Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Ngày mai, nàng thật sự không nắm chắc, nhìn thấy Quân quốc biểu diễn, nàng thật sự khó có thể siêu việt hơn. Chẳng lẽ ngày mai nàng sẽ thất bại trước lục quốc sao? Vân Mộng Vũ tự hỏi mình.
Ban đêm, trong đặc phái viên quán, Tây Lâm Hạo một mình đứng trước cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười hạnh phúc. Trong lòng hắn bây giờ lúc nào cũng có hình ảnh thanh lệ vô song của Vân Mộng Vũ. May mắn là nàng ở Sở quốc, nếu không hắn thật sự sẽ nuối tiếc cả đời. Ngày mai là ngày cuối cùng của Quỳnh Hoa yến, Sở hoàng vẫn có ý muốn liên minh với Tây quốc. Nếu mình mở miệng muốn cưới nữ tử kia làm Hạo vương phi, Sở hoàng chắc sẽ rất vui.
Mọi người ai cũng có nhiều phê bình khác nhau đối với hôn sự của Nam Thiếu Dục, nhưng chính hắn cũng cảm thấy đó mới là vợ chồng chân chính. Một chồng một vợ, cả đời là một đôi. Nếu có thể cùng với nữ tử mình thương yêu nắm chặt tay nhau, như vậy cuộc đời này cũng đã quá đủ.
Trong một phòng khác của đặc phái viên quán, Quân Lãnh Mạc cũng một mình đứng bên cửa sổ, trên mặt hắn có chút cô đơn. Trong mắt người khác, hắn là người tàn khốc lãnh huyết, cả đời hắn đều nhuốm màu của máu. Nếu hắn không độc ác, như vậy người khác sẽ đối với hắn ác hơn. Hai tay của hắn có thể nói là dính đầy máu tươi, thế giới của hắn cũng là màu đen cũng giống như là quần áo hắn mặc. Không biết vì sao, hôm nay trong lòng hắn đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào hai tay của mình.
Ngày tiếp theo, Vân Mộng Vũ chỉ ngủ đến chạng vạng đã thức dậy chuẩn bị. Nàng không chọn đánh đàn, bởi vì tiếng đàn của nữ tử kia ở Bắc quốc cũng rất khá. Cuối cùng, nàng lại lựa chọn khiêu vũ. Hôm nay nàng chuẩn bị một ít hoa đào để khiêu vũ, xem như có vẻ phù hợp với tình hình. Kỳ thật nàng cảm thấy khiêu vũ hay múa thì cũng không khác nhau, mấu chốt là cần có dụng tâm.
Đến buổi tối, Sở Phách Thiên mang sắc mặt không tốt lắm ngồi trên kia. Trải qua sự kích thích mạnh mẽ của ngày hôm qua, trong lòng hắn đối với màn biểu diễn đêm nay không hy vọng nhiều lắm.
Đêm nay Sở quốc có ba lượt biểu diễn, Vân Mộng Vũ là người biểu diễn cuối cùng.
Người đầu tiên là Du Nhiên, nàng biểu diễn thư pháp. Nếu nàng vì Quỳnh Hoa yến mà có sự chuẩn bị, như vậy tất nhiên là sẽ không tệ. Trước mặt nàng có hai bình phong màu trắng, tay nàng cầm bút bắt đầu vẽ. Tuy rằng kém hơn lục quốc, nhưng có thể vẽ được bằng hai tay, đây quả thật là phi phàm.
Màn biểu diễn đầu tiên của Sở quốc cũng kết thúc, Đông Thành Vũ mang vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Phách Thiên. Hạo Hàn vẫn mang khuôn mặt cứng đơ mấy ngày nay hôm nay lại dịu đi một chút. Nhìn bọn họ như thế, Sở Phách Thiên tức giận muốn lật bàn. Hắn không ngừng cắn răng tự nói với mình, không có việc gì, không có việc gì, đây chỉ là màn mở đầu, còn hai màn nữa, màn biểu diễn sau chắc sẽ có chuyển biến.
Người thứ hai đi lên là Phó Tâm Lan, nàng biểu diễn cầm khúc. Phó Tâm Lan cầm kỳ cũng vô cùng tốt, nhưng bởi vì đêm trước đã có nữ tử của Bắc quốc biểu diễn đàn, Phó Tâm Lan hôm nay chỉ có thể xem như là bình thường.
