Vân Mộng Vũ kinh ngạc nhìn Phó Tâm Lan, lẽ ra hai người bọn họ nguyên bản một người là thiên một người là địa, hai người hẳn là không cùng xuất hiện mới đúng.
Bất quá nghĩ thì vẫn nghĩ, nhưng khi nhìn về phía đi mắt phượng kia, lại khiến cho người ta không có điểm chán ghét. Không biết vì sao, liếc mắt một cái liền khiến cho Vân Mộng Vũ cảm thấy nàng là người tâm giao.
Vân Mộng Vũ cười yếu ớt hướng nàng ta gật gật đầu, lúc này, Phó Tâm Lan cũng là mỉm cười hướng Vân Mộng gật đầu đáp trả.
Thời gian tiếp theo, Vân Mộng Vũ cũng không làm gì cả, cũng chỉ là vẻ mặt cười yếu ớt bình yên ngồi bên cạnh Vân Dung, cố gắng tỏ vẻ như là một tiểu thư khuê các, làm các tiểu thư quan gia chỉ liếc mắt một cái.
Mà Vân Dung kia giờ phút này trong lòng rất buồn bực, nàng tính sẽ diễn một màn tỷ muội cùng nhau trò chuyện, nhưng hiện tại người chung quanh cũng không muốn ngồi gần nàng. Ngoài những lời khe khẽ nói nhỏ rỉ tai nhau, còn thường thường dùng ánh mắt quái dị đánh giá nàng.
Cái này, Vân Dung cho dù trong lòng chịu không nổi, mặt lại phải luôn dịu dàng tươi cười, mặc dù nụ cười rất cứng ngắt. (Sally: mặt chị ấy thật dày a)
“Tâm Lan, ta cảm giác tâm tình của ngươi đột nhiên trở nên rất tốt?” Một vị hoàng y nữ tử ngồi cạnh Phó Tâm Lan tò mò hỏi.
“Phải không, vậy mà Nhã nhi nhìn ra, ta có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
“Cái gì chứ, ta nhìn ngươi rất lâu rồi nha. Tâm Lan, ngươi không thể đánh trống lãng a.” Hoàng y nữ tử vô cùng thân thiết kéo cánh tay Phó Tâm Lan, cười khẽ nói.
“Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây nha, Sở quốc chúng ta ngày đêm đều có hòn ngọc quý trên tay, Trầm Nhã tiểu thư nên được bảo vệ thật cẩn thận a...” Đang muốn trêu chọc vài câu, nhìn hoàng y nữ tử lấy ngón tay chọc nhẹ vào người Tâm Lan.
“Được rồi, ta vừa rồi đã thấy một nữ tử có khí chất mà cảm thấy cao hứng.”
“Có khí chất, nữ tử Yến kinh không phải đều là như vậy sao, có vẻ đẹp, có nhận thức, ta không cảm thấy có gì lạ cả?” Trầm Nhã nghi hoặc.
“Đương nhiên là có, chỉ là chúng ta vẫn chưa phát hiện, đều bị biểu tình của nàng mê hoặc mà thôi. Ngươi xem, người mặc quần áo màu lam có phải rất hấp dẫn không.” Phó Tâm Lan lấy ngón tay hướng Vân Mộng Vũ chỉ chỉ. Trầm Nhã quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời. Lẫn trong một đám người phấn son đầy mặt, gương mặt đầy đặn của Vân Mộng Vũ không thể nghi ngờ như nước phù dung, trong sạch mà tinh khiết. Trầm Nhã nhìn nàng cảm thấy đúng là có khí chất.
“Xác thực rất có ý tứ nha, xem ra quả nhiên là người có tướng mạo phi phàm. Ngươi nói xem hôm nay nàng có thể mang đến sự ngạc nhiên cho chúng ta hay không?” Trầm Nhã rất thích khí chất tinh khiết sạch sẽ đó của Vân Mộng Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Khẳng định là có, hôm nay nàng tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người chúng ta chấn động. Như vậy thì đâu phải là một nữ tử không biết cầm kỳ thi hoạ hoặc là phế vật như mọi người nói.” Phó Tâm Lan cũng rất là chờ mong. Đối với nàng thì nàng cái danh hiệu hoa Mẫu Đơn vương kia cũng không để trong lòng, nàng để ý là có thể gặp được bằng hữu cùng chung chí hướng. Mà Vân Mộng Vũ bên kia đang nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp quanh viện, đột nhiên lại cảm thấy có người chú ý nàng. Nàng cười yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đầy học vấn đó.
Kết quả khi nàng nhìn lên, khoé miệng nàng liền run rẩy. Bởi vì Trầm Nhã hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt và bộ dáng đều rất hứng thú.
Đây là sự thật điên khùng gì sao? Khoé miệng nàng run rẩy, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt?
Đúng lúc khi nàng không biết mở miệng như thế nào, thì một nữ quan đi đến, tuyên bố Mẫu Đơn hội buổi sáng, tỷ thí thơ văn sắp bắt đầu. Vì thế các tiểu thư quan gia đều rất hưng phấn đứng lên, nóng lòng bày ra bộ dáng muốn tỷ thí. Tốp năm tốp ba đi về phía trận đấu.
