Thiên Tài Khí Phi

Chương 57: Vân Ngọc tự cho là thông minh




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Tay phải của Vân Mộ nâng lên muốn đánh nàng, lại bị một cánh tay mềm mại khác ngăn cản. Tay phải của Vân Mộng Vũ bắt lấy tay của Vân Mộ, khiến cho hắn không thể thực hiện ý đồ.

Ánh mắt như đao của Vân Mộ nhìn nàng, hận không thể giết nàng. Vân Mộng Vũ mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Vân Mộ, trong mắt không rõ thần sắc. Hai người nhất thời cứ giằng co như vậy.

Nhìn tình huống này, ba mẹ con Lí Như cực kỳ vừa lòng, trong lòng các nàng hy vọng Vân Mộng Vũ cùng Vân Mộ càng đối đầu càng tốt.

Vân Ngọc vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Vân Mộng Vũ cùng tướng phủ đoạn tuyệt quan hệ, không có thân phận đích nữ để xem nàng ta sẽ nhảy nhót như thế nào?

Quan trọng nhất là, nếu Vân Mộng Vũ thật sự cùng tướng phủ đoạn tuyệt quan hệ, như vậy nàng và Vân Dung sẽ là đích nữ.

Mà Vân Dung nhìn thấy Vân Ngọc như vậy, khẽ nhăn mày, lấy tay khẽ chạm vào tay Vân Ngọc, nhắc nhở Vân Ngọc chú ý tình hình hiện tại, không cần đắc ý vênh váo, đừng làm cho phụ thân sinh nghi.

Vân Ngọc nhận được sự nhắc nhở của Vân Dung, vội vàng thu hồi biểu tình vui vẻ, đổi thành biểu tình kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra.

Lí Như thấy hết động tác của các nàng, trong lòng đột nhiên ý thức được, đó là cơ hội khó có được a, chỉ cần hôm nay hai cha con bọn họ thật sự đoạn tuyệt quan hệ, như vậy nàng là có thể làm chính thất, hai nữ nhi của nàng chính thức trở thành hai đích nữ tôn quý.

Trong lòng tính toán, đi đến trước mắt Vân Mộ cùng Vân Mộng Vũ. Sầu lo nói: “Làm sao vậy, lão gia ngươi làm cái gì vậy, Vũ nhi cũng chỉ là nhất thời nói vậy mà thôi, chẳng lẽ ngươi thật sự đoạn tuyệt quan hệ với nàng sao? Vũ nhi tuổi còn nhỏ, có hơi lỗ mãng một tí, nhưng nàng là nữ tử đã có một đời chồng, nếu thực đoạn tuyệt quan hệ, ngươi xem Vũ nhi nên sống như thế nào a.”

Vừa nghe Lí Như nói, trong lòng Vân Mộng Vũ thật sự vui vẻ, thật đúng là buồn cười. Lí Như này thật đúng là cao thủ a. Những lời này nói thật có nghệ thuật a, biểu hiện hiền lành lại còn bỡn cợt Vân Mộng Vũ. Vốn Vân Mộ sẽ không để ý, hơn nữa những lời này, phỏng chừng Vân Mộ kia sẽ muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con. Bất quá ngươi đã bước đến cửa, như vậy nàng trước hết cho ngươi nếm thử cay đắng một chút, giảo hoạt trong mắt nàng chợt loé.

Quả nhiên, nghe được Lí Như nói, Vân Mộ sắc mặt càng đen, đang muốn mở miệng nói chuyện, thình lình lại bị Vân Mộng Vũ vung tay, đột nhiên Vân Mộ bị vung tay, nhất thời khống chế không được thân mình, thân hình nhoáng lên một cái, tay kia bị vung ra theo quán tính mà đưa qua một bên.

Sau đó, toàn bộ đều im lặng, chỉ nghe được âm thanh thanh thuý của bàn tay. Lí Như bất thình lình bị một cái tát đánh vào mặt hướng sang một bên, khóe miệng lại chảy ra một vết máu.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộ, đây là có chuyện gì, nàng nghĩ sẽ làm cho mâu thuẫn của bọn họ gay gắt hơn, thêm tí lửa, nhưng hiện tại cái chuôi lửa này sao lại đốt về phía mình.

Vân Ngọc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Mộ, phụ thân làm sao có thể đánh mẫu thân?

Vân Dung thì bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn Vân Mộng Vũ, nàng đến tột cùng là muốn làm cái gì?

Vân Mộ nhất thời có chút sửng sốt, hắn ngơ ngác nhìn bàn tay hắn, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Nhớ lại, năm đó hắn cũng đánh Lâm nhi một cái tát, cũng chính là lúc quan hệ của bọn họ vỡ tan. Từ đó về sau, đến khi nàng khó sanh mà chết, hắn cũng không gặp nàng.

Trong lúc nhất thời rất nhiều chuyện cũ nổi lên, dồn nén vào tim hắn.

Ánh mắt phức tạp của hắn nhìn Vân Mộng Vũ, nàng từng mất tích hai tháng, hắn từng đau lòng khi gặp lại nàng, nghĩ đây là đứa nhỏ của hắn và Lâm nhi, nghĩ nên đối tốt với nàng một chút, nhưng không nghĩ tới sau khi nàng trở về, tướng phủ bị nàng làm cho gà chó không yên. Nàng lại gây cản trở tiền đồ hai nữ nhi xuất sắc của hắn.

