hàn lại ngồi ngay hàng ghế trung phẩm, xem ra Nam Cung Hàn cũng là một người có bối cảnh cường đại, nếu không thì trong tay cũng có một thế lực cho riêng mình.
Tiêu Nguyệt đánh giá trên các một lượt rồi thu hồi ánh mắt cúi đầu xuống, xem ra đây không chỉ đơn giản là một cuộc khảo hạch giữa kỳ mà là một cuộc tuyển chọn nhân tài đi.
Tiêu Nguyệt thu hồi ánh mắt hơi sớm nên không phát hiện ra khi nàng vừa cúi đầu thì nam nhân đeo mặt nạ đã quay lại nhìn nàng, ánh mắt… thập phần đau đớn.
Long Thanh hiệu trưởng hô lớn một tiếng ổn định cục diện, ông lại bắt đầu đọc thêm một bài diễn văn rồi tuyên bố luật lệ. “… Luật của khảo hạch rất đơn giản, ai cảm thấy có khả năng khiêu chiến cao cấp lão sư thì đăng ký khảo hạch tổ đội, ai không cảm thấy có khả năng thì đăng ký khiêu chiến sơ cấp lão sư.
Khiêu chiến cao cấp lão sư, điều kiện thông qua là làm cho cao cấp lão sư có một vết thương, thời gian khiêu chiến là nửa canh giờ, dù là nhỏ nhất cũng có thể, khiêu chiến sơ cấp lão sư thì chỉ cần kiên trì một nén nhang là được.
Bây giờ, đi lấy số khiêu chiến, cao cấp lão sư ở bên trái, sơ cấp lão sư ở bên phải, nửa canh giờ sau sẽ bắt đầu khảo hạch, các nên chọn cho kỹ, khiêu chiến cao cấp lão sư thì có phần thưởng nên nếu rớt thì các em không có quyền học tập tại học viện nữa.”
Tất cả mọi người đều nhao nhao tìm đến các thành viên trong tổ đội của mình thương lượng, nhất thời cả quang trời lại huyên náo hơn.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm đã sớm đứng một bên chờ nàng, nàng dẫn Mộ Kình Thiên đi lại với ba người bọn họ.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Vũ Phong chưa bao giờ rời khỏi vị trí của Vũ Huyền, ánh mắt hằng lên sát khí, bàn tay sớm đã cầm lệnh bài số 1 màu đỏ, đây rõ ràng là lệnh bài khiêu chiến cao cấp lão sư.
Tiêu Nguyệt chưa kịp mở miệng thì Mộ Kình Thiên ở phía sau đã xen vào, “Tốt nhất là bỏ cái ý định bung tất cả thực lực ra đi, sẽ có phiền phức cho tiểu chủ nhân của ta. Ngoan ngoãn làm một thất giai Đại Linh Sư cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Mộ Kình Thiên nói xong thì liền biết lời nói của mình có hiệu qua, Vũ Phong quay lại nhìn Tiêu Nguyệt, rồi cúi đầu. Xem ra Vũ Phong đã hiểu ý của Mộ Kình Thiên. Cũng đúng, dù sao trong vòng ba tháng sẽ không thể nào đột phá nhanh đến vậy trừ phi gặp được kỳ ngộ.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội, nếu người khác nghĩ rằng bọn họ tìm được một lăng mộ hay di tích thời thượng cổ thì sẽ nghĩ mọi cách moi thông tin, phải nói dù sao một đám nhóc, có biết tình cờ tìm được di tích hay lăng mộ thì cũng không có khả năng lấy hết mọi thứ.
Vũ Phong bình tĩnh cầm lấy lệnh bài. “Được, ta đáp ứng, ta chỉ làm một thất tinh Đại Linh Sư.”
Vương Vũ Đồng và Lục Lâm đứng cạnh thì không hiểu nhìn về phía họ, xem ra trong ba tháng này thì Vũ Phong và Tiêu Nguyệt đã gặp được một kỳ ngộ nào đó, lúc này đây đang muốn che dấu thực lực.