Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Nhìn thấy Vân Mộng Vũ bị Hắc y nhân mang đi, đứng ở phía sau Dạ vương Sở Dạ, khoé miệng Vương Tuyết Nhi mang theo nụ cười quỷ dị.
Vương Tuyết Nhi khóe miệng chưa cười hết, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh An nhìn qua, ánh mắt kia nguy hiểm mà âm lãnh. Làm cho nàng trong lòng rùng mình một cái. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại, trong lòng đối với Vân Mộng Vũ càng thêm chán ghét, phải diệt trừ nàng ta, thầm nghĩ muốn Ngũ Vương giải quyết nàng.
Nàng tự mình bồi dưỡng năm Tuyết vệ rất đáng tin cậy, tin tưởng nhất chính là giết một người tay trói gà không chặt như Vân Mộng Vũ nhất định là dễ dàng. Nghĩ như vậy, liền yên lòng.
Lại dùng ánh mắt bất mãn nhìn Sở Minh, Sở Minh An vừa thấy trong mắt Hạo Tuyết đầy bất mãn, nhưng ngay sau đó, trong mắt hắn lại biến thành một mảnh bình tĩnh, làm như chuyện gì cũng không có, tiếp tục ở trong đám người đang sợ hãi chờ chiến đấu chấm dứt.
Vương Tuyết Nhi đối diện lại mang vẻ mặt bình tĩnh, đem một góc ngọc bội lặng lẽ nhét vào trong áo, nếu cẩn thận quan sát, mơ hồ có thể nhìn thấy trên ngọc bội có một chữ Hạo.
Mà lúc này đang đánh nhau, Sở Hiên đột nhiên chấn động, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía đài cao, chỉ nhìn thấy chiếc đàn cổ, không có gì khác. Nhất thời trong lòng căng thẳng, cảm giác lo lắng, bất an. (Sally: anh đã rơi vào lưới tình lúc nào ko hay)
Trong lòng có một dự cảm không tốt, dự cảm này khắc sâu, hắn có cảm giác khó thở.
Không nghĩ nhiều, lập tức nhúng chân, dùng khinh công, bay vút ra ngoài.
Vừa ra ngoài cung, hắn lập tức lấy ngọc tiêu, nhẹ nhàng thổi, âm thanh kỳ lạ truyền ra. Lập tức có vô số thân ảnh theo bốn phương tám hướng mà đến, tốc độ nhanh như gió lốc, có thể thấy được võ công rất cao.
Mỗi một Hắc y nhân tới lại quỳ rạp xuống đất, hiển nhiên đang chờ đợi Sở Hiên hạ mệnh lệnh.
Lúc này mặt Sở Hiên đã mang một chiếc khăn đen, thân mặc áo choàng màu đen, trên mặt bởi vì che lại nên không thấy được biểu tình, nhưng giờ phút này ánh mắt cũng không còn bình tĩnh nữa. Sở Hiên hiện tại, ánh mắt thâm trầm, đáy mắt nổi lên một trận gió lốc.
Chỉ chốc lát, xung quanh Sở Hiên đã quỳ đầy Hắc y nhân, hắn thoáng nhìn lướt qua, liền bắt đầu hạ lệnh.
“Các ngươi lập tức tìm tung tích Vân Mộng Vũ, một khi tìm được lập tức thông báo cho ta. Còn nữa, không tiếc gì tính mạng phải bảo vệ tốt cho nàng.”
Lệnh vừa hạ xuống, ngay sau đó, toàn bộ Hắc y nhân đã không thấy đâu, chỉ nghe thấy tiếng xé gió mà đi.
Sở Hiên đứng tại chỗ một lát, nhìn hoàng cung một cái, trong lòng cảm thấy một mảnh trống rỗng, chỉ có nhìn thấy nữ tử kia mới có cảm giác đầy đủ. Khóe miệng cong lên, hắn không khỏi cười khổ một tiếng. Hôm nay vì nàng, hắn không tiếc đối địch cùng thiên hạ đệ nhất sát thủ Đoạt hồn lâu.
Vốn tưởng rằng đã quá giới hạn. Không nghĩ tới ngay sau đó, hắn lại vì nàng, xuất động thế lực ở Yến kinh, cho dù sẽ bị trừng phạt nếu bị Bồng Lai đảo phát hiện.
Hắn lúc này thật sự không biết, hắn vì nàng có cần phải như thế này không. Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tiếp theo nháy mắt người đã biến mất.
Mà lúc này Vân Mộng Vũ bị Hắc y nhân mang đi sau đó lại dừng ở một viện nhỏ.
