Trên mặt Tấn vương cũng có ý cười nhạo, hắn ta giả bộ trừng mắt nhìn thuộc hạ, thấp giọng quát: “Đều im miệng cho bổn vương. Nếu Ly vương phi đã nói nàng có thể làm được thì sao chúng ta không để nàng ấy thử xem? Nếu có thể nối được cánh tay bị đứt này thì nàng chính là nữ thần y đệ nhất thiên hạ rồi.”
Lời này nói ra lại tạo nên một trận cười vang Rõ ràng là mọi người không hề tin lời Vân Nhược Linh nói, một đám người đều xem thường nàng, đều chờ nàng làm trò cười dọa người.
Tiếc là trong mắt Vân Nhược Linh chỉ có tỉa sáng lạnh lẽo sắc bán, nàng nói với Sở Diệp Hàn: “Vương gia, thời gian không còn nhiều lắm, mau gọi người chuẩn bị đi, ta có thể cứu được Trầm phó tướng”
Vân Nhược Linh tính toán từ lúc đánh nhau đến giờ, cùng lắm chỉ mất hơn nửa canh giờ.
Cánh tay bị đứt trong sáu canh giờ có thể nối lại được, nàng vẫn còn thời gian.
“Thật sao?”
Sở Diệp Hàn nghỉ hoặc híp mắt.
Hắn biết Vân Nhược Linh biết chút y thuật mèo cào*, nhưng không tin nàng có thể nối được tay bị đứt.
Nếu nàng mạnh miệng nói ra để Ly vương phủ chịu mất mặt thì hãn sẽ không cho phép.
Trầm phó tướng nghe xong, biết Ly vương phi có tâm muốn cứu ông ta, nhưng ông ta cũng không tin được cánh tay này có thể nối lại.
Vì sợ Vương gia mất mặt, ông ta vội nói: “Vương phi, mạt tướng đa tạ ý tốt của người, nhưng mạt tướng biết rõ cánh tay đã đứt này không thể nối lại được, từ xưa đến giờ chưa có trường hợp nào cứu được. Thôi thì bỏ qua đi, để người đem tay của ta đi tìm nơi chôn cất thôi”
Vân Nhược Linh nói: “Người khác không nối được đó là việc của người khác. Ta nói nối được, là có thể nối được.
Nói tới đây, vẻ mặt nàng trịnh trọng nhìn về phía Sở Diệp Hàn: “Vương gia, chàng có muốn cứu Trầm phó tướng không? Cầu chàng tin tưởng cho ta một cơ hội, ta nhất định có thể cứu ông ấy. Trong sáu canh giờ nếu đứt tay nhưng bàn tay bị đứt không vỡ vụn hay không có máu đọng như hạt cát, miệng vết thương vẫn sạch sẽ thì có thể nối lại được. Nếu chậm thêm chút nữa thì sẽ không nối được đâu.”
Sở Diệp Hàn nhìn vào đôi mắt đen như mực của Vân Nhược Linh, ánh mắt ấy bao hàm nỗi lo lắng, trái tim hắn bỗng đập mạnh Hắn vốn không tin nàng.
Nhưng không biết vì sao, giờ khắc này, hắn lại có chút tin tưởng nàng.
Trong mắt hắn có hận ý đối với nàng, song thanh âm lại vô thức nói: “Được, Mạch Liên, hỗ trợ Vương phi cứu Trầm phó tướng”
“Vâng, thưa Vương gia.”
Mạch Liên nói xong, liền chạy nhanh đi sai người nâng Trầm phó tướng vào lều bên cạnh.
Đó là doanh trướng của Ly vương, không ai dám tới gần, là nơi thích hợp nhất để trị thương.
Vân Nhược Linh thấy vậy liền ôm cánh tay kia nhanh chóng theo sau.
Một đám nam nhân nhìn đại mỹ nhân mảnh mai, trong lòng lại cầm theo một cánh tay đã bị chặt đứt, đều cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Lá gan của Ly Vương phi quá lớn rồi, nàng không sợ sao?
Nếu đổi thành nữ nhân khác đã sớm bị dọa sững người, sao còn dám ôm tay bị chặt đứt của kẻ khác nữa.
Lá gan của nữ nhân này so ra còn lớn hơn rất nhiều nam nhân khác!
Đợi khi Vân Nhược Linh tiến vào trong trướng, Sở Diệp Hàn đột nhiên nhìn về phía Tấn vương. Hắn phất mạnh tay áo, ánh mắt lạnh lùng, trên người tỏa ra từng lưồng sát khí: “Tấn vương, là Tề phó tướng làm Trầm phó tướng bị thương, đúng không?”
“Thế thì sao? Ly vương, bổn vương đã nói đây là chuyện ngoài ý muốn. Là Trâm phó tướng không có năng lực băng người khác, không thể trách Tề phó tướng được”
Tấn vương ngẩng đầu, dáng vẻ cao ngạo.
“Được, tốt thôi. Nếu là Tê phó tướng không tuân thủ kỷ luật trong quân, ở trong quân làm làm đồng đội mình bị thương, vậy bản vương là chủ tướng, phải xét theo luật mà xử ông ta”
Sở Diệp Hàn bình tĩnh nói hết câu, lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, kéo Tề phó tướng xuống, xét theo quân kỷ, phạt đánh một trăm quân côn!”
Tê phó tướng nghe xong, thân mình gần như mềm nhũn.