Mà hiện tại lại đại nghịch bất đạo như thế, có lẽ lúc trước hắn không nên cho nàng sống trên đời này. (Út: súc sinh)

Nhìn Vân Mộng Vũ bằng ánh mắt áy náy, nghi hoặc, bình tĩnh, kiên định, cuối cùng lại chuyển thành tàn nhẫn.

Nếu hắn đã lừa gạt người hắn thương yêu nhất, đều chỉ là lợi dụng, cuối cùng lại làm cho nàng u buồn khó sanh mà chết. Như vậy bây giờ cũng chỉ là một nữ nhi mà thôi, chết một đứa, hắn còn rất nhiều đứa khác.

Nhìn trong mắt Vân Mộ tàn nhẫn, Vân Mộng Vũ đáy lòng phát lạnh. Đây là người như thế nào, lại có thể đem vẻ mặt tàn nhẫn ra đối với nàng, muốn giết nàng sao?

Hổ dữ còn không ăn thịt con, như vậy Vân Mộ, hắn quả nhiên là cầm thú không bằng a. (Sally: quá chính xác)

Như vậy, động cơ hôm nay của Vân Mộ nàng nhớ kỹ, nếu nàng tra ra chuyện năm đó có phần của hắn, nàng cũng sẽ không nương tay với hắn.

Vân Mộng Vũ nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Vân Mộ, tuy rằng trong lòng có gai, nhưng trong mắt lại không có nửa điểm biểu lộ, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng như cũ.

Tàn nhẫn cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người bọn họ cũng đang chìm vào suy nghĩ.

Mà Lí Như bên cạnh bị xem nhẹ, nhìn đến tình hình này, cắn chặt răng, nũng nịu mở miệng: “Lão gia, cái tát này xem như ngươi đã trút hết giận, vậy không cần chấp nhặt với Vũ nhi. Ai u……”

Vân Mộng Vũ thật sự hết chỗ nói, nàng bị nữ nhân kia đánh bại a.

Đến lúc này, còn muốn sắm vai vợ hiền mẹ từ, còn muốn châm biếm nàng, còn không chấp nhặt cùng nàng.

Lí Như này nếu đưa đến hoàng cung, nói không chừng có thể lên làm hoàng hậu, hành động này, tâm cơ này, định lực này. Nhìn nàng một bên vừa nhịn đau một bên vừa tính kế, Vân Mộng Vũ cảm thấy khổ tâm cho nàng.

Mà nam nhân kia vừa nghe đến lời này, vội vàng xoay người sang chỗ khác xem, vừa thấy vẻ mặt sưng đỏ của Lí Như, khóe miệng run run, đi qua trấn an.

“Như nhi, còn đau không?”

“Không đau, thiếp thân không có việc gì.” Lí Như ôn nhu trở lại còn nhìn Vân Mộ tươi cười.

Lí Như này thật giống tiểu thư khuê các ôn nhu lại hào phóng, bị ủy khuất còn mạnh miệng cười, nhu nhược mang theo kiên cường, nhìn thấy vậy, Vân Mộ hận không thể ôm vào lòng an ủi.

Bất quá Vân Mộng Vũ cũng không có tâm tình thưởng thức vở diễn này, nàng ngắt lời nói: “Các ngươi không cần phải như vậy, nơi này cũng không phải là Bách Hoa lâu, các ngươi không biết ghê tởm, thật là làm bẩn Tâm Mộng cư của ta?”

Lí Như còn muốn cùng Vân Mộ tình chàng ý thiếp một phen, vừa nghe Vân Mộng Vũ nói, sắc mặt lập tức trắng xanh.

Đây không phải đang mắng nàng là kỹ nữ sao?

Vân Mộ cũng nguy hiểm nheo mắt lại, đang muốn mở miệng, lại bị người khác giành trước.

Nguyên lai là Vân Ngọc nhịn không được, nàng vọt tới trước mặt Vân Mộng Vũ liền mắng: “Vân Mộng Vũ, ngươi có ý gì, ngươi đang nói mẹ ta là kỹ nữ? Quá đáng, ngươi còn ở tướng phủ mới là một sự sỉ nhục, nhanh cút xéo khỏi đây.”

Vừa nghe đến đây, sắc mặt Lí Như cùng Vân Mộ xấu hổ, nữ nhi này sao lại thế, những lời này có thể nói thẳng ra sao? Điều này làm cho người khác nghĩ là sự thật a.

Vân Dung đứng ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó chịu, trong lòng thở dài, nàng làm sao có thể có một muội muội ngu xuẩn như vậy. Nàng lúc này đột nhiên phát hiện muội muội này bình thường xinh đẹp đáng yêu hiện tại lại như một bao cỏ không có nhan sắc gì.

Tất cả mọi người đối với lời nói của Vân Ngọc xấu hổ không thôi, không ai phát hiện Vân Mộng Vũ lúc này đang đứng ở giữa, tay nắm lại trong tay áo, cẩn thận quan sát có thể thấy tay nàng đang run run.

Vân Ngọc còn nghĩ Vân Mộng Vũ bị nàng nói thì rất xấu hổ, rất đắc ý. Lại đột nhiên nhìn thấy Vân Mộng Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Vân Ngọc nhìn thấy ánh mắt so với băng tuyết càng lạnh thấu xương kia, chỉ cảm thấy quanh thân bị đóng băng lại, lại không biết nên phản ứng như thế nào.

Ánh mắt kia lạnh như băng như tuyết, lạnh thấu xương, không chút độ ấm, làm cho người ta như rơi xuống vực sâu, lạnh vô cùng.