Phó Tâm Lan kết thúc màn thứ hai, sắc mặt Sở Phách Thiên càng đen lại, ngón tay nhịn không được mà nắm chặt lại. Trong lòng không ngừng nói vẫn còn một người, vẫn còn một người.
Đông Thành Vũ nhìn hắn như vậy, trong lòng rất vui sướng, nên chuẩn bị chờ đến phút cuối cùng sẽ châm chọc Sở Phách Thiên một phen.
Trên mặt của Hạo Hàn lúc này cũng mang theo ý cười, trong lòng cũng nghĩ đến kết cục của Sở Phách Thiên, cuối cùng Sở quốc mới là đất nước không làm nên trò trống gì.
Vân Mộng Vũ vào trong thay y phục màu hồng nhạt.
Vân Mộng Vũ vừa bước lên đài, ánh mắt của mọi người đều sáng ngời, vì trên người nàng mặc bộ quần áo đó, thật sự là rất đẹp.
Xiêm y màu hồng nhạt này là do chính Vân Mộng Vũ thiết kế, bên trong là có cẩm y màu hồng nhạt, bên ngoài là một tầng lụa mỏng manh, nhìn từ bên ngoài có thể làm cho người khác cảm thấy đẹp mắt. Hình thức của xiêm y này cũng khá giống với y phục múa, chỉ là ở xung quanh cổ tay áo nàng may vào thêm một dải lụa màu đỏ. Trước ngực lại buộc cái nơ thành hình con bướm thật to, cứ như vậy mà nàng từ từ đi lên đài cao, cước bộ vừa di chuyển, có thể nhìn thấy dải lụa khẽ bay bay, cả người nhìn như con bướm muốn bay đi.
Đi tới trên đài cao, nàng lẳng lặng đứng đó, mặt nhìn về phía ánh trắng, hơi giương mắt, trong mắt là một mảnh gợn sóng.
Đột nhiên nàng di chuyển, nhẹ nhàng khiêu vũ theo giai điệu của gió, bước chân của nàng rất quái dị nhưng lại tuyệt đẹp lạ thường. Điệu múa của nàng là của người hiện đại, người ở đây tất nhiên không thể hiểu được, nhưng lại cảm thấy như tiên tử bước đi.
Không có âm nhạc, nàng chỉ cảm thụ giai điệu của gió mà khiêu vũ.
Đột nhiên gió lớn hơn, lá cây xung quanh bị thổi trúng phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Bước chân Vân Mộng Vũ cũng nhanh hơn, mang theo hơi thở thanh thoát. Nếu ngay từ đầu gió nhẹ từ từ là sự báo hiệu gió đông đã đến, như vậy hiện tại từng bước khiêu vũ của nàng lại như hoa đào nở rộ.
Trên đài cao, nàng nhẹ nhàng bay lên, bước chân tràn đầy sinh lực, mang theo sức mạnh của linh hồn.
Trong nháy mắt trong lòng mọi người ở đây không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ có thể thuần túy nhìn tinh linh trên kia khiêu vũ. Ngay cả ánh trăng cũng giống như rất thích điệu múa này, toàn bộ ánh sáng từ vầng trăng trên kia đều chiếu xuống người nàng. Lá cây xung quanh phát ra tiếng sàn sạt như là nhạc đệm, mang theo vẻ hài hòa tự nhiên.
Mọi người phía dưới không hề chớp mắt chỉ chăm chú nhìn nàng, trong mắt mọi người chỉ có phấn y nữ tử, mọi người đều phát hiện ngay cả ánh trăng cũng chiếu sáng lên người nàng. Giống như là tất cả các loại ánh sáng đều tập trung trên người nàng, nàng là tiêu điểm của nơi đây, là người duy nhất không thể thay thế.
Múa xong, ánh trăng bình thường trở lại, ánh mắt của mọi người sáng ngời, mọi người nhất thời có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn thân ảnh tự nhiên bay xuống kia, cứ như lúc này là nguyệt thần đang khiêu vũ.
“Trời ạ…….”
Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi đánh tan bầu không khí bình tĩnh này, mọi người không biết làm sao, giật mình hoàn hồn. Mọi người đều mang vẻ mặt không hiểu nhìn người vừa kêu lên kia, nhưng chỉ thấy hắn đang ngơ ngác nhìn về phía bên kia hồ nước.
Mọi người đều tò mò, hắn nhìn thấy gì sao?