Vân Dung cũng luôn mang vẻ mặt tươi cười kéo tay Vân Mộng Vũ, cùng nàng đi. Dù sao trước mặt người ngoài nàng luôn muốn duy trì hình tượng muội muội ngoan hiền, tốt bụng. Mà Vân Mộng Vũ cũng không có phản ứng gì cả, dù sao nàng đi cùng ai thì cũng không có gì khác nhau, chỉ là nhìn khuôn mặt Vân Dung có vẻ vặn vẹo, trong lòng của nàng vẫn có một trận vui vẻ nho nhỏ.
Buổi sáng Mẫu Đơn hội sẽ cử hành ở ngự hoa viên, trận đấu buổi sáng chia thành ba loại là thư pháp, hội họa, làm thơ.
Nhìn ba cái đề mục này, Vân Mộng Vũ có chút khó xử, đây đều là điểm yếu của nàng. Hàng mi nàng nhẹ nhăn lại có điểm khó xử, Vân Dung bên cạnh nhìn thấy nàng nhăn mi lại, trên mặt lập tức tươi cười có phần tự nhiên hơn. Hừ, Vân Mộng Vũ ngươi không phải rất ngông cuồng sao, ngươi không phải nhanh mồm nhanh miệng sao, lúc này ta xem ngươi phải làm sao bây giờ.
Mọi người đều đến ngự hoa viên, các cung nữ sắp xếp vị trí ngồi của các nàng, cũng phát cho mỗi người một dãy số chỗ ngồi. Không biết là cố ý hay là vô tình, Vân Mộng Vũ lại được xếp ở cuối cùng.
Không phải muốn tạo áp lực cho nàng sao?
Người an bài thật đúng là dụng tâm, thấy ta ngồi chỗ này nhất định là rất vui vẻ. Nếu so sánh nàng như bao cỏ, thì hôm nay ta sẽ cho các người cười đến sái cả quai hàm.
Dãy số Vân Dung cũng gần cuối, quả thực các nàng muốn gây áp lực cho ta, vậy Vân Mộng Vũ ta trực tiếp cho các ngươi xem một tiết mục giải trí.
Dãy số của Phó Tâm Lan vị trí ở giữa.
Bất quá Vân Mộng Vũ không mang chuyện đó để ở trong lòng, bởi vì chút chuyện này đối với nàng mà nói thật sự là rất đơn giản, không có một chút tính khiêu chiến đáng nói. Kỳ thật nàng nghĩ Vân Dung nói như vậy thật là sai lầm rồi. Vì vậy hoa Mẫu Đơn vương đối với Vân Mộng Vũ nàng mà nói mới là dễ như trở bàn tay, nàng sẽ đá Vân Dung ra khỏi cuộc thi này.
Hoàng thượng không tới xem Mẫu Đơn hội tỷ thí buổi sáng.
Ngồi hai bên đều là nữ tử dự thi, ngồi ở giữa Thái hậu cùng Hoàng hậu, còn có một ít phi tần được sủng ái cũng tới. Mà phụ trách bình thẩm còn lại là Thái Phó đương triều Tần Nghĩa cùng vài Hàn lâm học sĩ.
Mọi người sau khi ngồi vào vị trí của chính mình, chỉ chốc lát liền nhìn thấy một đám người đang đi tới, đi trước là Thái hậu. Hoàng hậu đi theo sau lưng của Thái hậu. Các phi tần còn lại dựa theo cấp bậc mà đi sau lưng Hoàng hậu, các phi tần còn lại thì đi theo Thái Phó, sau lưng Thái Phó là Hàn lâm học sĩ.
Ở giữa những người này có một nữ tử đặc biệt làm người khác chú ý, nàng mặc quần áo trong cung màu xanh nhạt. Mặt như phù dung, xinh đẹp vô cùng. Hấp dẫn người ta nhất vẫn là cặp mắt ngập nước mở to. Sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh, câu hồn đoạt phách lòng người. Thành thục mang theo vẻ quyến rũ, loại nữ nhân này nam nhân khó cưỡng lại được, khó trách đương kim hoàng thượng lại sủng ái nàng.
Thanh phi Hoa Thanh Nhi, quả nhiên là nhân vật có cá tính!
Những người đó chưa đến gần, nữ tử ở đây đều lập tức đứng dậy đi đến quỳ xuống hành lễ.
“Thái hậu thiên tuế, Hoàng hậu thiên tuế.” Đợi một đám người đến gần, âm thanh thỉnh an đồng loạt vang lên.
Vân Mộng Vũ quỳ gối ở giữa, khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đang đi tới, lại vừa vặn thấy ánh mắt quyến rũ kia đang nhìn nàng. Cặp mắt kia lẳng lặng nhìn nàng, mang theo sự hèn mọn bí mật cùng tìm tòi nghiên cứu.
Hèn mọn!
Tìm tòi nghiên cứu!