Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Bắc quốc biểu diễn đã xong, bây giờ đến lược Tây quốc biểu diễn.
Tây quốc lên cũng là một nữ tử, nàng biểu diễn múa đơn. Nữ tử này cũng mặc thân lam y, chỉ là y phục của nàng có phần đậm hơn. Nữ tử này có tướng mạo và bộ dạng khá giống Hạo vương Tây Lâm Hạo, xem ra nữ tử này chắc là công chúa của Tây quốc. Lúc nữ tử này đi lên, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng. Đầu tiên nàng khẽ khom người như hành lễ, sau đó tay áo dài khẽ vung lên, bắt đầu múa. Nhạc cũng bắt đầu nổi lên. Làn điệu có vẻ mỗi lúc một tăng, nữ tử kia bắt đầu múa theo nhạc.
Mọi người phía dưới thấy như vậy, tuy rằng múa cũng rất tốt, nhưng nếu so với Bắc quốc thì lại thua một bậc.
Vài người xem tiết mục này, cũng mang vẻ mặt đáng tiếc.
“Công chúa Tây quốc múa quả thật rất đẹp, đáng tiếc là thiếu thứ gì đó.” Sở Phách Thiên cười mở miệng bình luận. Sở Phách Thiên lên tiếng, cảm thấy bây giờ là ở Sở quốc a, những người khác chỉ là khách, hắn phải xuất ra phong độ.
Cho nên, hắn mới nói vài câu, giống như nơi này là do hắn làm chủ. Kỳ thật nếu Quân Lãnh Mạc lên tiếng, phỏng chừng ngay cả phát biểu ý kiến hắn cũng không dám.
Sở Phách Thiên dứt lời, không ai thèm đáp lại. Dù sao công chúa của Tây quốc múa cũng rất đẹp, nhìn làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Mà lời nói này của Sở Phách Thiên lại có chút cuồng vọng, mọi người đều đang chờ xem ngày mai Sở quốc của hắn có thể biểu diễn ra cái gì đặc biệt kinh diễm, nếu không Sở quốc cũng chỉ biết khua môi múa mép mà thôi.
Không có người đáp lại, trong lòng Sở Phách Thiên không vui, muốn nói tiếp vài câu để giảm bớt sự xấu hổ. Ai ngờ đúng lúc này, âm nhạc đột nhiên biến đổi. Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến. Đợi đến khi mọi người nhìn lên đài thì đã không còn ai trên đó.
Mọi người nhìn bốn phía tìm kiếm, đến khi nhìn thấy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
Chỉ thấy nàng thi triển kinh công và múa, tư thái tuyệt vời như tiên.
Mũi chân nàng nhẹ nhàng chạm vào đèn lồng trên mặt hồ, mượn lực nhảy, nhẹ nhàng đến giữa mặt hồ. Sau khi đến giữa hồ, nữ tử ở không trung nhẹ nhàng xoay vài vòng, sau đó chậm rãi hạ xuống đứng trên mặt hồ.
Vân Mộng Vũ thấy một màn như vậy, trong lòng cũng có cảm giác ngạc nhiên.
Nàng thật sự kinh ngạc sao nữ tử kia lại có thể đứng trên mặt hồ được?
Nàng quan sát cẩn thận ở mặt hồ, bởi vì khoảng cách xa nên nàng nhẹ nhàng nheo mắt lại. Cũng bởi vì nàng đã luyện nội công tâm pháp, ngũ quan của nàng cũng có cảm giác sâu sắc hơn. Nếu không ngày ấy ở chùa Hàn Sơn, cũng sẽ không dễ dàng cảm giác được có nguy hiểm, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tiếng hành phán đoán.
Lúc này, nàng nheo mắt lại nhìn về phía mặt hồ, nhưng lại thấy không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhìn trong hồ tựa hồ có cái gì đó. Trong đầu nghĩ lại thì đã biết, trong hồ hẳn là có một số cọc gỗ có thể làm cho nàng ta mượn lực.
Nữ tử kia đứng ở giữa hồ một lát, âm nhạc càng ngày càng ôn nhu, nàng nhẹ nhàng múa, vũ đạo lúc này lại khác với trên đài cao. Vũ đạo bây giờ mềm mại lụa, nhìn giống như bích ba tiên tử nhẹ nhàng đi trên hồ. Nhẹ nhàng bay vọt, tay khẽ đưa lên, trên hồ lại có ánh đèn chiếu vào, lại có ánh sáng lấp lánh của hồ nước, cảm thấy tràn ngập tình thơ ý hoạ.