Ôm Vân Mộng Vũ ném xuống đất. Vân Mộng Vũ bị đột nhiên ném xuống đất, cả người rơi xuống, đau đến thấu xương. Nhưng hiện tại vì phải bảo hộ cái mạng của nàng, nàng chỉ có thể kiên nhẫn một chút. Nhỏ không chịu được sẽ phá hỏng việc lớn, nàng trong lòng tự an ủi mình, hy vọng đánh bại đau đớn trên thân thể.
“Giả ngủ đủ chưa? Muốn ta giúp ngươi tỉnh lại không?” Nàng đang an ủi mình lại nghe thấy âm thanh lãnh khốc truyền đến.
Vừa nghe thấy thanh âm này, nàng biết nàng không thể giả vờ được nữa, vội vàng lấy hai tay chống dậy, ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn bảy hắc y nhân đang bịt mặt.
Chỉ thấy trong đó sáu hắc y nhân mặc trang phục hắc y hoàn toàn giống nhau, mà người còn lại, ăn mặc rõ ràng có vẻ là chất liệu tốt, nhìn rất tinh tế.
Người ăn mặt xa hoa này cũng là người vừa nói.
Trong lòng Vân Mộng Vũ cũng không sợ hãi nhiều, bởi vì nàng muốn biết kết quả. Nàng muốn chính là bọn họ phát hiện nàng giả vờ. Hơn nữa nàng biết cho dù nàng đang hôn mê, nàng cũng không khả năng chạy thoát khỏi người võ công cao cường này.
Võ công cao cường, ngẫm lại, nàng rất buồn bực, lúc nào cũng gặp người có võ công cao cường đó. Mà mỗi một lần nàng gặp chuyện đều là vì nàng không biết võ công.
Võ công, võ công, nàng cũng muốn học, không thích bị người khác quản lí nữa.
Bất quá hiện tại mấu chốt là bảo vệ cái mạng, nhân tiện thu thập một ít tin tức, cuối cùng là giết đám người muốn chọc vào nàng.
Nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ôn nhu, nhìn người xung quanh, môi anh đào khẽ mở. “Đại ca này nói cái gì, ta giả vờ khi nào? Bất quá, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là các vị đại ca mời ta tới làm gì?”
Nhìn phản ứng và lời nói của Vân Mộng Vũ, ánh mắt của thủ lĩnh Hắc y nhân sáng lên một cái, lại có điểm phân biệt không rõ ràng lắm. Đây thật là Vân Mộng Vũ, tuy rằng ban ngày cũng nghe bọn họ đồn đãi, nhưng cũng chỉ là tài hoa xuất chúng mà thôi.
Hiện tại là chuyện gì xảy ra, tình tình này sao lại thế này?
Trong lúc nhất thời hắn thế nhưng không phân biệt được nguyên nhân.
Nhìn thấy bộ dáng mơ hồ của hắn, Vân Mộng Vũ trong lòng cười lạnh, ta muốn thấy chính là biểu hiện như vậy của ngươi.
Khi hắn y nhân đang suy nghĩ, tay nàng như vô tình chạm vào khối ngọc bội đỏ tươi bên hông, mà mọi người cũng vẫn chưa để ý.
Sau đó đèn cũng được thắp lên, Hắc y nhân liền khôi phục thái độ bình thường, ánh mắt hiện lên đùa cợt nói: “Như thế nào, Vân tiểu thư cho rằng ta muốn mời ngươi đến làm gì sao? Vẫn là Vân tiểu thư nghĩ đúng. Vân tiểu thư chỉ cần nói ra, chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.” Hắc y nam tử nói xong, phút cuối cùng còn dùng ánh mắt mê đắm, nhìn Vân Mộng Vũ từ đầu đến chân.
Vân Mộng Vũ bị hắn nhìn đến ghê tởm, hắn không có óc sao? Không đúng, hắn có, chỉ là đầu hắn quá to mà thôi.
“Ngươi không sợ khi trở về sẽ bị chủ tử trách phạt sao?”
“Xử phạt, làm sao có thể? Chủ nhân nói, muốn chúng ta tra tấn người thảm hại, nàng làm sao có thể trách phạt chúng ta?”
Hết sức có khả năng!
Nghe đến đây, tay Vân Mộng Vũ giấu trong áo khẽ nắm chặt.
Mà trên mặt cũng là vẻ mặt hoảng sợ, ngữ khí khó có thể tin nói “Làm sao có thể, ta và nàng cũng từng là……” (Sally: chị cũng quá gian xảo rồi, bị bắt mà vẫn còn đóng kịch a)
Nói xong cũng không nói gì nữa, cả người nhẹ nhàng run run lên.