Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Vân Ngọc mặt mày xám xịt trở về hữu tướng phủ, còn Vân Mộng Vũ lúc này thì tâm tình rất tốt đang ở Trân Bảo Trai tặng lễ vật cho Hồng Mai và Lục Bình.
Vân Mộng Vũ mở chiếc hộp đã đoạt lại từ tay Vân Ngọc, một màu sắc trắng sáng ấm áp toả ra. Trong hòm là một đôi ngọc truỵ hình cỏ bốn lá, một cái khắc tên Lục Bình, một cái khắc tên Hồng Mai.
Hai ngọc trụy được tạo thành từ loại ngọc tốt nhất, nếu đeo vào rất có lợi cho thân thể.
Mấy ngày nay tuy rằng Vân Mộng Vũ bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn bớt chút thời gian để đến đây làm đôi ngọc truỵ này. Trong lòng nàng, hai tỷ muội song sinh này như muội muội ruột của nàng, nàng rất yêu thương các nàng, vì thế nàng muốn tặng lễ vật này cho hai tỷ muội họ nhằm thay lời yêu thương đó.
Nàng lấy đôi ngọc truỵ ra, đeo lên cổ của các nàng.
Hồng Mai cảm thụ ngọc truỵ trên cổ truyền đếm cảm giác ấm áp, trong lòng nhất thời tràn đầy hạnh phúc. Đây là vật mà tiểu thư tự tay thiết kế cho các nàng, là vật độc nhất vô nhị trên thế gian này. Nàng giương mắt nhìn tiểu thư, trong mắt càng thêm kiên định. Về sau nàng nhất định phải cố gắng hơn nữa để làm việc giúp tiểu thư.
Còn Lục Bình thì nâng ngọc truỵ trên tay, ánh mắt ướt át, trong lòng cảm động không nói nên lời. Tiểu thư thật tốt, lại tặng lễ vật cho các nàng, lại lấy được từ trên tay của tam tiểu thư. Nghĩ tới, trong lòng cảm thấy vui vẻ và thoả mãn.
Nhìn thấy hai nàng vui mừng khi nhận được lễ vật, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng rất vui vẻ, nàng không nói gì cả, chỉ đứng bên cạnh cười nhẹ, ánh mắt ấm áp nhìn các nàng.
Ông chủ của Trân bảo trai đứng bên cạnh thấy một màn ấm áp như vậy, cũng thấy rất cảm động a. Hắn là người phụ trách của Trân Bảo Trai này, là Đường chủ của Linh Lung các, phụ trách thu thập tin tức tình báo. Cho nên hắn tự nhiên biết Vân Mộng Vũ chính là chủ nhân của Linh Lung các.
Lần đầu khi biết được, hắn còn giật mình sửng sốt, bởi vì thanh danh trước kia của Vân Mộng Vũ quả thật không được tốt cho lắm.
Nhưng khi đi thị sát với Vân Mộng Vũ gần đây, hắn tiếp xúc với nàng càng nhiều, hắn càng kinh ngạc, trên đời này lại có nữ tử trí tuệ như vậy, tư tưởng lớn mật của nàng làm người ta sợ hãi không thôi.
Cũng vì chuyện này mà hắn càng thêm tin tưởng Linh Lung các. Sự bình tĩnh và thong dong kia của nàng làm hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Khi nàng trừng phạt người dưới làm cho hắn thấy được bóng dáng quyết đoán của nàng, bây giờ thì bị một mảnh ấm áp trước mặt làm cho hắn thấy được tình cảm sâu nặng của chủ tớ các nàng.
Hắn tin tưởng, tương lai Linh Lung các chắc chắn sẽ trở thành tổ chức tình báo số một trên đời. Hơn nữa, ngày đó sẽ không còn xa nữa.
Trong Trân bảo Trai là một bầu không khí ấm áp, nhưng bên trong tướng phủ lại là một bầu không khí âm u.
Vân Ngọc về đến phòng mình lập tức phẫn nộ quăng hết đồ đạc trong phòng. Hiện tại nàng vô cùng phẫn nộ, đều là do Vân Mộng Vũ chết tiệt kia, sau này kêu nàng làm người như thế nào đây.
Nàng rất muốn giết tiểu tiện nhân kia, nhưng mẫu thân và tỷ tỷ bây giờ chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng muốn nàng cứ bỏ qua như vậy, nàng không cam tâm. Nhưng không cam tâm thì còn biết làm gì nữa, nàng nên chờ mẫu thân sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
Hễ nàng nhìn thấy Vân Mộng Vũ nàng lại không chịu được. Nhưng bây giờ không có cách nào khác, nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên nàng nhớ tới một người, vội vàng nhìn ra cửa hô lớn: “Tử Yên.”
Chỉ chốc lát một nha hoàn đi vào phòng của nàng. Tử Yên nơm nớp lo sợ vào phòng, bây giờ nàng rất sợ hãi. Trước kia nàng đều hiến kế giúp tam tiểu thư tìm đại tiểu thư mua vui. Nhưng từ khi đại tiểu thư quay về phủ, nàng không dám chọc vào nữa.