Điệu múa chấm dứt, sắc mặt của Sở Phách Thiên đen lại, nhìn điệu múa như vậy, nếu hắn còn lên tiếng, thì đó mới thật sự là tự tìm phiền phức.
Tây quốc biểu diễn xong, lúc này nên đến lượt Miền nam, tất nhiên màn biểu diễn của Miền Nam cũng sẽ không kém.
Đông Thành Vũ nhìn Nam Thiếu Dục, phát hiện hắn vẫn mang vẻ mặt đầy ý cười nhìn đài cao. Trong lòng Đông Thành Vũ hiểu rõ, Miền nam lần này chắc chắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Vì thế hắn cũng dời ánh mắt về phía đài cao, chờ mong màn biểu diễn.
Người biểu diễn của Miền Nam cũng nhanh chóng lên sân khấu, lúc này đi lên không phải là một người, mà là bảy người.
Bảy nữ tử tuyệt sắc như hoa như ngọc, các nàng mặc thân y phục có màu khác nhau, lần lượt đi lên, màu sắc theo thứ tự là hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (tím). Hơn nữa trên tay và chân mỗi người đều đeo chuông nhỏ, chuông này khác với chuông bình thường. Chuông này dùng các loại bảo thạch, Ngọc Thạch, mã não khác nhau mà chế thành, như vậy một khi rung lên sẽ phát ra âm thanh khác nhau. Chuông được đeo lên tay và chân của mỗi người đều cùng màu với quần áo.
Bảy nữ tử sau khi đứng trên đài cao, lập tức tách ra đứng thành vòng cung.
Lúc này xung quanh cũng không có người đánh đàn, hay thổi tiêu, bởi vì hai lượt biểu diễn trước đã làm cho mọi người say mê nên trong lòng càng thích thú đối với Quỳnh Hoa yến lần này. Một đám người đều tập trung tinh thần nhìn, sợ bỏ lỡ một biểu tình, một động tác. Bởi vì yến tiệc hoàn mỹ như thế này, về sau chắc là không thể xem lại được.
Trên đài cao nữ tử đứng vị trí đầu tiên nhẹ nhàng động đậy, nàng lấy chân nhẹ nhàng đạp trên mặt đất, lập tức phát ra vài thanh âm thanh thúy.
Sau khi thanh âm vang lên, sáu nữ tử sau lưng cũng bắt đầu động đậy. Các nàng đều bắt đầu múa, hơn nữa động tác lại khác nhau, như vậy có thể đủ để âm thanh phát ra cũng khác nhau.
Trên đài cao, hồng y nữ tử tuyệt sắc nhẹ nhàng tung bay. Thanh âm thanh thúy không ngừng bên tai, âm thanh này khác với các loại nhạc cụ, mang theo sự tươi mát tự nhiên. Sự phối hợp như vậy thật sự là làm cho người ta không thể không sợ hãi mà khen nhà thiết kế rất độc đáo. Mà khó nhất là khi biểu diễn. Âm thanh đã khó phối hợp, lại còn phối hợp thêm bước chân, mỗi một bước chân đều mang theo tâm huyết và khéo léo trong đó. Quan trọng hơn là sự phối hợp của bảy người, cái này lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.
Nhìn màn biểu diễn này, Vân Mộng Vũ cũng được mở rộng tầm mắt. Âm nhạc được biểu hiện ở nhiều hình thức khác nhau, chỉ cần dụng tâm nghe, sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng được.
Tất cả mọi người đều nghe thanh âm Ngọc Thạch, mắt nhìn bảy nữ tử múa trên đài, mỗi người có một điệu múa khác nhau, nhưng lại phối hợp vô cùng nhịp nhàng, làm cho người ta nhìn các nàng như hòa làm một. Các nàng không ngừng biến hóa đội hình, âm thanh phát ra cũng khác nhau, nhưng lại không bị ngắt quãng, từ đầu tới cuối hình thành nên khúc nhạc sinh động.
Điệu múa chấm dứt, âm thanh ngưng lại.
Tự tin trong lòng Sở Phách Thiên tựa hồ bắt đầu có chút suy yếu, năm nay lục quốc quả nhiên là nhân tài đông đúc, trong lòng hắn cũng sợ hãi than không thôi.
Bảy nữ tử tuyệt sắc đi xuống, Đông quốc cũng bắt đầu lên sân khấu.
Mọi người nghĩ lần này chắc chắn lại là nữ tử tuyệt sắc, nhã nhặn lên đài, sau đó sẽ biểu diễn cầm khúc hoặc là vũ đạo.
Kết quả, đúng là tuyệt sắc, nhưng lại không nhã nhặn.
