Thiên Tài Khí Phi

Chương 127: Sát khí tái hiện




Trong lòng có vô số ý niệm trong đầu, nhưng không nghĩ ra cách hoàn mỹ để trốn thoát.

Phía sau, trong sân như có lực đạo, đột nhiên đánh về phía nàng.

Như vậy, nàng sẽ bại lộ sao?

Trong nháy mắt, Vân Y cảm nhận được hơi thở khủng bố truyền tới. Loại hơi thở âm u này mang theo sự hủy diệt. Mà nàng có thể cảm nhận được, hơi thở kia đang hướng về nàng.

Lúc này, nàng cảm giác mình bị uy hiếp tới cái chết. Rất chân thật. Vân Y nhịn không được co rụt đồng tử lại, chờ cảm giác đó đến. Đột nhiên nghĩ đến cái chết, Vân Y vốn nghĩ sẽ sợ hãi, sẽ kinh hoàng. Nhưng kì lạ, giờ phút này nàng không có cảm giác đó. Trong đầu trống rỗng, cũng không băn khoăn gì.

Tựa như loại cảm giác này rất tốt, cứ như là được giải thoát. Giờ phút này, nàng không nghĩ gì khác, chỉ muốn đi theo gió.

Ánh mắt trầm tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười trong suốt. Nụ cười này thật bình tĩnh cứ như bọt biển.

Như đã chuẩn bị sẵn, nàng từ từ cảm giác được mình đang bay lên.

Mình đã chết sao? Nếu không làm sao có thể cảm giác được mình đang bay. Đó là lực lượng linh hồn sao, cho dù chết, sao mình lại có ý thức, có cảm giác.

Vân Y cũng không mở mắt, chỉ yên lặng hưởng thụ cảm giác này.

Đột nhiên chóp mũi truyền đến mùi hoa cỏ, trong đầu Vân Y lóe sáng. Vân Y mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, quay đầu, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm như biển. Đôi mắt kia so với Sở Hiên càng sâu. Mà đôi mắt này, giờ phút này cũng đang nhìn nàng, trong mắt chứa sự xa cách.

Nhìn như vậy, Vân Y thu hồi lại ánh mắt của mình.

Hắn cứu nàng, vì sao?

Nàng không nhớ rõ mình có quen biết người này a?

Một thân hắc y, lãnh liệt như băng, đôi mắt đạm mạc xa cách. Trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc lại làm cho hắn có vẻ lạnh lùng như băng.

Vân Y cảm giác như đi vào hầm băng, nhịn không được co rúm lại.

Nam nhân này rất cường đại, rất nguy hiểm.

Hơi thở lạnh như vậy, lạnh hơn cả Hàn Băng!

Nhưng Hàn Băng chỉ lạnh lùng mà đạm mạc như nước, mà Hắc y nhân này lại là cực độ rét lạnh.

Hơn nữa trên người Hắc y nhân có một hơi thở cường đại, làm cho người ta có cảm giác tôn quý dị thường.

Vân Y cụp mắt, lẳng lặng để Hắc y nhân ôm thắt lưng bay vút lên.

Giờ phút này, Vân Y có một cảm giác không nói nên lời, cứ vương vấn trong lòng.

Hai người cứ bay vút thật lâu trên không trung, Vân Y nhất thời cảm thấy tâm thần có chút mê võng.

Cảm giác này rất quen thuộc, hắn cũng từng làm vậy với nàng. Năm tháng trôi qua, nàng không bao giờ quên được cảm giác này.

Nam tử kia đỡ lấy Vân Y, bay nhanh trên không trung. Nam tử kia khinh công cao cường, lúc bay lên, lại không nghe có âm thanh gì, chỉ có thể cảm giác được bên tai có tiếng gió gào thét.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một nơi vắng vẻ.

Vừa rơi xuống đất, Vân Y như bị điện giật, nhanh chóng rời cái ôm của nam tử kia. Vừa ra khỏi, Vân Y cúi đầu, thấp giọng nói câu cảm ơn.

Vân Y nói xong, chỉ cúi đầu, mà người đối diện cũng không trả lời.

Vân Y cúi đầu, nhưng thật lâu cũng không nghe hắn trả lời. Nàng không khỏi buồn bực ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy hắn đang lẳng lặng nhìn mình.

Nhìn ánh mắt hắn, Vân Y không tự giác tránh né. Không biết vì sao, Vân Y sợ hãi ánh mắt của hắn, sợ hãi ánh mắt này quá mức quen thuộc, sẽ làm nàng lại nhớ tới ánh mắt đau xót của Sở Hiên.

Mỗi khi nghĩ đến Sở Hiên, Vân Y cảm thấy lòng mình rất đau, thậm chí còn đau hơn bình thường, đau đến không thể hô hấp.