Từ sau khi đại tiểu thư quay lại phủ, giống như là một người hoàn toàn khác, lần trước ngay cả Lí di nương cũng bị đại tiểu thư phạt đánh đại bản, từ đó hạ nhân trong phủ đều kính sợ đại tiểu thư. Không dám chọc vào đại tiểu thư nữa.
Bây giờ tam tiểu thư kêu nàng, nàng sợ lại bị tam tiểu thư bắt nàng hiến kế để động chạm vào đại tiểu thư. Quả nhiên, một câu của Vân Ngọc làm cho nàng sợ tới mức muốn quỳ xuống xin tha thứ.
“Tử Yên a, ngươi là người rất được việc. Bổn tiểu thư tin tưởng ngươi, bây giờ ngươi giúp ta nghĩ biện pháp đối phó với tiện nhân Vân Mộng Vũ đi, càng làm nàng ta thống khổ càng tốt.”
“Tiểu thư, bây giờ không được đâu. Đại tiểu thư đã khác trước rất nhiều, nô tỳ không dám a.” Nghe Vân Ngọc nói xong, Tử Yên vội khóc, sau đó quỳ xuống đất.
“Không được, ngươi lại dám nói không được với ta à. Tiện nhân này, ngươi nói xem, ngươi là người của Vân Mộng Vũ rồi sao?” Vân Ngọc tức giận đi lên đạp nàng ta một cước.
Một cước này rất mạnh, đá nàng như muốn té xỉu trên đất. Nhưng nàng không dám xỉu, nếu vậy sẽ còn thảm hại hơn, nàng quỳ bên chân Vân Ngọc vừa khóc vừa nói: “Tiểu thư, ngươi phải tin tưởng ta a, ta đối với ngươi tuyệt đối là trung thành và tận tâm a.”
“Phải không? Nếu trung thành và tận tâm, vì sao ta ra lệnh cho ngươi làm có một chút chuyện ngươi cũng làm không xong? Tử Yên, ngươi phải biết rằng khế ước bán mình của nhà ngươi đều ở trong tay mẹ ta. Nếu ngươi còn dám chống lại ta, cẩn thận ta cho cả nhà các ngươi nam thì đầu quân cho triều đình, nữ thì tất cả đều bán cho kỹ viện.” Nhìn thấy nàng quỳ khóc ở đó, Vân Ngọc không có một chút động lòng, ngược lại nàng ta càng ác độc nói.
Nghe tam tiểu thư nói, nàng ngẩng đầu mang vẻ mặt không thể tin nhìn tam tiểu thư, nhìn thấy trong mắt Vân Ngọc chưa che giấu đi sự âm ngoan, nàng biết lúc này cho dù nàng không làm cũng phải làm.
Nàng quỳ trên mặt đất, trong lòng bi thương vô cùng, nhưng vẫn phải nghĩ cách hại Vân Mộng Vũ cho Vân Ngọc.
Nhưng nàng không thể nghĩ ra cách nào cả?
Đại tiểu thư đã không còn như trước, không phải là người để người khác dễ dàng chọc vào. Mà nàng làm sao có năng lực nghĩ cách để hại đại tiểu thư? Nàng cố gắng suy nghĩ, Vân Ngọc thì ngồi ở phía trên không chút kiên nhẫn.
“Rốt cục ngươi đã nghĩ ra cách gì chưa, trước kia không phải ngươi nghĩ rất nhanh sao? Lần này sao lại chậm như vậy, ngươi có muốn ta bán cho kỹ viện hay không?” Vân Ngọc đột nhiên lại đạp nàng một cước.
Tử Yên đau đến nỗi nước mắt chảy ra, bất quá trong đầu linh quang chợt loé, nghĩ ra một cách. Nhưng lại bị nàng bác bỏ, việc này sẽ gây ra đại hoạ, đến lúc đó có lẽ nàng sẽ chết không có đất chôn.
Đang định nghĩ cách khác, nàng lại nghe Vân Ngọc nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Còn chưa nghĩ ra sao.”
Trong lòng Vân Ngọc buồn bực không thôi, hơn nữa lúc đầu Tử Yên lại từ chối, sau đó lại không nghĩ ra được cách nào. Nàng tức giận lại nhấc chân đạp tử yên một cái.
Lại bị Vân Ngọc đạp một cái nữa, trong lòng Tử Yên dâng lên hận ý mãnh liệt.
Tốt, nếu chuyện xảy ra, vậy thì mọi người cùng chết.
Hận ý trong lòng dày đặc, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, làm cho Vân Ngọc hoảng sợ, đang muốn mắng thêm lần nữa, lại nghe nàng ta nói đã nghĩ ra cách. Nghe cách này xong, trong lòng Vân Ngọc vô cùng đắc ý.
Tiểu tiện nhân ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta đây sẽ khiến cho ngươi thống khổ sống không bằng chết.
Vân Ngọc đang đắm chìm vào sự phẫn nộ của mình, không nghĩ đến tính nghiêm trọng của sự việc. Nàng không biết, vì việc làm này sẽ làm nàng thống khổ thật sự.