Bên kia hồ là một cây hoa Quỳnh, bởi vì thời tiết của năm nay nên vẫn chưa nở rộ.
Mọi người nhìn theo hắn, nhất thời liên tiếp truyền đến tiếng kinh hô. Cây hoa kia lúc đầu chỉ có nụ, bây giờ lại nở rộ toàn bộ, hơn nữa lại không chừa sót một cái nụ nào.
Trước mắt là một cảnh tượng đẹp đẽ, cách một cái hồ, trong mắt mọi người chỉ có ánh sáng màu trắng xinh đẹp kia.
Quỳnh Hoa yến, điệu múa bắt đầu, hoa Quỳnh nở, nhiều năm sau đã trở thành huyền thoại của Quỳnh Hoa yến.
Quỳnh Hoa yến lần đầu cử hành cũng là bởi vì năm ấy nhạc thánh Vô Nhai Tử dựa vào một khúc đàn mà làm cho hoa Quỳnh nở rồi từ đó mới có yến hội này.
Mà hôm nay, vũ đạo này lại có thể sánh vai với nhạc thánh năm đó.
Trong mắt của mọi người là một mảnh rung động không thể thay thế, nhìn gió nổi lên, hoa Quỳnh bay qua, tạo thành một vòng hoa ở sau lưng Vân Mộng Vũ. Ánh trăng kia cũng nhẹ nhàng rọi xuống thân thể của nàng.
Màn biểu diễn này, không thể so sánh với những màn biểu diễn trước đây.
Bởi vì nó rất đầy đủ, bởi vì Vân Mộng Vũ không phải biểu diễn, mà là một sự triển lãm của sinh mệnh.
Mọi người ở đây không nói nên lời, phế vật như nàng cũng có thể cảm nhận được loại linh hồn vui sướng này. Hơn nữa ánh trăng lại nhẹ nhàng chiếu xuống như trong mộng đẹp, nàng lại giống như tiên nữ ở trong giấc mộng đó.
Mà cuối cùng hoa Quỳnh cũng nở, đã làm cho Quỳnh Hoa yến hoàn mỹ thuyết phục.
Điệu múa bắt đầu, hoa Quỳnh nở, từ nay về sau Vân Mộng Vũ nổi tiếng cả thất quốc, kinh diễm thiên hạ.
Ánh mắt Sở Hiên không ngừng dừng trên người nàng, cứ nhìn nàng chăm chú.
Trong lòng Sở Hiên nhịn không được mà nổi lên một ý tưởng, nếu có thể vì nàng đệm nhạc, như vậy hắn sống trên đời này cũng không uổng phí. Nhìn vũ đạo của nàng, mỗi một động tác, mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt đều khắc sâu vào lòng hắn. Lúc này trong mắt hắn có một loại tình cảm sâu sắc, sâu đến nỗi chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là bóng dáng của nàng.
Hứa Du Nhiên cũng phi thường khiếp sợ, có thể tạo ra hiệu quả này, lại làm cho nàng phiền lòng. Hứa Du Nhiên mang tâm tình không tốt quay đầu đi, lại nhìn thấy trong mắt Sở Hiên có tình cảm nồng đậm chưa biến mất. Thấy như vậy, sắc mặt của nàng tái nhợt, người nàng khẽ run run. Cho tới bây giờ trong mắt Hiên ca ca không có tình cảm như thế dành cho nàng, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn bình tĩnh. Nhưng hôm nay, ánh mắt hắn lại như thế, loại ánh mắt này nàng biết, giống như ánh mắt nàng thường xuyên nhìn Hiên ca ca.
Trong mắt nàng nổi lên phẫn nộ, ghen tị, không cam lòng, trong lòng nàng bắt đầu điên cuồng, không tiếc muốn dùng tất cả các thủ đoạn để Vân Mộng Vũ biến mất hoặc là lập gia đình.
Vân Mộng Vũ quay lại chỗ ngồi, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt thâm tình nhìn mình chăm chú, nàng khẽ quay đầu nhìn lại.
Thân ảnh kia vẫn mặc thân bạch y, ánh mắt lại chứa đầy sự ôn nhu, nhìn thấy làm cho trong lòng nàng có một chút mềm mại.
Nàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục đi tới, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
Sở Phách Thiên sắc mặt cũng đã đỡ hơn, tay cũng buông ra, vẻ mặt vui mừng. Hắn đưa mắt nhìn về phía Hạo Hàn, nhìn thấy vẻ mặt của Hạo Hàn so với hôm qua càng thêm cứng ngắc. Nhìn thấy hắn như vậy, mọi sự lo lắng ban đầu của Sở Phách Thiên đều tan biến. Lại quay đầu nhìn Đông Thành Vũ, lại phát hiện trên mặt Đông Thành Vũ không có biểu tình gì, trong mắt lóe lên thần sắc không hiểu, hắn nhìn Vân Mộng Vũ. Nhìn nàng như vậy, Sở Phách Thiên nghĩ Vân Mộng Vũ muốn làm hắn kinh diễm. Nhìn thấy nàng như vậy, trong mắt Sở Phách Thiên có chút đăm chiêu.
Bây giờ tâm tình của Sở Phách Thiên có thể nói là rất tốt, hắn nhìn biểu tình của mọi người xung quanh. Đột nhiên phát hiện Hạo vương mang nụ cười yếu ớt nhìn Vân Mộng Vũ, nhất thời trong lòng có chủ ý.
Tây Lâm Hạo ở Tây quốc danh vọng cực cao, hơn nữa y thuật vô song, về sau là chủ nhân của Thần Y cốc. Người như vậy, Sở Phách Thiên muốn mượn sức. Nhưng Tây Lâm Hạo cơ bản là không cần gì cả. Nhưng bây giờ, trong lòng của Sở Phách Thiên cũng đã chuẩn bị một bao lễ vật cho hắn.
Vân Mộng Vũ đi trở về vị trí của mình, chỉ cúi đầu im lặng.
Sở Hiên cũng thu hồi tầm mắt, khôi phục biểu tình thường ngày.
Sở Phách Thiên nhìn tình huống này, mặt mang vẻ tươi cười mở miệng.
“Vũ nhi, ngươi đến đây.”
Nghe thế, Vân Mộng Vũ ngoan ngoãn đứng dậy đi đến giữa sân, quỳ xuống hành lễ.
“Thần nữ tham kiến hoàng thượng.”
“Tốt, mau bình thân.” Sở Phách Thiên cao hứng nói.
Sở Phách Thiên vừa lòng nhìn Vân Mộng Vũ, đôi song sinh của Mộc Lâm rất xuất sắc, hơn nữa đều làm cho người ta kinh diễm vô cùng.
“Vũ nhi a, hôm nay biểu hiện của ngươi phi thường xuất sắc a. Nói đi, Vũ nhi muốn ta thưởng cái gì, trẫm đều có thể cho ngươi.”
Vân Mộng Vũ đứng dậy, cũng chưa ngẩng đầu, vẫn cúi đầu như cũ. Cụp mắt xuống, trong mắt là một tia ánh sáng thật lạnh. Sở Phách Thiên sao lại làm như vậy trong lúc này, rõ ràng là có âm mưu, nếu không sao không đợi đến khi Quỳnh Hoa yến kết thúc rồi phong thưởng sau. Mà bây giờ lại khẩn cấp như vậy, hắn muốn làm gì chứ?
Trước hết nên yên lặng xem xét, xem hắn muốn làm gì.
Vì thế Vân Mộng Vũ cúi người bẩm: “Đây đều là việc thần nữ phải làm, thần nữ không dám mong được ban thưởng.”
Nghe Vân Mộng Vũ trả lời, Sở Phách Thiên vừa lòng cười, nói: “Vũ nhi thật sự là đứa nhỏ tốt, nhưng biểu hiện của Vũ nhi quả thật là rất xuất sắc nên phải ban thưởng ngay lập tức. Ban thưởng như bình thường tất nhiên là không đủ, như vậy trẫm nên thưởng cái gì đây? Trẫm phải suy nghĩ chu đáo mới được.”
Sở Phách Thiên làm ra bộ dáng tự hỏi, sau đó giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ nói: “Như vậy đi, trẫm ban thưởng cho ngươi hạnh phúc nửa đời còn lại có được không?”
Sở Phách Thiên dứt lời, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Vân Mộng Vũ cũng rất kinh ngạc, thì ra là muốn quyết định hôn sự của nàng. Thật là làm phiền hắn suy nghĩ, mở miệng lại có ý tốt, lão già này quả thật là không có việc gì làm sao? Muốn tác thành hôn sự cho nàng, không có cửa đâu!