Nam tử này tính cách lạnh lùng, thậm chí có chút lãnh khốc, mà Sở Hiên cho tới bây giờ đều mang bộ dáng ấm áp.

Tuy rằng Sở Hiên cực kỳ lạnh lùng, nhưng bọn họ khác nhau. Không biết vì sao, vừa thấy nam tử này, nàng luôn không tự giác nghĩ đến Sở Hiên. Loại cảm giác này thật không tốt, nàng đột nhiên sợ hãi tiếp xúc với hắn.

Khi Vân Y rời khỏi cái ôm, nam tử cũng cảm thấy lòng mình đã theo nàng. Chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương thơm ngát, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bã. Muốn nắm tay nàng lại, nhưng lại sợ hãi từ chối. Lúc hắn do dự, giai nhân cúi đầu trầm mặc. Hắn lẳng lặng nhìn Vân Y, nhìn khuôn mặt của nàng, trong lòng nhất thời vui vẻ.

Nhìn nàng, tựa hồ vĩnh viễn không đủ. Nếu như vậy cả đời thì hạnh phúc biết bao.

Đáng tiếc, đây chỉ có thể là hạnh phúc trong nháy mắt. Lúc bình minh, lại phải đối mặt với kẻ thù ở phía trước.

Lúc Vân Y ngẩng đầu, khi bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Vân Y cuống quit lơ đễnh, trong lòng hắn có chút mất mát.

“Xin hỏi danh tính của các hạ, ơn cứu mạng, tại hạ suốt đời khó quên.”

Muốn giảm bớt không khí xấu hổ, Vân Y không thể không nói cảm ơn. Bất quá nghe mình nói xong, trong lòng Vân Y rét lạnh.

Nghe nói như thế, nam tử kia không trả lời.

Nhìn nam tử đối diện không nói một câu nào, Vân Y nghĩ, có phải bị câm điếc rồi không?

Bất quá, Vân Y nhanh chóng mắng mình trong lòng một trận. Người ta tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng, sao lại nói như vậy chứ?

Kỳ thật, nếu người này không phải câm điếc, như vậy hắn là một khối băng.

Vân Y nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện Hàn Băng không giống vậy. Kỳ thật bây giờ Hàn Băng không lạnh như vậy, bây giờ hắn đã dịu đi rất nhiều. Mà người này, trên người lại càng lạnh lùng, cảm giác lạnh lùng như khinh thường tất cả.

Vân Y rất khó tưởng tượng, người lạnh lùng như vậy sao lại giúp nàng......

Lúc Vân Y chuẩn bị nói vài câu cảm kích, rồi về Mộc phủ ngu. Thanh âm của nam tử kia truyền đến.

Nghe hắn nói, Vân Y thiếu chút nữa không đứng vững.

Chỉ cảm thấy muốn phát tiết!

Người này không muốn nói nhưng đã nói thì làm cho người ta chết theo.

“Có thể lấy thân báo đáp.”

Lấy thân báo đáp?

Lấy thân báo đáp!

Này, này?

Có phải rất khoa trương hay không?

Thật sự phải lấy thân báo đáp sao?

Người này mang bộ dáng lạnh lùng vô tình, sao lại nói như vậy. Nhìn hắn không giống như người thiếu nữ nhân a?

Nữ nhân?

Nữ nhân!

Đúng vậy, bây giờ nàng là nam tử.

Mình dùng thượng cổ bí thuật, Tường thúc đã nói, sẽ không ai phát hiện nàng là nữ tử, trừ phi mở quần áo ra xem......

Như vậy, nam tử này biết mình là nữ tử sao?

Hay không biết?

Chắc là không biết!

Như vậy, nói như vậy, nam tử này rất kỳ quặc a.

Nhất thời, Vân Y lại nhìn nam tử kia mang theo vẻ khó xử.

Nên mở miệng sao đây? Nói cho hắn, nàng không ham muốn chuyện này?

“Công tử, tại hạ là người bình thường......”

Vân Y xấu hổ vô cùng, ấp a ấp úng nói, lại không biết nói gì tiếp theo.

Nam tử đối diện nghe Vân Y nói xong, khóe miệng cong lên. Chỉ là Vân Y đang xấu hổ cúi đầu, cho nên không thấy.

“Ta không ngại.”

Vân Y cúi đầu, chuẩn bị nghênh đón lửa giận hay sát ý của hắn. Nhưng ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ hắn sẽ nói vậy.

Giờ phút này, Vân Y dở khóc dở cười.

Nam tử này sao lại không giống người bình thường chứ?

Hắn đang giỡn sao?

Chắc là vậy.