Lúc mọi người chưa hồi phục tinh thần, một trận trống vang lên.
Tiếp theo lại nhìn thấy một hồng y nữ tử trực tiếp dùng khinh công bay vút lên đài cao.
Nàng mặt y phục màu hồng, mặt mày sáng sủa, xinh đẹp, là tuyệt sắc của nhân gian.
Hồng y nữ tử cầm trong tay một thanh kiếm, nhìn tư thế này quả thật là múa kiếm.
Nhìn nàng ta muốn biểu diễn múa kiếm, Vân Mộng Vũ nhíu mày nhịn không được toát ra vẻ sầu não.
Nàng nhớ tới Trầm Nhã, là nữ tử múa kiếm rất khá. Đáng tiếc bởi vì bị phụ thân nàng liên lụy, cuối cùng may mắn nhờ tả tướng cầu tình, mới được vô tội, nếu không cũng khó tránh được bị chém đầu. Dù sao phụ thân Trầm Bân của nàng đã phạm vào tội danh tạo phản. Sau khi Trầm Nhã được cứu, nàng không muốn ở Yến kinh, vì thế nên một mình tha hương. Mà sau này Vân Mộng Vũ mới biết được chuyện này, trong lòng cũng rất tiếc nuối, cảm thấy tuy không gặp mặt, nhưng chỉ nhìn liếc mắt nhìn nàng thôi cũng đủ rồi.
Tiếng trống đột nhiên ngừng lại, trên đài cao đặt năm cái trống. Mọi người vừa thấy buồn bực, chẳng lẽ nàng muốn tự mình đánh hết năm cái trống, nàng chỉ có một đôi tay mà thôi a.
Vừa thấy, Vân Mộng Vũ liền nhớ tới ở hiện đại đã từng thấy qua một người đánh được mười cái trống cùng lên tiếng một lần, lúc này tâm nàng quả thật rung động.
Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn hồng y nữ tử, phát hiện tay áo của nàng ấy lại rất bình thường.
Vì thế nàng cũng rất tò mò, nữ tử kia sẽ làm thế nào?
Hồng y nữ tử rút kiếm ra bắt đầu múa.
Đột nhiên nàng ngừng lại, vẫn duy trì tư thế như cũ, đột nhiên nhảy lên trên không, múa ra vài đường kiếm.
Đúng lúc này, tiếng trống đồng loạt vang lên, giống như có người đánh trống, hơn nữa lại có tiết tấu, rõ ràng là nhất thủ khúc.
Mọi người ở đây đều chấn động kinh ngạc, sao có thể được, sao trống lại đồng loạt vang lên.
Hồng y nữ tử kia quả nhiên là bất phàm.
Hồng y nữ tử nhẹ nhàng bay lên, tiếng trống cũng quanh quẩn trên không trung.
Tiếng trống làm cho người ở đây có cảm giác trên đài cao giống như có thiên quân vạn mã đang đến.
Bực khí thế này, bực công lực này, bực tài múa này, làm cho mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.
Sở Phách Thiên nhìn màn biểu diễn này, đột nhiên cảm thấy lòng có chút lạnh.
Đông quốc đã biểu diễn xong, kế tiếp là Hạo quốc lên sân khấu.
Sở Phách Thiên lúc này cũng tập trung tinh thần nhìn, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Đợi đến khi hắn thấy rõ người của Hạo quốc biểu, ánh mắt hắn cũng nhịn không được mà mở to.
Tổng cộng có năm nữ tử áo trắng lên đài, bốn người đang kéo một tấm vải màu trắng thật lớn, người còn lại thì đang đứng trên tấm vải màu trắng đó.
Năm nữ tử đồng thời bắt đầu múa, không có âm nhạc, chỉ múa đơn giản như thế, nhưng vũ đạo lại rất đẹp. Nữ tử áo trắng đứng trên tấm vải trắng, trên người có một loại khí chất tự nhiên, giống như là vị thần đứng trên núi bao phủ đầy tuyết, mỗi một động tác đều tao nhã, tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.
Sự phối hợp này tuy rằng kém hơn một chút so với màn biểu diễn trước đó của Miền nam, nhưng để đứng được trên tấm lụa mà múa thì cũng rất khó khăn. Cho nên Hạo quốc biểu diễn tuy rằng kém với Miền Nam, nhưng cũng được coi như là một màn biểu diễn khó gặp.
Nhìn điệu múa dần dần kết thúc, biểu tình của Sở Phách Thiên cũng được thả lỏng. Khóe miệng khẽ nhếch, chuẩn bị mỉm cười nhưng chưa kịp cong lên liền cứng ngắt ở đó.