Nếu không, làm sao có thể nói ra những lời hoang đường như vậy.

Vân Y ngẩng đầu lên, khóe miệng bất đắc dĩ cười, muốn nói nam tử kia bây giờ không phải là lúc để đùa, lại phát hiện không thấy người ở đối diện.

Nhất thời, trong lòng có cảm giác mất mát.

Hắn đi rồi, xem ra vừa rồi chỉ là đùa. Nhưng trong lòng mình cũng không né tránh. Làm sao vậy? Vì sao bởi vì người xa lạ mà sinh ra nhiều cảm xúc như vậy.

Ân tình của hắn, nàng sẽ nghĩ cách báo đáp!

Cũng không nên liên lụy nhiều!

Vân Y hít thở sâu, trong ánh mắt lộ ra tia đau lòng, vì mình, cũng vì Sở Hiên.

Mình và Sở Hiên bất tri bất giác đã ở cùng một chỗ, bởi vậy bây giờ mình cần phải cẩn thận, nếu không sẽ dễ dàng tan xương nát thịt.

Ân tính của hắn, cũng không biết có cơ hội báo đáp hay không?

Quên đi, bây giờ mình nên lo lắng cho mình, nhanh chóng lấy sự tín nhiệm của Bắc Dương. Về phần, cái khác, chỉ có thể do duyên phận.

Trong lòng Vân Y cũng bình tĩnh hơn, gần đây trong lòng nàng cứ có cảm giác khó chịu vào ban đêm. Nàng không biết mình sợ cái gì, có lẽ là hắn thần bí, có lẽ là hắn đã làm nàng nhớ tới ánh mắt thâm thúy kia.

Vân Y cúi đầu, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay lúc nàng vừa nhấc chân, trong không khí lại truyền đến thanh âm của hắn.

“Tư Cảnh Hiên, tên của ta, nhớ kỹ!”

Nghe cái tên, Vân Y đứng lại.

Tên này rất quen thuộc!

Tư Cảnh Hiên, chủ nhân của Bích Thủy sơn trang.

Bích Thủy sơn trang đứng đầu trong tam đại thế lực trong thiên hạ.

Tuy rằng Thiên Binh cũng là thế lực lớn, nhưng chỉ đứng thứ hai. Mà Bích Thủy sơn trang lại là thế lực đứng nhất.

Thế lực của Bích Thủy sơn trang sâu không lường được, nếu Bích Thủy sơn trang tham gia tỷ thí của thất quốc, như vậy ít nhất có thể đứng thứ ba.

Thực lực này, cho dù là Quân quốc cũng cực kì kiêng kị, không muốn đắc tội Bích Thủy sơn trang.

Mà trang chủ của Bích Thủy sơn trang là Tư Cảnh Hiên, là một người thần bí.

Nghe đồn hắn lạnh như băng đạm mạc, võ công trác tuyệt.

Hắn xuất quỷ nhập thần, chưa từng ai nhìn thấy bộ mặt của hắn. Hắn luôn mang theo mặt nạ màu bạc, cho tới bây giờ đều là một thân hắc y. Hắc y liễm diễm, tôn quý tẫn hiển.

Nhân vật như vậy, sao có thể đột nhiên xuất hiện, sao lại cứu nàng?

Nguyên nhân là gì?

Trong không khí tựa hồ có thể nghe được lời nói của Tư Cảnh Hiên, đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong giọng nói lại mang theo khí phách tôn quý.

Nam tử như bậy, làm sao có thể như thế, Tư Cảnh Hiên khác xa trong tưởng tượng của nàng. Hắn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng hay không?

Không được, kế hoạch của nàng không ai có thể ảnh hưởng!

Cho dù là ân nhân cứu mạng, cũng không thể!

Tư Cảnh Hiên nói câu cuối vào tai Vân Y, nhẹ nhàng vào lòng Vân Y, dần dần ẩn sâu trong lòng.

Đối với Vân Y mà nói, chuyện không liên quan đến Sở Hiên, đều là việc nhỏ. Chuyện có liên quan đến Sở Hiên, đều là đại sự.

Vân Y chậm rãi quay về Mộc phủ, vừa đến cửa sau, chuẩn bị phi thân vào, đột nhiên phát hiện kì lạ. Hôm nay không khí của Mộc phủ rất quỷ dị, rất áp lực.

Có cao thủ mai phục ở gần!

Ý thức được nguy hiểm, Vân Y chuẩn bị tìm nơi che giấu, đã cảm giác được hơi thở cường đại ở sau lưng.

Cường thế, tàn nhẫn!

Vân Y chậm rãi xoay người lại, khi thấy người trước mặt, Vân Y cứng ngắc.