Nữ tử kia đột nhiên nhảy xuống, bốn nữ tử kia lại nhảy lên tấm vải mà đứng. Nử tử áo trắng ở dưới giơ tay, bắn hai quả ám khí vào tấm vải kia.
Tấm vải trắng lớn cứ như vậy mà bị dính trên đỉnh đầu của dải băng, giống như là đang treo trên không trung.
Trên tấm vải trắng lúc này lại hiện ra một bức tranh thủy mặc thật lớn, chủ đề bức tranh là “sơn cẩm tú dài vạn dặm”.
Bức họa là trân phẩm trong các trân phẩm, hơn nữa lại được vẽ trong lúc múa, lại còn được vẽ bằng chân.
Sở Phách Thiên lúc này không còn gì để nói, lần này Hạo quốc biểu diễn vô cùng kinh diễm.
Bây giờ chỉ còn lại Quân quốc.
Quân quốc luôn luôn là bá chủ của thất quốc, vô luận là phương diện nào cũng đều rất mạnh, hơn nữa Hoàng đế Quân Lãnh Mạc cũng là người kinh tài tuyệt diễm.
Cho nên tất cả mọi người muốn xem xem, Quân quốc sẽ biểu diễn như thế nào?
Chỉ thấy một nữ tử có tướng mạo bình thường cầm trên tay một cây ngọc tiêu đi đên đài cao, nhìn thấy nữ tử có diện mạo xấu xí này, tất cả mọi người có chút buồn bực.
Sao lại thế này a, ai lên biểu diễn cũng đều tuyệt sắc, nhưng người này sao lại ngược lại như thế?
Sáu người ngồi trên kia cũng rất tò mò, bọn họ muốn hỏi có phải đã chọn sai người rồi không, nhưng bọn họ không dám. Quân Lãnh Mạc mang khí phách lạnh lùng như vậy mà ngồi tại kia ai dám nghi ngờ. Bọn họ bán tín bán nghi nhìn nhau, trong lòng nghĩ nữ tử này có lẽ thật sự có chỗ đặc biệt nào đó.
Nữ tử kia mặc một thân lục y, không phải cẩm y, cũng không phải tơ lụa, chỉ là loại y phục dân chúng bình thường hay mặc mà thôi.
Vân Mộng Vũ nhìn nàng, cảm thấy nữ tử này không đơn giản. Trên người nàng có một loại hơi thở, là hơi thở tự nhiên. Tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng cũng vì hơi thở đặc biệt này, nên mới cảm thấy nàng đứng đâu cũng thích hợp, tựa như một bức tranh làm cho người khác thấy thoải mái.
Nữ tử đi lên, đem ngọc tiêu đặt ở bên miệng bắt đầu thổi.
Tiếng tiêu ngay từ đầu có chút hỗn loạn, chậm rãi cứ trầm trầm, có vẻ như âm thanh tiếng tiêu cũng rất bình thản.
Mọi người nhìn nàng thổi tiêu, vốn nghĩ người của Quân quốc chắc chắn là rất lợi hại, biểu diễn không thua gì các quốc gia khác. Nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy có chút thất vọng. Nữ tử diện mạo bình thường, thổi tiêu cũng không thành thạo. Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, đây là có chuyện gì a.
Chẳng lẽ Quân quốc muốn bỏ cuộc sao?
Vì thế có rất nhiều người cúi đầu xuống, mang bộ dáng không hứng thú.
Những người ngồi trên kia cũng muốn quay đầu đi, màn biểu diễn này thật sự rất quỷ dị, kém một cách quỷ dị. Nhưng Quân Lãnh Mạc lại đang ngồi chỗ kia, bọn họ cũng không dám có lời nói hay hành động gì gây hiểu lầm.
Lúc mọi người đều không kiên nhẫn, âm thanh của tiếng tiêu không còn vang lên bên tai nữa, mà là vang lên trong lòng của mỗi người. Tiếng tiêu cứ thẳng tắp xâm nhập trong lòng, như gió nhẹ ôn nhu thổi qua. Tiếp theo mọi người liền cảm giác mình đang ở trong một sơn cốc. Sơn cốc này có hoa có cỏ, có chim có ngư, có mây có dã thú.
Sơn cốc nở đầy các loại hoa, chim trên trời lượn cánh không ngừng, cá nhỏ trong nước tung tăng bơi lội, con hổ đang lăn lộn trên cỏ, có mấy con sói đang phơi nắng ở bên cạnh. Sói phơi nắng thư thái tru lên một tiếng, lập tức xung quanh tựa hồ có nhiều con sói khác đáp lại, cùng tru lên, âm thanh đến tận trời cao.
Ở bên tai, rõ ràng có thể nghe.
Có một số người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phát hiện quả nhiên bên tai có tiếng sói kêu. Nhưng khi nhìn xung quanh lại không có, vẫn đang ở trong hoàng cung a. Nhưng lại phát hiện ra, thanh âm này giống như được truyền đến từ trong rừng cây ở ngoài thành.
Hết thanh âm của sói tru, đến hổ gầm, đủ các loại thanh âm cuối cùng là tiếng kêu của các loại động vật. Nhưng kỳ quái là thanh âm cuối cùng của chúng lại không hỗn loạn, giống như âm thanh của tiếng tiêu, từ âm thanh của muôn thú mà phối hợp với âm thanh tiếng tiêu, quả thực phi phàm.
Lúc này, cũng không còn ai dám nói gì nữa. Nữ tử này là người kỳ tài, loại âm nhạc này cả đời sẽ không nghe được lần thứ hai.
Âm thanh của muôn thú, lại có thể tập hợp lại thành một khúc nhạc, khúc nhạc này làm cho người ta cảm thấy như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Mọi người lại ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, mới phát hiện có điểm khác.
Sợi tóc của nàng khẽ bay, tựa hồ như cũng hiểu được loại âm nhạc này. Cây cối xung quanh cứ như có cảm ứng, gió thổi trên cây có cảm giác cũng tuân theo quy luật của khúc nhạc.
Nhìn cảnh tượng như vậy, mọi người rất kinh ngạc.
Vân Mộng Vũ cũng kinh ngạc vô cùng, lúc này nàng mới phát hiện, thế giới này quả nhiên là thật rộng lớn.
Âm nhạc là một phương thức tốt đẹp, nó có thể liên kết tất cả các sự vật. Vô luận là có sinh mệnh hay không có sinh mệnh. Mà hôm nay, nữ tử này biểu diễn đã làm cho Vân Mộng Vũ rất xúc động. Âm nhạc biểu hiện dưới rất nhiều hình thức, nhưng bản chất của nó thì vẫn giống nhau. Âm nhạc là thứ thuần túy nhất trên thế giới này, nếu ai có dụng tâm thì chắc chắn sẽ nắm bắt được nó.
Quỳnh Hoa yến đêm nay, lục quốc biểu hiện đều phi thường xuất sắc, làm cho tất cả mọi người ở đây đều rung động. Nhưng không thể nghi ngờ là Quân quốc biểu diễn cuối cùng lại làm chấn động lòng người.
Lục quốc biểu diễn chấm dứt, bây giờ chỉ mong chờ biểu hiện của Sở quốc vào đêm mai.
Tâm Sở Phách Thiên bây giờ thật sự rất lạnh, thiên hạ này thật sự là không đơn giản, loại nhân tài nào cũng có. Ngày mai, Sở quốc sẽ làm như thế nào đây?
Biểu tình của Hứa Du Nhiên tựa như không có biến hóa gì, từ đầu tới đuôi vẫn cứ cười yếu ớt nhìn mọi người biểu diễn trên đài cao. Nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh như thế, không nghĩ ra người bên ngoài lại lợi hại như thế.
Xem ra nàng ở Bồng Lai đảo đã lâu, luôn tự đề cao năng lực của mình. Hứa Du Nhiên bỗng nhiên nhìn về phía Vân Mộng Vũ, chỉ nhìn thấy bộ dáng đăm chiêu của Vân Mộng Vũ. Trong lòng Hứa Du Nhiên không vui, mang ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Vân Mộng Vũ cảm giác có người đang nhìn mình, nàng giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Du Nhiên đang mỉm cười nhìn mình. Vân Mộng Vũ cũng đáp lại một nụ cười nhẹ nhàng.
Vân Mộng Vũ trở về nhà, cũng không nghĩ sẽ nói chuyện với Tây Lâm Hạo. Căn bản là tìm không được cơ hội, vì thế nàng đợi Quỳnh Hoa yến kết thúc, đến y quán tìm hắn thì có vẻ tốt hơn.
Vân Mộng Vũ quay về quận chúa phủ, sau khi vào phòng của mình thì vẫn ngơ ngác đứng trước cửa sổ.
Ngày mai, nàng thật sự không nắm chắc, nhìn thấy Quân quốc biểu diễn, nàng thật sự là khó có thể siêu việt hơn. Chẳng lẽ ngày mai nàng sẽ thất bại trước lục quốc sao?